Dạ Huyết
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, một làn gió lạnh nương theo cửa sổ thổi vào càng khiến không gian thêm phần lạnh lẽo.
Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm tĩnh mà hỏi lại cô:"Sao vậy?"
Mộ Nhược Vi vẫn lật xem những tài liệu kia, cô cũng giúp anh ghi chép một thứ gì đó, nghe thấy câu hỏi của anh, cô mím chặt môi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh có gì giấu em không?"
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, ánh mắt hai người vẫn nhìn chằm chằm về đối phương. Nếu trước đó họ vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt mà dịu dàng mà nói chuyện với nhau, thì hiện tại trên hai gương mặt đó chỉ còn lại sự lạnh lùng, xa cách mà thôi.
Mộ Nhược Vi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nghi ngờ Tịch Cảnh Dương, nhưng những thứ cô chưa từng đụng đến như xe đua, tài liệu về kinh tế và nhiều thứ khác nữa, lại có thể quen thuộc đến mức như khắc sâu vào trong sương tủy.
Ngoài ra, dạo gần đây cô luôn bị cơn đau đầu và những giấc mơ kia hành hạ, cộng dồn với những áp lực tâm lí khác khiến cô thật sự không thể ổn định suy nghĩ của bản thân nữa, nên đã buộc miệng chấp vấn Tịch Cảnh Dương.
"Không có." Tịch Cảnh Dương đáp lời Mộ Nhược Vi với một giọng điệu vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, không hề có một chút chột dạ nào.
Anh cũng muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng anh không muốn cô phải đau khổ dằn vặt như ngày hôm đó.
Hình ảnh cả người cô đầy máu đứng giữa hàng chục xác chết lạnh băng, mái tóc bạch kim cũng bị máu tươi nhuốm đỏ, cùng đôi mắt vô hồn lạnh lẽo như ác ma tu la mới từ dưới địa ngục bò lên.
Chỉ trong một đêm, một trong những tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới đã bị một cô gái diệt sạch. Đó một đêm lịch sử đối với cả hai giới Hắc Bạch, một đêm tắm máu kinh hoàng đến mức về sau họ đều gọi đó là sự kiện "Dạ Huyết". Còn cô đến khi tỉnh lại từ sau sự kiện đó, thì dường như đã quên hết tất cả.
Trong thời gian đó Tịch Cảnh Dương cũng điều tra được một số việc, chẳng hạn như đứa cháu của người bạn mà Ông Nội nhờ anh chăm sóc, có vẻ ngoài giống hệt cô chỉ trừ màu tóc, nhưng cô gái đó từ sau khi sang nước R thì đã biến mất.
Mà sự kiện "Dạ Huyết" xảy ra trùng hợp vào khoảng thời gian mà Mộ Nhược Vi mất tích. Tịch Cảnh Dương rất hiểu tính cách cô gái của anh, cô là người có thể điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, sẽ không dễ dàng gì có thể tác động đến cô đến mức ra tay đồ sát cả một tổ chức lớn như thế.
Những sự kiện lần lượt xảy ra rồi mốc nối lại với nhau, Tịch Cảnh Dương có thể chắc chắn cô và Mộ Nhược Vi đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cô đã mất trí nhớ, Mộ Nhược Vi lại không rõ tung tích, vậy nên anh đã biến cô thành Mộ Nhược Vi của hiện tại, cũng chỉ như vậy cô mới không cố gắng tìm kiếm lại những kí ức đau khổ mà cô đã muốn quên đi kia và anh cũng có chút tâm tư riêng cho bản thân mình.
Về sau Phó Tuần cùng một số chuyên gia tâm lí nổi tiếng trong giới đã cùng hội chuẩn trường hợp này của cô. Họ bảo rằng cô đã chịu rất nhiều đả kích tinh thần nghiêm trọng trong cùng một khoảng thời gian, cùng với những ngoại thương và nội thương từ sự kiện "Dạ Huyết", vậy nên trí nhớ tạm thời bị mất đi.
Trong trường hợp này, có thể cô sẽ nhớ lại trong một tuần, một tháng, một năm gì đó hay cũng có thể là vĩnh viễn không nhớ lại được.
Tịch Cảnh Dương nhìn người con gái thương thế đầy mình, lòng anh đau như cắt, thấp giọng nói với Phó Tuần:"Nếu đã không muốn nhớ, vậy thì không cần nhớ nữa, sau này cô ấy sẽ là Mộ Nhược Vi!"
Phó Tuần rất sốc khi nghe anh nói thế:"Cậu điên rồi, cậu muốn cô ấy hận cậu sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn rất bình thản như có như không mà quay mặt lại dựa lưng vào tấm gương của phòng bệnh đặc biệt.
"Tôi không muốn để mất cô ấy một lần nào nữa."
Phó Tuần nắm lấy cổ áo của anh mà lắc mạnh một cái vô cùng phẫn nộ nhưng cũng cố để giọng nói của mình không quá lớn mà ảnh hưởng đến cô gái bên trong.
"Cậu yêu cô ấy nhưng lại biến cô ấy thành kẻ thay thế người khác, đáng không?''
Nghe đến hai chữ "thay thế" kia, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương lạnh đi, anh đưa tay hất mạnh Phó Tuần ra. Trong suốt nhiều năm quen biết, đây là lần đầu tiên hai người họ gay gắt với nhau như thế.
"Cô ấy không phải kẻ thay thế!"
Phó Tuần cười nhạt:"Không phải kẻ thay thế, vậy cậu xem cô ấy à ai, là Tiểu Kỷ hay Mộ Nhược Vi chưa một lần gặp mặt kia?"
Anh cũng không muốn nổi nóng với người bạn của mình, nhưng chính anh cũng đã từng như vậy, để rồi đánh mất người kia vĩnh viễn, anh không muốn Tịch Cảnh Dương sẽ phạm sai lầm giống như anh.
Tịch Cảnh Dương ngồi thụt xuống đất, ánh mắt mơ hồ không có điểm tựa:"Tôi biết làm như thế cô ấy sẽ hận tôi, nhưng tôi không đành lòng buông tay cô ấy lần nữa."
Nhìn dáng vẻ chật vật này của bạn mình, Phó Tuần cũng dần lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống cạnh anh:"Rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào? Vì sao chỉ một mình cậu trở về."
Tịch Cảnh Dương trầm ngâm một hồi anh vẫn quyết định nói với Phó Tuần. Nghe hết câu chuyện của anh, ánh mắt của Phó Tuần tối dần.
"Vì thế hai người không gặp nhau suốt năm năm qua?"
Khi hai người quen nhau, thậm chí đến tên gọi của đối phương là gì cũng không biết, chỉ biết họ của đối phương. Ngày Tịch Cảnh Dương trở về nước Z, hai người đã hẹn nhau tại nơi lần đầu họ gặp nhau và sẽ cho đối phương biết thân phận của mình, cũng sẽ chính thức xác nhận mối quan hệ giữa họ.
Tuy nhiên, Tịch Cảnh Dương đã đợi suốt một ngày một đêm nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu, chuyến bay trở về nước Z cũng bị hủy do anh sốt cao, nhưng suốt một tuần hôm đó chẳng có tin tức gì của cô.
Cũng may là ngày hôm đó Tịch Cảnh Dương đã không lên chuyến bay kia, bởi vì lí do thời tiết nên chuyến bay ấy đã gặp phải tai nạn rất nghiêm trọng rơi xuống giữa Ấn Độ Dương, những người trên chuyến bay đó cũng không rõ sống chết.
Về sau, Tịch Cảnh Dương trở về nước Z và họ mất liên lạc với nhau suốt năm năm. Từ đó tính cách của Tịch Cảnh Dương cũng dần trở nên lãnh đạm hơn.
Cứ tưởng rằng sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa, thế nhưng ngày anh trở lại nước R, cũng là ngày diễn ra "Dạ Huyết", mà nhân vật chính trong đó lại là cô.
Kết thúc dòng hồi ức, Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình khẽ nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân.
"Tiểu Vi, gần đây sức khoẻ em không tốt sao?''
Nhìn thái độ điềm tĩnh nhưng lại muốn lãng sang chuyện khác của anh, cô cũng không muốn nói với anh về chuyện đau đầu dạo gần đây, càng không muốn nói gì thêm nữa. Cập ????hật truyệ???? ????ha????h tại || T rù????Truyệ????.ⅴ???? ||
Mộ Nhược Vi xếp gọn lại đống tài liệu đã được giải quyết xong lại trên bàn sau đó đứng lên rời đi. Trước khi đi cô quay lại nhìn anh một cái.
"Em không muốn nghi ngờ anh, nhưng em vẫn mong anh nói em biết sự thật, em sẽ cho anh thời gian, hy vọng anh không khiến em đợi quá lâu.''
Nói rồi cô rời đi, để lại anh một mình trong căn phòng rộng lớn, anh nhìn bát canh đã lạnh đi từ lúc nào không hay mà bất giác cười khổ nhỏ giọng thì thầm.
"Thật xin lỗi, nhưng anh không muốn mất em một lần nào nữa."
...----------------...
Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm tĩnh mà hỏi lại cô:"Sao vậy?"
Mộ Nhược Vi vẫn lật xem những tài liệu kia, cô cũng giúp anh ghi chép một thứ gì đó, nghe thấy câu hỏi của anh, cô mím chặt môi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh có gì giấu em không?"
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, ánh mắt hai người vẫn nhìn chằm chằm về đối phương. Nếu trước đó họ vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt mà dịu dàng mà nói chuyện với nhau, thì hiện tại trên hai gương mặt đó chỉ còn lại sự lạnh lùng, xa cách mà thôi.
Mộ Nhược Vi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nghi ngờ Tịch Cảnh Dương, nhưng những thứ cô chưa từng đụng đến như xe đua, tài liệu về kinh tế và nhiều thứ khác nữa, lại có thể quen thuộc đến mức như khắc sâu vào trong sương tủy.
Ngoài ra, dạo gần đây cô luôn bị cơn đau đầu và những giấc mơ kia hành hạ, cộng dồn với những áp lực tâm lí khác khiến cô thật sự không thể ổn định suy nghĩ của bản thân nữa, nên đã buộc miệng chấp vấn Tịch Cảnh Dương.
"Không có." Tịch Cảnh Dương đáp lời Mộ Nhược Vi với một giọng điệu vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, không hề có một chút chột dạ nào.
Anh cũng muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng anh không muốn cô phải đau khổ dằn vặt như ngày hôm đó.
Hình ảnh cả người cô đầy máu đứng giữa hàng chục xác chết lạnh băng, mái tóc bạch kim cũng bị máu tươi nhuốm đỏ, cùng đôi mắt vô hồn lạnh lẽo như ác ma tu la mới từ dưới địa ngục bò lên.
Chỉ trong một đêm, một trong những tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới đã bị một cô gái diệt sạch. Đó một đêm lịch sử đối với cả hai giới Hắc Bạch, một đêm tắm máu kinh hoàng đến mức về sau họ đều gọi đó là sự kiện "Dạ Huyết". Còn cô đến khi tỉnh lại từ sau sự kiện đó, thì dường như đã quên hết tất cả.
Trong thời gian đó Tịch Cảnh Dương cũng điều tra được một số việc, chẳng hạn như đứa cháu của người bạn mà Ông Nội nhờ anh chăm sóc, có vẻ ngoài giống hệt cô chỉ trừ màu tóc, nhưng cô gái đó từ sau khi sang nước R thì đã biến mất.
Mà sự kiện "Dạ Huyết" xảy ra trùng hợp vào khoảng thời gian mà Mộ Nhược Vi mất tích. Tịch Cảnh Dương rất hiểu tính cách cô gái của anh, cô là người có thể điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, sẽ không dễ dàng gì có thể tác động đến cô đến mức ra tay đồ sát cả một tổ chức lớn như thế.
Những sự kiện lần lượt xảy ra rồi mốc nối lại với nhau, Tịch Cảnh Dương có thể chắc chắn cô và Mộ Nhược Vi đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cô đã mất trí nhớ, Mộ Nhược Vi lại không rõ tung tích, vậy nên anh đã biến cô thành Mộ Nhược Vi của hiện tại, cũng chỉ như vậy cô mới không cố gắng tìm kiếm lại những kí ức đau khổ mà cô đã muốn quên đi kia và anh cũng có chút tâm tư riêng cho bản thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau Phó Tuần cùng một số chuyên gia tâm lí nổi tiếng trong giới đã cùng hội chuẩn trường hợp này của cô. Họ bảo rằng cô đã chịu rất nhiều đả kích tinh thần nghiêm trọng trong cùng một khoảng thời gian, cùng với những ngoại thương và nội thương từ sự kiện "Dạ Huyết", vậy nên trí nhớ tạm thời bị mất đi.
Trong trường hợp này, có thể cô sẽ nhớ lại trong một tuần, một tháng, một năm gì đó hay cũng có thể là vĩnh viễn không nhớ lại được.
Tịch Cảnh Dương nhìn người con gái thương thế đầy mình, lòng anh đau như cắt, thấp giọng nói với Phó Tuần:"Nếu đã không muốn nhớ, vậy thì không cần nhớ nữa, sau này cô ấy sẽ là Mộ Nhược Vi!"
Phó Tuần rất sốc khi nghe anh nói thế:"Cậu điên rồi, cậu muốn cô ấy hận cậu sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn rất bình thản như có như không mà quay mặt lại dựa lưng vào tấm gương của phòng bệnh đặc biệt.
"Tôi không muốn để mất cô ấy một lần nào nữa."
Phó Tuần nắm lấy cổ áo của anh mà lắc mạnh một cái vô cùng phẫn nộ nhưng cũng cố để giọng nói của mình không quá lớn mà ảnh hưởng đến cô gái bên trong.
"Cậu yêu cô ấy nhưng lại biến cô ấy thành kẻ thay thế người khác, đáng không?''
Nghe đến hai chữ "thay thế" kia, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương lạnh đi, anh đưa tay hất mạnh Phó Tuần ra. Trong suốt nhiều năm quen biết, đây là lần đầu tiên hai người họ gay gắt với nhau như thế.
"Cô ấy không phải kẻ thay thế!"
Phó Tuần cười nhạt:"Không phải kẻ thay thế, vậy cậu xem cô ấy à ai, là Tiểu Kỷ hay Mộ Nhược Vi chưa một lần gặp mặt kia?"
Anh cũng không muốn nổi nóng với người bạn của mình, nhưng chính anh cũng đã từng như vậy, để rồi đánh mất người kia vĩnh viễn, anh không muốn Tịch Cảnh Dương sẽ phạm sai lầm giống như anh.
Tịch Cảnh Dương ngồi thụt xuống đất, ánh mắt mơ hồ không có điểm tựa:"Tôi biết làm như thế cô ấy sẽ hận tôi, nhưng tôi không đành lòng buông tay cô ấy lần nữa."
Nhìn dáng vẻ chật vật này của bạn mình, Phó Tuần cũng dần lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống cạnh anh:"Rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào? Vì sao chỉ một mình cậu trở về."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Cảnh Dương trầm ngâm một hồi anh vẫn quyết định nói với Phó Tuần. Nghe hết câu chuyện của anh, ánh mắt của Phó Tuần tối dần.
"Vì thế hai người không gặp nhau suốt năm năm qua?"
Khi hai người quen nhau, thậm chí đến tên gọi của đối phương là gì cũng không biết, chỉ biết họ của đối phương. Ngày Tịch Cảnh Dương trở về nước Z, hai người đã hẹn nhau tại nơi lần đầu họ gặp nhau và sẽ cho đối phương biết thân phận của mình, cũng sẽ chính thức xác nhận mối quan hệ giữa họ.
Tuy nhiên, Tịch Cảnh Dương đã đợi suốt một ngày một đêm nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu, chuyến bay trở về nước Z cũng bị hủy do anh sốt cao, nhưng suốt một tuần hôm đó chẳng có tin tức gì của cô.
Cũng may là ngày hôm đó Tịch Cảnh Dương đã không lên chuyến bay kia, bởi vì lí do thời tiết nên chuyến bay ấy đã gặp phải tai nạn rất nghiêm trọng rơi xuống giữa Ấn Độ Dương, những người trên chuyến bay đó cũng không rõ sống chết.
Về sau, Tịch Cảnh Dương trở về nước Z và họ mất liên lạc với nhau suốt năm năm. Từ đó tính cách của Tịch Cảnh Dương cũng dần trở nên lãnh đạm hơn.
Cứ tưởng rằng sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa, thế nhưng ngày anh trở lại nước R, cũng là ngày diễn ra "Dạ Huyết", mà nhân vật chính trong đó lại là cô.
Kết thúc dòng hồi ức, Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình khẽ nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân.
"Tiểu Vi, gần đây sức khoẻ em không tốt sao?''
Nhìn thái độ điềm tĩnh nhưng lại muốn lãng sang chuyện khác của anh, cô cũng không muốn nói với anh về chuyện đau đầu dạo gần đây, càng không muốn nói gì thêm nữa. Cập ????hật truyệ???? ????ha????h tại || T rù????Truyệ????.ⅴ???? ||
Mộ Nhược Vi xếp gọn lại đống tài liệu đã được giải quyết xong lại trên bàn sau đó đứng lên rời đi. Trước khi đi cô quay lại nhìn anh một cái.
"Em không muốn nghi ngờ anh, nhưng em vẫn mong anh nói em biết sự thật, em sẽ cho anh thời gian, hy vọng anh không khiến em đợi quá lâu.''
Nói rồi cô rời đi, để lại anh một mình trong căn phòng rộng lớn, anh nhìn bát canh đã lạnh đi từ lúc nào không hay mà bất giác cười khổ nhỏ giọng thì thầm.
"Thật xin lỗi, nhưng anh không muốn mất em một lần nào nữa."
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro