Song Trùng

Điện Hạ

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Trong một toà thành nào đó ở nước R,

Bên trong một căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, một người đàn ông đứng tựa lưng vào vách tường, trên tay đang cầm một điếu thuốc hút dở. Bên cạnh anh là một người đàn ông khác đang cung kính cúi người.

"Thưa ngài, bên phía của Quốc Vương và Vương Hậu đang không ngừng gây sức ép cho chúng ta, họ muốn gặp Điện Hạ, còn nói nếu không...nếu không thì..."

"Nếu không thì sao?" Nhìn thái độ sợ sệt của cận vệ, chàng trai không ngại mà lên tiếng hỏi lại.

"Họ nói rằng...nếu không để Điện Hạ trở về Cung Điện Xanh, thì...thì nên suy nghĩ lại người kế vị!" Vị cận vệ kia bất an nhìn về phía chủ nhân của mình.

Người đàn ông vẫn luôn giữ thái độ rất bình thản, anh tiến đến bên cửa sổ, ánh sáng mờ mờ từ ánh trăng dần soi sáng gương mặt anh.

Đầu tiên là một mái tóc ngắn màu bạch kim được cắt tỉa gọn gàng, tiếp đó chính là một đôi mắt màu xanh như màu của đại dương bao la. Vẻ mặt anh không mang theo bất kỳ một cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho những người xung quanh bất chợt run sợ.

Cả người anh như toả ra một lớp hàn khí lạnh lẽo. Anh ngước nhìn ánh trăng tròn vô cùng lung linh kia ở trên bầu trời đầy sao.

"Người đó đã tra ra chưa?" Người đàn ông dường như chưa từng nghe thấy câu đe doạ ban nãy của cận vệ, mà hỏi sang vấn đề khác.

Người cận vệ kia ngay lập tức rút ra một tập hồ sơ không dày lắm, cung kính đưa cho người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.

Anh nhận lấy tập hồ sơ sau đó xé lớp vỏ bên ngoài ra, nhìn vào những tài liệu bên trong. Một người chưa từng để người khác biết được cảm xúc như anh, bỗng ánh mắt trở nên u ám sau đó là bất ngờ đến tột cùng, kèm với đó dường như có chút hoang mang.

"Thật sự rất thú vị!" Người đàn ông đóng tập hồ sơ lại, quay sang nhìn cảnh đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu nói thầm.

Một hồi tiếng chuông vang lên, Mộ Nhược Vi khẽ giật mình bật dậy, cô vô thức đưa tay lên đầu, cảm giác đau đầu lại tràn về.

Cậu bé mập quay xuống hỏi cô:"Haiz, Mộ nữ thần, tôi biết cậu lợi hại, nhưng cũng đừng ngủ một mạch hết hai tiết của Lão Châu chứ? Khi nãy ông ấy muốn trao đổi với cậu về việc học, nhưng nhìn cậu ngủ ngon lành như vậy mà súyt chút nữa bật khóc kìa!"

Lúc này con đau đầu đã vơi đi không ít, Mộ Nhược Vi cũng quay về trạng thái bình thường. Cô thật sự cũng không muốn như vậy, nhưng hình như từ sau lần tai nạn kia, cô rất hay buồn ngủ, mà mỗi lần như thế cô đều mơ thấy một giấc mơ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giấc mơ ấy đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến cô cảm thấy nó có vẻ như chính là những ký ức cô đã quên đi.

Lần thì cô nhìn thấy cả thân mình toàn là máu, mái tóc màu bạch kim xinh đẹp nhưng cũng bị máu tươi nhuốm đỏ. Một thân cô gái đầy máu như cô, xung quanh là hàng chục cái xác chết.

Lần cô nhìn thấy mình trong một bộ trang phục lộng lẫy, một thân cao ngạo, đang đứng trước một toàn cung điện màu xanh lung linh tráng lệ, như thể nơi đây chính là nơi thuộc về cô.

Hay có lần cô nhìn thấy trước mắt là một người đàn ông, bóng dáng anh ta rất mờ ảo và hình như hai người đang cãi nhau rất kịch liệt.

Nhưng những điều này là sao cơ chứ? Chẳng phải cô chỉ là một cô tiểu thư bình thường của một gia tộc nhỏ ở nước Z này thôi sao? Vậy thì tại sao những thứ cô mơ thấy không phải là những chuyện đã xảy ra ở Mộ Gia, hay những ký ức mong manh của cô về người mẹ mệnh khổ kia?

Giấc mơ này của cô đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng sau khi cô tỉnh dậy dường như những hình ảnh đó đã phai mờ đi hơn hai phần ba. Nhất là bóng dáng người đàn ông, cô không thể nhớ gì về anh ta, một chút đặc điểm cũng không.

Tuy bị giấc mơ giày vò, nhưng Mộ Nhược Vi lại không nói cho Tịch Cảnh Dương biết. Một phần cô không muốn anh quá lo lắng và một phần là vì cô đã nhận ra, dường như anh ấy không muốn cô nhớ lại.

Tuy Tịch Cảnh Dương rất quan tâm đến sức khoẻ của cô, giống như cô có thể hoạt động bình thường từ hai tháng trước, nhưng anh vẫn đợi quan sát tình hình hơn 2 tháng qua rồi mới cho cô tự do.

Lắc đầu một cái, Mộ Nhược Vi quay về với thực tại. Cô cầm lấy túi của mình lên chuẩn bị ra về.

Đúng thật là cô không nên suy nghĩ nữa, càng không nên nghi ngờ. Dù sao với thân phận của Tịch Cảnh Dương, anh không cần thiết phải lừa gạt cô.

Nếu anh nói cô mất trí nhớ vì tai nạn xe, thì chính là như vậy. Anh nói cô là Mộ Nhược Vi, thì cô chính là Mộ Nhược Vi. Anh bảo cô tin tưởng anh, cô nguyện ý mà nghe theo.

Bất giác cô đã đi đến cổng trường, nhìn người đàn ông vẫn đang đứng cạnh dựa lưng vào chiếc Bugatti phiên bản giới hạn như đang đợi một ai đó.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, cảm xúc quen thuộc dâng trào trong người Mộ Nhược Vi, cảm xúc trong cô khẽ dao động.

...----------------...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0