Đổi hết rượu th...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Ông cụ Tịch cảm thấy khó hiểu:“Con bé bị dị ứng thì liên quan gì đến cháu uống rượu?”
Tịch Cảnh Dương thành thật đáp:“Chỉ cần có một chút mùi rượu, cô ấy cũng sẽ khó chịu.”
Chỉ thiếu điều anh nói thẳng ra, nếu dính một tý rượu vào người, anh sẽ không thể đến gần vợ anh được.
Ông cụ nghe thấy thế liền hướng về nhân viên phục vụ ra lệnh:“Các cậu canh chừng nó cho tôi, nghiêm cấm chạm vào rượu với mọi hình thức! Ai đưa rượu cho nó uống, lập tức tiễn khách!”
Các nhân viên phục vụ ngay lập tức dọn hết rượu trên bàn rượu bên trên sân khấu và thay tất cả bằng trà chanh.
Người nào đấy cách đó vài giây bị ông cụ nhà mình nhét cho ly rượu vào tay:“…”
Có vẻ anh không cần phải quá lo lắng cho bé con nhà anh nữa rồi, dù sao thì cô cũng đang được cây đại thụ lớn nhất nhà chống lưng cho, dù là cha anh đi nữa cũng sẽ không dám gây khó dễ cho cô ở trước mặt ông nội anh.
Khách khứa bên dưới hội trường đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy màn này của hai ông cháu.
Không ngờ một người có tính cách ma quỷ như Tịch Cảnh Dương, lại có thể vì muốn gần gũi với một cô gái mà kiên quyết không uống dù chỉ là một giọt rượu. Đã thế ông cụ nhà họ Tịch cũng có vẻ như vô cùng cưng chiều cô cháu dâu này, thậm chí đặt cô ở vị trí còn quan trọng hơn cả cháu trai mình. Xem ra cô gái kia đã nắm vững vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tịch rồi.
“Có thể khiến hai người đàn ông có tiếng nói nhất nhà họ Tịch bảo vệ một cách cẩn thận như thế, xem ra vị thế của tiểu thư nhà Nam Cung vô cùng vững chắc.”
“Xem ra sau này không thể đắc tội với Nam Cung gia được rồi.”
Các vị khách bắt đầu thảo luận với nhau về mối hôn ước giữa Tịch Cảnh Dương và Nam Cung Lục Trà, một số còn lại là các vị thiên kim của các gia tộc, ai cũng nhìn Nam Cung Lục Trà bằng ánh mắt ghen tỵ và ganh ghét.
“Chỉ là liên hôn gia tộc, cùng lắm là loè thiên hạ mà thôi, tôi không tin Tịch Tổng thật sự lại đi thích loại trà xanh đó.”
“Còn phải nói sao, ai không biết Tịch Tổng từ trước đến nay đều không gần nữ giới. Trước đây có người vì muốn hợp tác với Tịch Thị mà nhét phụ nữ cho anh, cuối cùng kết quả thế nào? Chính là toàn gia phá sản trong đêm!”
Cô tiểu thư nọ sau khi hoàn hồn lại, cộng thêm việc vẫn chưa bị đuổi đi, tâm trạng cũng không còn quá hoảng sợ, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Nhưng cô sẽ không nào ngờ đến, cũng vì mấy câu cô nói ra lúc này, đã cứu vớt lại những gì mà cô đã làm trước đó.
“Sao các cô lại khẳng định người Tịch Tổng và Tịch lão tướng quân nói đến là Nam Cung Lục Trà?”
Một cô tiểu thư khác đáp lời ngay:“Ai mà không biết Tịch Tổng cùng với trà xanh đã được định hôn ước từ nhỏ, không phải cô ta thì còn có thể là ai?”
“Các cô quên rồi sao? Bạn gái nữa Vân Dương, Kỷ Thần Hi!”
Cô tiểu thư kia liền cười đầy chế giễu:“Cô cũng nói rồi, cái cô R Quốc đó chỉ có thể là bạn gái của Vân Dương, muốn trèo lên nhà họ Tịch, e là không có khả năng đâu.”
“Sao lại không thể? Đừng quên, ngày đó các cô cũng thấy Vân…là Tịch Tổng, ánh mắt anh ấy nhìn cô người Nước R đó, rõ ràng là yêu chứ không phải là chỉ có hứng thú nhất thời.”
“Vậy thì sao chứ, cùng lắm thì làm tình nhân, cô ta không quyền không thế làm sao so được với Nam Cung Lục Trà. Tôi nói cô nè Vương Ngọc, ai cũng biết cô thích Vân Dương, nhưng bây giờ anh ta đã không phải là Vân Dương nữa rồi, người ta là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Tịch, là kẻ nắm quyền nền kinh tế của cả nước, anh ta sẽ không nhìn trúng cô đâu. Tự mà biết thân biết phận của mình đi.”
Vương Ngọc vẫn thấy rất không cam tâm, nếu thua trước Kỷ Thần Hi thì vẫn không quá mất mặt, dù sao đối phương cũng có nhan sắc thần tiên như thế. Còn bại dưới tay Nam Cung Lục Trà chỉ vì một cái hôn ước, cô ta thật sự không phục.
Tịch Hàng và Nam Cung gia, sao có thể không nghe mấy lời bàn tán xung quanh, sắc mặt của họ càng lúc càng đen.
Tịch Hàng thì cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng ông mới là gia chủ hiện tại của nhà họ Tịch, vậy mà không một ai hỏi đến ông hay chưng cầu ý kiến của ông, cứ xem ông như là một gia chủ bù nhìn.
Còn về Nam Cung gia, họ đang phải nén cơn tức trong người, khi Tịch Cảnh Dương trước mặt bao nhiêu người thế này nói vị hôn thê của anh ta dị ứng cồn, rõ ràng anh ta không phải là đang nói đến Nam Cung Lục Trà.
Nhất là Nam Cung Lục Trà, cô ta cảm thấy bản thân như biến thành con hề, vì đã có người nhận ra cô đã uống hai ly vang đỏ trước đó và họ bắt đầu hoài nghi, vị hôn thê mà Tịch Cảnh Dương nói đến có thật là cô hay không.
…----------------…
Tịch Cảnh Dương thành thật đáp:“Chỉ cần có một chút mùi rượu, cô ấy cũng sẽ khó chịu.”
Chỉ thiếu điều anh nói thẳng ra, nếu dính một tý rượu vào người, anh sẽ không thể đến gần vợ anh được.
Ông cụ nghe thấy thế liền hướng về nhân viên phục vụ ra lệnh:“Các cậu canh chừng nó cho tôi, nghiêm cấm chạm vào rượu với mọi hình thức! Ai đưa rượu cho nó uống, lập tức tiễn khách!”
Các nhân viên phục vụ ngay lập tức dọn hết rượu trên bàn rượu bên trên sân khấu và thay tất cả bằng trà chanh.
Người nào đấy cách đó vài giây bị ông cụ nhà mình nhét cho ly rượu vào tay:“…”
Có vẻ anh không cần phải quá lo lắng cho bé con nhà anh nữa rồi, dù sao thì cô cũng đang được cây đại thụ lớn nhất nhà chống lưng cho, dù là cha anh đi nữa cũng sẽ không dám gây khó dễ cho cô ở trước mặt ông nội anh.
Khách khứa bên dưới hội trường đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy màn này của hai ông cháu.
Không ngờ một người có tính cách ma quỷ như Tịch Cảnh Dương, lại có thể vì muốn gần gũi với một cô gái mà kiên quyết không uống dù chỉ là một giọt rượu. Đã thế ông cụ nhà họ Tịch cũng có vẻ như vô cùng cưng chiều cô cháu dâu này, thậm chí đặt cô ở vị trí còn quan trọng hơn cả cháu trai mình. Xem ra cô gái kia đã nắm vững vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tịch rồi.
“Có thể khiến hai người đàn ông có tiếng nói nhất nhà họ Tịch bảo vệ một cách cẩn thận như thế, xem ra vị thế của tiểu thư nhà Nam Cung vô cùng vững chắc.”
“Xem ra sau này không thể đắc tội với Nam Cung gia được rồi.”
Các vị khách bắt đầu thảo luận với nhau về mối hôn ước giữa Tịch Cảnh Dương và Nam Cung Lục Trà, một số còn lại là các vị thiên kim của các gia tộc, ai cũng nhìn Nam Cung Lục Trà bằng ánh mắt ghen tỵ và ganh ghét.
“Chỉ là liên hôn gia tộc, cùng lắm là loè thiên hạ mà thôi, tôi không tin Tịch Tổng thật sự lại đi thích loại trà xanh đó.”
“Còn phải nói sao, ai không biết Tịch Tổng từ trước đến nay đều không gần nữ giới. Trước đây có người vì muốn hợp tác với Tịch Thị mà nhét phụ nữ cho anh, cuối cùng kết quả thế nào? Chính là toàn gia phá sản trong đêm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tiểu thư nọ sau khi hoàn hồn lại, cộng thêm việc vẫn chưa bị đuổi đi, tâm trạng cũng không còn quá hoảng sợ, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Nhưng cô sẽ không nào ngờ đến, cũng vì mấy câu cô nói ra lúc này, đã cứu vớt lại những gì mà cô đã làm trước đó.
“Sao các cô lại khẳng định người Tịch Tổng và Tịch lão tướng quân nói đến là Nam Cung Lục Trà?”
Một cô tiểu thư khác đáp lời ngay:“Ai mà không biết Tịch Tổng cùng với trà xanh đã được định hôn ước từ nhỏ, không phải cô ta thì còn có thể là ai?”
“Các cô quên rồi sao? Bạn gái nữa Vân Dương, Kỷ Thần Hi!”
Cô tiểu thư kia liền cười đầy chế giễu:“Cô cũng nói rồi, cái cô R Quốc đó chỉ có thể là bạn gái của Vân Dương, muốn trèo lên nhà họ Tịch, e là không có khả năng đâu.”
“Sao lại không thể? Đừng quên, ngày đó các cô cũng thấy Vân…là Tịch Tổng, ánh mắt anh ấy nhìn cô người Nước R đó, rõ ràng là yêu chứ không phải là chỉ có hứng thú nhất thời.”
“Vậy thì sao chứ, cùng lắm thì làm tình nhân, cô ta không quyền không thế làm sao so được với Nam Cung Lục Trà. Tôi nói cô nè Vương Ngọc, ai cũng biết cô thích Vân Dương, nhưng bây giờ anh ta đã không phải là Vân Dương nữa rồi, người ta là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Tịch, là kẻ nắm quyền nền kinh tế của cả nước, anh ta sẽ không nhìn trúng cô đâu. Tự mà biết thân biết phận của mình đi.”
Vương Ngọc vẫn thấy rất không cam tâm, nếu thua trước Kỷ Thần Hi thì vẫn không quá mất mặt, dù sao đối phương cũng có nhan sắc thần tiên như thế. Còn bại dưới tay Nam Cung Lục Trà chỉ vì một cái hôn ước, cô ta thật sự không phục.
Tịch Hàng và Nam Cung gia, sao có thể không nghe mấy lời bàn tán xung quanh, sắc mặt của họ càng lúc càng đen.
Tịch Hàng thì cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng ông mới là gia chủ hiện tại của nhà họ Tịch, vậy mà không một ai hỏi đến ông hay chưng cầu ý kiến của ông, cứ xem ông như là một gia chủ bù nhìn.
Còn về Nam Cung gia, họ đang phải nén cơn tức trong người, khi Tịch Cảnh Dương trước mặt bao nhiêu người thế này nói vị hôn thê của anh ta dị ứng cồn, rõ ràng anh ta không phải là đang nói đến Nam Cung Lục Trà.
Nhất là Nam Cung Lục Trà, cô ta cảm thấy bản thân như biến thành con hề, vì đã có người nhận ra cô đã uống hai ly vang đỏ trước đó và họ bắt đầu hoài nghi, vị hôn thê mà Tịch Cảnh Dương nói đến có thật là cô hay không.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro