Giải cứu trung...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
"Xem ra quân đội Nước Z chẳng đáng tin chút nào. Có mấy thứ đồ chơi này thôi mà cả buổi trời chẳng gỡ nỗi."
Trong nhóm người vừa xuất hiện, với người đi đầu là một người đàn ông có dáng người và khí chất không hề thua kém một người lính như Mặc Bắc Hàn, cũng chẳng yếu thế trước Tịch Cảnh Dương.
Anh ta có vóc dáng hơi gầy và khá cao, nhưng điều đặc biệt ở anh là gương mặt của anh không hề phù hợp với dáng người ấy. Ngoại trừ đôi đen láy sâu thẳm, có phần ma mị thì gương mặt của anh ta hoàn toàn bình thường, phải nói là rất bình thường, đến mức khiến người khác chỉ cần nhìn một lần rồi quên ngay.
Điều đáng chú ý nhất trên gương mặt của người đàn ông là cặp kính có gọng bằng kim loại màu bạc. Nhìn qua, càng khiến gương mặt anh ta trở nên hơi ngố ngố, nhưng rất phù hợp với cái giọng điệu ngả ngớn và du dương của anh.
Sự xuất hiện của nhóm người lạ mặt này thật sự khiến cho Mặc Bắc Hàn rất đỗi kinh ngạc. Một Tịch Cảnh Dương tùy ý dẫn người xong thẳng vào phòng giám sát đã đủ khiến anh đau đầu rồi, giờ lại thêm một tên điên nào nữa đây?
"Anh là ai?" Mặc Bắc Hàn nghiêm mặt lên tiếng chấp vấn.
Khí thế lạnh lẽo của ba người đàn ông khiến cho căn phòng nhỏ ngày càng trở nên ngột ngạt. Xung quanh cứ như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho những người còn lại trong phòng dù đã trải qua không ít trận mưa bom bão đạn, cũng cảm thấy rợn người.
Không đợi người đàn ông với cặp kính gọng bạc trả lời, Tịch Cảnh Dương với gương mặt không một chút biểu cảm nào lên tiếng:"Cô ấy gọi anh đến?"
Kỷ Hàn Phi phất tay cho nhóm người đi theo mình ra ngoài trước, anh cũng không quên dặn dò:"Giúp bọn họ giải quyết số bom còn lại. Còn nữa, mấy cậu thông báo cho Delmar, bảo cậu ta thu lưới được rồi. Quả bom trong phòng để tự con bé giải quyết, cứ quẳng cái gì đó cắt dây điện được vào cho nó là được."
Dặn dò người của mình xong, đợi đến khi họ rời đi, Kỷ Hàn Phi mới quay người mắt đối mắt với Tịch Cảnh Dương.
"Sao nào? Cậu vô dụng quá nên con bé mới phải nhờ đến tôi. Thẹn quá hoá giận à?"
Nhìn thấy thái độ xem trời bằng vung của người đàn ông lạ mặt, Mặc Bắc Hàn cứ nghĩ Tịch Cảnh Dương nhất định sẽ nổi giận, nào ngờ anh ta lại không hề phản ứng lại lời châm chọc đó, thậm chí còn có vẻ nhún nhường.
Tịch Cảnh Dương quả thật không tức giận vì mấy lời nói của Kỷ Hàn Phi, anh cũng chẳng phải nhún nhường gì ai cả, chẳng qua sau này nếu anh muốn thuận lợi cưới vợ, thì vẫn tốt nhất là không nên gây hấn ông anh vợ tương lai này.
Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi biến bản thân thành mồi nhử, tự đặt bản thân vào nguy hiểm, đã khiến giới hạn sự kiềm chế của anh sụp đổ dần.
Tịch Cảnh Dương xoay người lại, quan sát mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại thông qua camera giám sát. Rất nhanh anh đã phát hiện ra một chuyện bất thường.
Số lượng kẻ khá nghi là khủng bố có khoảng sáu tên, tập trung chủ yếu ở tầng 7 của trung tâm. Thế nhưng, số lượng này có gì đó không đúng lắm...
Những địa điểm trước đó bọn chúng tấn công đều chỉ có hai ba tên. Một là bọn chúng sẽ xả súng điên cuồng vào người đi đường, hai là bọn chúng sẽ ôm bom rồi nhảy vào chỗ đông người. Với những hành động ngu xuẩn đó, ngay từ đầu động cơ của bọn chúng không giống như đang muốn giải cứu tên trùm kia.
"Kiểm tra hệ thống ống thông gió của toàn bộ nơi này." Sắc mặt Tịch Cảnh Dương này càng kém, anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chỉ hy vọng là do anh nghĩ quá nhiều. Những người áo đen đi theo anh sau khi nhận lệnh, không hề chần chừ gì mà ngay lập tức rời đi.
Mặc Bắc Hàn và Kỷ Hàn Phi không hẹn cùng nhau nhìn về phía camera. Mặc Bắc Hàn lên tiếng hỏi trước:"Cậu phát hiện ra gì sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn nhíu mày quan sát, nói:"Những nơi khủng bố khác, có lẻ chỉ là mồi nhử. Bọn chúng muốn phân tán lực lượng quân cảnh. Có thể mục tiêu chính của bọn chúng là nơi này."
Mặc Bắc Hàn cũng đã lường trước chuyện này, có điều anh cũng không hiểu lí do bọn chúng làm vậy là gì. Dù sao tên trùm vẫn đang trong tay bọn họ, trừ khi bọn khủng bố này muốn lão đại của mình chết, nếu không bọn chúng cũng không làm những chuyện ngu xuẩn này.
"Bọn chúng vốn không phải người đến từ vùng tam giác vàng." Kỷ Hàn Phi vẫn giữ thái độ không mấy nghiêm túc nói.
Mặc Bắc Hàn nhíu mày:"Làm sao anh biết?"
Tịch Cảnh Dương cũng đồng tình với ý kiến của Kỷ Hàn Phi:"Rất có khả năng đó. Có thể bọn chúng chỉ mượn danh của tên trùm kia mà thôi."
Kỷ Hàn Phi đưa tay đẩy đẩy gọng kính lười nhác giải thích:"Bọn chúng không phải đến từ vùng tam giác vàng. Bọn chúng là người của một viện nghiên cứu về virus đến từ phía Nam Thái Bình Dương, giáp ranh biên giới Nước R."
Trong nhóm người vừa xuất hiện, với người đi đầu là một người đàn ông có dáng người và khí chất không hề thua kém một người lính như Mặc Bắc Hàn, cũng chẳng yếu thế trước Tịch Cảnh Dương.
Anh ta có vóc dáng hơi gầy và khá cao, nhưng điều đặc biệt ở anh là gương mặt của anh không hề phù hợp với dáng người ấy. Ngoại trừ đôi đen láy sâu thẳm, có phần ma mị thì gương mặt của anh ta hoàn toàn bình thường, phải nói là rất bình thường, đến mức khiến người khác chỉ cần nhìn một lần rồi quên ngay.
Điều đáng chú ý nhất trên gương mặt của người đàn ông là cặp kính có gọng bằng kim loại màu bạc. Nhìn qua, càng khiến gương mặt anh ta trở nên hơi ngố ngố, nhưng rất phù hợp với cái giọng điệu ngả ngớn và du dương của anh.
Sự xuất hiện của nhóm người lạ mặt này thật sự khiến cho Mặc Bắc Hàn rất đỗi kinh ngạc. Một Tịch Cảnh Dương tùy ý dẫn người xong thẳng vào phòng giám sát đã đủ khiến anh đau đầu rồi, giờ lại thêm một tên điên nào nữa đây?
"Anh là ai?" Mặc Bắc Hàn nghiêm mặt lên tiếng chấp vấn.
Khí thế lạnh lẽo của ba người đàn ông khiến cho căn phòng nhỏ ngày càng trở nên ngột ngạt. Xung quanh cứ như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho những người còn lại trong phòng dù đã trải qua không ít trận mưa bom bão đạn, cũng cảm thấy rợn người.
Không đợi người đàn ông với cặp kính gọng bạc trả lời, Tịch Cảnh Dương với gương mặt không một chút biểu cảm nào lên tiếng:"Cô ấy gọi anh đến?"
Kỷ Hàn Phi phất tay cho nhóm người đi theo mình ra ngoài trước, anh cũng không quên dặn dò:"Giúp bọn họ giải quyết số bom còn lại. Còn nữa, mấy cậu thông báo cho Delmar, bảo cậu ta thu lưới được rồi. Quả bom trong phòng để tự con bé giải quyết, cứ quẳng cái gì đó cắt dây điện được vào cho nó là được."
Dặn dò người của mình xong, đợi đến khi họ rời đi, Kỷ Hàn Phi mới quay người mắt đối mắt với Tịch Cảnh Dương.
"Sao nào? Cậu vô dụng quá nên con bé mới phải nhờ đến tôi. Thẹn quá hoá giận à?"
Nhìn thấy thái độ xem trời bằng vung của người đàn ông lạ mặt, Mặc Bắc Hàn cứ nghĩ Tịch Cảnh Dương nhất định sẽ nổi giận, nào ngờ anh ta lại không hề phản ứng lại lời châm chọc đó, thậm chí còn có vẻ nhún nhường.
Tịch Cảnh Dương quả thật không tức giận vì mấy lời nói của Kỷ Hàn Phi, anh cũng chẳng phải nhún nhường gì ai cả, chẳng qua sau này nếu anh muốn thuận lợi cưới vợ, thì vẫn tốt nhất là không nên gây hấn ông anh vợ tương lai này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi biến bản thân thành mồi nhử, tự đặt bản thân vào nguy hiểm, đã khiến giới hạn sự kiềm chế của anh sụp đổ dần.
Tịch Cảnh Dương xoay người lại, quan sát mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại thông qua camera giám sát. Rất nhanh anh đã phát hiện ra một chuyện bất thường.
Số lượng kẻ khá nghi là khủng bố có khoảng sáu tên, tập trung chủ yếu ở tầng 7 của trung tâm. Thế nhưng, số lượng này có gì đó không đúng lắm...
Những địa điểm trước đó bọn chúng tấn công đều chỉ có hai ba tên. Một là bọn chúng sẽ xả súng điên cuồng vào người đi đường, hai là bọn chúng sẽ ôm bom rồi nhảy vào chỗ đông người. Với những hành động ngu xuẩn đó, ngay từ đầu động cơ của bọn chúng không giống như đang muốn giải cứu tên trùm kia.
"Kiểm tra hệ thống ống thông gió của toàn bộ nơi này." Sắc mặt Tịch Cảnh Dương này càng kém, anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chỉ hy vọng là do anh nghĩ quá nhiều. Những người áo đen đi theo anh sau khi nhận lệnh, không hề chần chừ gì mà ngay lập tức rời đi.
Mặc Bắc Hàn và Kỷ Hàn Phi không hẹn cùng nhau nhìn về phía camera. Mặc Bắc Hàn lên tiếng hỏi trước:"Cậu phát hiện ra gì sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn nhíu mày quan sát, nói:"Những nơi khủng bố khác, có lẻ chỉ là mồi nhử. Bọn chúng muốn phân tán lực lượng quân cảnh. Có thể mục tiêu chính của bọn chúng là nơi này."
Mặc Bắc Hàn cũng đã lường trước chuyện này, có điều anh cũng không hiểu lí do bọn chúng làm vậy là gì. Dù sao tên trùm vẫn đang trong tay bọn họ, trừ khi bọn khủng bố này muốn lão đại của mình chết, nếu không bọn chúng cũng không làm những chuyện ngu xuẩn này.
"Bọn chúng vốn không phải người đến từ vùng tam giác vàng." Kỷ Hàn Phi vẫn giữ thái độ không mấy nghiêm túc nói.
Mặc Bắc Hàn nhíu mày:"Làm sao anh biết?"
Tịch Cảnh Dương cũng đồng tình với ý kiến của Kỷ Hàn Phi:"Rất có khả năng đó. Có thể bọn chúng chỉ mượn danh của tên trùm kia mà thôi."
Kỷ Hàn Phi đưa tay đẩy đẩy gọng kính lười nhác giải thích:"Bọn chúng không phải đến từ vùng tam giác vàng. Bọn chúng là người của một viện nghiên cứu về virus đến từ phía Nam Thái Bình Dương, giáp ranh biên giới Nước R."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro