Giải cứu trung...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Dù quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, nhưng Kỷ Thần Hi khá
khó chịu khi tiếp xúc gần như kiểu ôm ấp này với người khác. Có thể nói
ngoại trừ Tịch Cảnh Dương ra thì chưa từng có ai có thể ôm cô, cho dù là anh trai ruột đi nữa thì cô cũng có chút bài xích.
Thế nhưng, Diệp Mộc Âm đã khóc thảm đến mức này rồi, Kỷ Thần Hi cũng không đẩy người ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để trấn an.
"Không sao nữa rồi, cậu đừng khóc nữa, mình sẽ đưa cậu an toàn rời khỏi đây mà."
Diệp Mộc Âm vẫn còn rất hoảng sợ, hai cánh tay của cô rất lạnh, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày.
Qua một lúc, Diệp Mộc Âm mới chịu buông cổ Kỷ Thần Hi ra, vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:"Cậu đừng...hành động lung tung. Gần cửa có một quả bom, bọn người đó nói, chỉ cần tùy tiện động vào quả bom đó thì nó sẽ phát nổ. Hoặc chúng ta dám kêu la lên, thì bọn chúng cũng sẽ kích hoạt quả bom từ xa..."
Kỷ Thần Hi nhướng mày:"Ồ, trong đây cũng có bom à? Chỗ nào thế?"
Diệp Mộc Âm không biết Kỷ Thần Hi định làm gì, nhưng cũng cố mò mẫm trong bóng tối để xác định phương hướng, sau đó lại thúc thít nói:"Hi Thần...tối quá...mình sợ...lỡ như...lỡ như mình đụng nhầm quả bom thì sao?"
Dù xung quanh vô cùng tối và đáng sợ, nhưng bỗng dưng Diệp Mộc Âm lại cảm thấy, cô gái trước mặt mình đang mỉm cười, cô không tin được mà lại hỏi:"Hi Thần...cậu không sợ sao?"
Trước ánh mắt long lanh nước của Diệp Mộc Âm, Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, lấy từ trong giày ra một chiếc đèn pin siêu nhỏ dạng móc khoá ra quơ quơ trước mặt cô.
"Nếu tối thì dùng đèn pin."
Diệp Mộc Âm kinh ngạc:"Sao...sao cậu đem được đèn pin vào đây? Bọn chúng...bọn chúng không phát hiện ra sao?"
Kỷ Thần Hi không trả lời, cô bật chiếc đèn pin siêu nhỏ trong tay lên, xung quanh nhanh chóng được chiếu sáng.
Bên cạnh bọn họ hiện tại còn có ba người phụ nữ khác, đang ngồi ôm gối khóc nức nở. Kỷ Thần Hi bỗng nhớ lại, hình như lúc cửa kho mở ra, nhờ vào chút ánh sáng từ bên ngoài, nên cô thể nhìn thấy trong phòng này có gần mười con tin mới đúng.
Sau đó Kỷ Thần Hi soi đèn xung quanh và quả nhiên là nhìn thấy thêm một nhóm bốn người đang ngồi tụ lại một góc, nước mắt giàn giụa. Mà đặc biệt, nhóm bốn người này, có cần quen mặt đến thế không?
Khi ánh sáng từ đèn pin chiều đến, nhóm người đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía người chiếu đèn. Một người trong nhóm bốn người kia, cùng giọng nói quen thuộc và vẻ mặt có chút ngạc nhiên thốt lên:"Sao lại là chị!"
Kỷ Thần Hi cũng không biết có nên cười không nữa. Quả thật là mấy nhóc này cũng xui xẻo quá rồi? Chị đây đã cho mấy đứa cơ hội rời đi, sao mấy đứa này vẫn bị nhốt vào đây thế?
Cô bé tóc ngắn từng cãi nhau với Kỷ Thần Hi ban nãy dừng khóc, ánh mắt từ ngạc nhiên dần chuyển sang giễu cợt:"Tôi nói rồi, thứ tốt lành như chị, sớm muộn cũng có ngày này mà!"
Lần này Kỷ Thần Hi thật sự bị chọc cho cười rồi, cô hỏi ngược lại cô nhóc đó:"Vậy sao? Thế sao mấy đứa cũng bị bắt vào đây thế? Chẳng lẻ mấy đứa cũng là thứ tốt lành giống chị à?"
Cô bé tóc ngắn đó bị Kỷ Thần Hi nói đến cứng họng không nói thêm gì nữa, liền sụ mặt quay đi hướng khác.
Dù sao mấy đứa học sinh này còn nhỏ, không phải loại tâm cơ gì, chẳng qua là bị cô làm khó dễ nên mới thể hiện thái độ phản nghịch. Cũng vì thế mà Kỷ Thần Hi cũng không muốn chấp nhất trẻ con làm gì.
Cô quay sang dặn dò Diệp Mộc Âm đừng động đậy lung tung. Sau đó cô đứng dậy, cẩn thận đi theo ánh sáng của đèn pin đến gần cửa kho, cô thật sự nhìn thấy một hộp đen hình chữ nhật có kích thước không quá lớn, được đặt gần sát cửa. Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh hộp đen, chiếu đèn quan sát.
Phía trước cùa hộp đen được bao phủ bởi một lớp kính mỏng trong suốt, nên cấu tạo phía bên trong đều có thể nhìn rõ được. Nhìn thấy ống thủy ngân đỏ ở phía trung tâm, Kỷ Thần Hi ngay lập tức nhíu mày.
Tuy cô không hỏi Mặc Bắc Hàn loại bom bọn khủng bố đặt là gì, bởi vì cùng lắm bọn chúng chỉ dùng bom chất nổ. Nhưng cô không hề ngờ đến, bọn điên đó lại dùng đến cả bom hạt nhân!
"Âm Âm, qua đây, mình cần cậu giúp." Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Diệp Mộc Âm lên tiếng gọi. Sau đó cô nhìn về phía nhóm học sinh kia, trong số đó có một cô bé đeo kính cận. Thế rồi cô cũng gọi cô bé đó qua luôn:"Nhóc con đeo kính, em cũng qua đây luôn."
Vừa nghe tiếng gọi, Diệp Mộc Âm không nghĩ nhiều mà đi theo ánh sáng đèn pin đến cạnh Kỷ Thần Hi, bởi vì cô có niềm tin tuyệt đối với người trước mặt mình.
Tuy nhiên, cô nhóc tóc ngắn khó chịu lên tiếng:"Chị gái! Đã tình huống nào rồi mà chị còn muốn bắt nạt bạn tôi nữa thế!"
Thế nhưng, Diệp Mộc Âm đã khóc thảm đến mức này rồi, Kỷ Thần Hi cũng không đẩy người ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để trấn an.
"Không sao nữa rồi, cậu đừng khóc nữa, mình sẽ đưa cậu an toàn rời khỏi đây mà."
Diệp Mộc Âm vẫn còn rất hoảng sợ, hai cánh tay của cô rất lạnh, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày.
Qua một lúc, Diệp Mộc Âm mới chịu buông cổ Kỷ Thần Hi ra, vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:"Cậu đừng...hành động lung tung. Gần cửa có một quả bom, bọn người đó nói, chỉ cần tùy tiện động vào quả bom đó thì nó sẽ phát nổ. Hoặc chúng ta dám kêu la lên, thì bọn chúng cũng sẽ kích hoạt quả bom từ xa..."
Kỷ Thần Hi nhướng mày:"Ồ, trong đây cũng có bom à? Chỗ nào thế?"
Diệp Mộc Âm không biết Kỷ Thần Hi định làm gì, nhưng cũng cố mò mẫm trong bóng tối để xác định phương hướng, sau đó lại thúc thít nói:"Hi Thần...tối quá...mình sợ...lỡ như...lỡ như mình đụng nhầm quả bom thì sao?"
Dù xung quanh vô cùng tối và đáng sợ, nhưng bỗng dưng Diệp Mộc Âm lại cảm thấy, cô gái trước mặt mình đang mỉm cười, cô không tin được mà lại hỏi:"Hi Thần...cậu không sợ sao?"
Trước ánh mắt long lanh nước của Diệp Mộc Âm, Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, lấy từ trong giày ra một chiếc đèn pin siêu nhỏ dạng móc khoá ra quơ quơ trước mặt cô.
"Nếu tối thì dùng đèn pin."
Diệp Mộc Âm kinh ngạc:"Sao...sao cậu đem được đèn pin vào đây? Bọn chúng...bọn chúng không phát hiện ra sao?"
Kỷ Thần Hi không trả lời, cô bật chiếc đèn pin siêu nhỏ trong tay lên, xung quanh nhanh chóng được chiếu sáng.
Bên cạnh bọn họ hiện tại còn có ba người phụ nữ khác, đang ngồi ôm gối khóc nức nở. Kỷ Thần Hi bỗng nhớ lại, hình như lúc cửa kho mở ra, nhờ vào chút ánh sáng từ bên ngoài, nên cô thể nhìn thấy trong phòng này có gần mười con tin mới đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Kỷ Thần Hi soi đèn xung quanh và quả nhiên là nhìn thấy thêm một nhóm bốn người đang ngồi tụ lại một góc, nước mắt giàn giụa. Mà đặc biệt, nhóm bốn người này, có cần quen mặt đến thế không?
Khi ánh sáng từ đèn pin chiều đến, nhóm người đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía người chiếu đèn. Một người trong nhóm bốn người kia, cùng giọng nói quen thuộc và vẻ mặt có chút ngạc nhiên thốt lên:"Sao lại là chị!"
Kỷ Thần Hi cũng không biết có nên cười không nữa. Quả thật là mấy nhóc này cũng xui xẻo quá rồi? Chị đây đã cho mấy đứa cơ hội rời đi, sao mấy đứa này vẫn bị nhốt vào đây thế?
Cô bé tóc ngắn từng cãi nhau với Kỷ Thần Hi ban nãy dừng khóc, ánh mắt từ ngạc nhiên dần chuyển sang giễu cợt:"Tôi nói rồi, thứ tốt lành như chị, sớm muộn cũng có ngày này mà!"
Lần này Kỷ Thần Hi thật sự bị chọc cho cười rồi, cô hỏi ngược lại cô nhóc đó:"Vậy sao? Thế sao mấy đứa cũng bị bắt vào đây thế? Chẳng lẻ mấy đứa cũng là thứ tốt lành giống chị à?"
Cô bé tóc ngắn đó bị Kỷ Thần Hi nói đến cứng họng không nói thêm gì nữa, liền sụ mặt quay đi hướng khác.
Dù sao mấy đứa học sinh này còn nhỏ, không phải loại tâm cơ gì, chẳng qua là bị cô làm khó dễ nên mới thể hiện thái độ phản nghịch. Cũng vì thế mà Kỷ Thần Hi cũng không muốn chấp nhất trẻ con làm gì.
Cô quay sang dặn dò Diệp Mộc Âm đừng động đậy lung tung. Sau đó cô đứng dậy, cẩn thận đi theo ánh sáng của đèn pin đến gần cửa kho, cô thật sự nhìn thấy một hộp đen hình chữ nhật có kích thước không quá lớn, được đặt gần sát cửa. Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh hộp đen, chiếu đèn quan sát.
Phía trước cùa hộp đen được bao phủ bởi một lớp kính mỏng trong suốt, nên cấu tạo phía bên trong đều có thể nhìn rõ được. Nhìn thấy ống thủy ngân đỏ ở phía trung tâm, Kỷ Thần Hi ngay lập tức nhíu mày.
Tuy cô không hỏi Mặc Bắc Hàn loại bom bọn khủng bố đặt là gì, bởi vì cùng lắm bọn chúng chỉ dùng bom chất nổ. Nhưng cô không hề ngờ đến, bọn điên đó lại dùng đến cả bom hạt nhân!
"Âm Âm, qua đây, mình cần cậu giúp." Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Diệp Mộc Âm lên tiếng gọi. Sau đó cô nhìn về phía nhóm học sinh kia, trong số đó có một cô bé đeo kính cận. Thế rồi cô cũng gọi cô bé đó qua luôn:"Nhóc con đeo kính, em cũng qua đây luôn."
Vừa nghe tiếng gọi, Diệp Mộc Âm không nghĩ nhiều mà đi theo ánh sáng đèn pin đến cạnh Kỷ Thần Hi, bởi vì cô có niềm tin tuyệt đối với người trước mặt mình.
Tuy nhiên, cô nhóc tóc ngắn khó chịu lên tiếng:"Chị gái! Đã tình huống nào rồi mà chị còn muốn bắt nạt bạn tôi nữa thế!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro