Giao đấu, bất p...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi không tỏ ra sợ hãi, chỉ nhướng mày đầy vẻ thách thức:"Thế ngươi định làm gì? Giết ta?"
Người đàn ông khẽ cười, bước thêm một bước về phía cô:"Giết cô thì dễ quá. Nhưng trước khi làm điều đó, ta muốn một thứ trên người của cô."
Ngay khi hắn dứt lời, Kỷ Thần Hi nhanh chóng di chuyển, cô xoay người tung một cú đá đầy uy lực nhằm thẳng vào hắn. Nhưng hắn đã phản ứng nhanh hơn cô tưởng, nhanh chóng né tránh và đáp trả bằng một đòn tấn công mạnh mẽ. Cả hai bắt đầu một trận đấu ác liệt giữa những bức tường chật hẹp của con hem.
Tiếng va chạm vang lên liên tục, nhưng cả hai đều không để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Kỷ Thần Hi sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để đối đầu, trong khi người đàn ông kia dựa vào sức mạnh và kỹ thuật cao siêu. Trận đấu kéo dài trong sự căng thẳng tột độ, với từng cú đấm, cú đá đều mang tính sống còn.
Cuối cùng, sau một loạt đòn đánh nhanh và chính xác, Kỷ Thần Hi tung ra một cú đấm chốt hạ, khiến người đàn ông lùi lại, khóe miệng hắn rỉ máu nhưng hắn vẫn cười đầy thách thức.
"Cô thật sự không phải người thường." Hắn thở dốc, giọng nói vẫn mang theo sự tự tin khó chịu:"Nhưng trò chơi này mới chỉ bắt đầu. Ta sẽ còn trở lại và lấy nó."
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng lùi lại và biến mất vào màn đêm trước khi Kỷ Thần Hi kịp phản ứng thêm. Cô đứng đó, thở dài một cách khó chịu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác bất an, người này rõ ràng không phải là đối thủ bình thường. Hắn ta có thể chính là người biến dị gen, vậy khả năng có liên quan đến Secret.
Nhưng họ muốn thứ gì trên người cô?
Kỷ Thần Hi đứng im một lúc, rồi quyết định rời khỏi con hẻm, trở về trường đua để lấy xe. Cô biết rằng lúc sơ sẩy để Secret chạy trốn, thì đây chỉ là khởi đầu cho những rắc rối sắp tới và cô phải chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra trong tương lai.
Kỷ Thần Hi bước nhanh trở lại trường đua, ánh đèn mờ mờ rọi xuống từ các cột đèn đường, tạo ra những bóng đen kéo dài trên nền đất. Cô vẫn còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình sau trận đấu vừa rồi, dù sao đã thời gian dài cô không rèn luyện thể lực, nhưng nét mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và điềm nhiên. Khi tiến gần đến chiếc xe của mình, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt dò xét của Nhai Tệ và Phụ Hí từ xa.
"Cô vẫn chưa về sao, thiếu chủ phu nhân?" Phụ Hí lên tiếng trước, giọng nói có chút lo lắng pha lẫn ngạc nhiên. Cả hai dường như không thể hiểu tại sao cô lại quay lại, sau khi đã dứt khoát rời đi trước đó.
Kỷ Thần Hi thoáng dừng lại, đôi mắt cô ánh lên một tia lấp lánh khó hiểu, rồi ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ, như thể mọi chuyện đều không có gì đáng bận tâm.
"Tôi quên mất vài thứ nên quay lại lấy thôi." Cô nói, giọng điệu hờ hững, như thể vừa tìm ra một lý do hợp lý nhất trong đầu.
"Thứ gì cơ, cần chúng tôi tìm giúp không ạ?"
"À, đi bộ một đoạn, tôi bỗng nhớ ra mình có lái xe đến"
Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cả hai đều biết Kỷ Thần Hi không muốn giải thích nhiều.
"Hai người làm xong việc chưa?" Kỷ Thần Hi hỏi thêm, đôi mắt cô nhanh chóng lướt qua Nhai Tệ và Phụ Hí, nhưng không thực sự chờ đợi câu trả lời. Sau khi nghe họ lắp bắp trả lời rằng mọi việc đã ổn thỏa, cô chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng đi về phía chiếc xe của mình.
"Thôi được rồi, lần này tôi về thật đây." Cô nói với giọng điệu mang chút ý
cười, nhưng cũng đầy ý nhắc nhở:"Hai người không cần phải theo tôi nữa đâu"
ІЎ
Phụ Hí và Nhai Tệ khẽ đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử. Dù rõ ràng rằng họ đã được lệnh phải theo dõi và bảo vệ cô, nhưng việc Kỷ Thần Hi liên tục từ chối khiến họ không biết phải làm sao.
Nhưng trước khi cả hai kịp nói thêm gì, Kỷ Thần Hi đã bước lên xe và nổ máy. Âm thanh động cơ vang lên, phá tan bầu không khí im lặng giữa họ. Cô phóng xe đi, để lại hai người đứng lại phía sau.
Dù vậy, khi cô nhìn vào gương chiếu hậu, Kỷ Thần Hi vẫn thấy bóng dáng của Phụ Hí và Nhai Tệ cố gắng theo sát phía sau. Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Biết rằng sự cương quyết của mình cũng không thể khiến họ thay đổi ý định, Kỷ Thần Hi đành chấp nhận. Thay vì nổi giận, cô tập trung lái xe về trường, lòng chỉ mong sớm kết thúc một ngày đầy biến cố.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, ánh đèn từ hai bên chiếu qua cửa kính, tạo thành những vệt sáng liên tục. Bầu không khí trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ nhịp nhàng và những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô. Bên ngoài, hai người Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn âm thầm theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ, như một sự bảo vệ ngấm ngầm nhưng không thể tránh khỏi.
Dù khó chịu với việc bị theo dõi, nhưng Kỷ Thần Hi hiểu rằng họ chỉ đang thực hiện nhiệm vụ. Họ cũng đang phải chịu hình phạt từ Tịch Cảnh Dương và cô không muốn làm khó họ thêm. Cô thở dài, để mặc họ tiếp tục theo sau.
Người đàn ông khẽ cười, bước thêm một bước về phía cô:"Giết cô thì dễ quá. Nhưng trước khi làm điều đó, ta muốn một thứ trên người của cô."
Ngay khi hắn dứt lời, Kỷ Thần Hi nhanh chóng di chuyển, cô xoay người tung một cú đá đầy uy lực nhằm thẳng vào hắn. Nhưng hắn đã phản ứng nhanh hơn cô tưởng, nhanh chóng né tránh và đáp trả bằng một đòn tấn công mạnh mẽ. Cả hai bắt đầu một trận đấu ác liệt giữa những bức tường chật hẹp của con hem.
Tiếng va chạm vang lên liên tục, nhưng cả hai đều không để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Kỷ Thần Hi sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để đối đầu, trong khi người đàn ông kia dựa vào sức mạnh và kỹ thuật cao siêu. Trận đấu kéo dài trong sự căng thẳng tột độ, với từng cú đấm, cú đá đều mang tính sống còn.
Cuối cùng, sau một loạt đòn đánh nhanh và chính xác, Kỷ Thần Hi tung ra một cú đấm chốt hạ, khiến người đàn ông lùi lại, khóe miệng hắn rỉ máu nhưng hắn vẫn cười đầy thách thức.
"Cô thật sự không phải người thường." Hắn thở dốc, giọng nói vẫn mang theo sự tự tin khó chịu:"Nhưng trò chơi này mới chỉ bắt đầu. Ta sẽ còn trở lại và lấy nó."
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng lùi lại và biến mất vào màn đêm trước khi Kỷ Thần Hi kịp phản ứng thêm. Cô đứng đó, thở dài một cách khó chịu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác bất an, người này rõ ràng không phải là đối thủ bình thường. Hắn ta có thể chính là người biến dị gen, vậy khả năng có liên quan đến Secret.
Nhưng họ muốn thứ gì trên người cô?
Kỷ Thần Hi đứng im một lúc, rồi quyết định rời khỏi con hẻm, trở về trường đua để lấy xe. Cô biết rằng lúc sơ sẩy để Secret chạy trốn, thì đây chỉ là khởi đầu cho những rắc rối sắp tới và cô phải chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra trong tương lai.
Kỷ Thần Hi bước nhanh trở lại trường đua, ánh đèn mờ mờ rọi xuống từ các cột đèn đường, tạo ra những bóng đen kéo dài trên nền đất. Cô vẫn còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình sau trận đấu vừa rồi, dù sao đã thời gian dài cô không rèn luyện thể lực, nhưng nét mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và điềm nhiên. Khi tiến gần đến chiếc xe của mình, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt dò xét của Nhai Tệ và Phụ Hí từ xa.
"Cô vẫn chưa về sao, thiếu chủ phu nhân?" Phụ Hí lên tiếng trước, giọng nói có chút lo lắng pha lẫn ngạc nhiên. Cả hai dường như không thể hiểu tại sao cô lại quay lại, sau khi đã dứt khoát rời đi trước đó.
Kỷ Thần Hi thoáng dừng lại, đôi mắt cô ánh lên một tia lấp lánh khó hiểu, rồi ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ, như thể mọi chuyện đều không có gì đáng bận tâm.
"Tôi quên mất vài thứ nên quay lại lấy thôi." Cô nói, giọng điệu hờ hững, như thể vừa tìm ra một lý do hợp lý nhất trong đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thứ gì cơ, cần chúng tôi tìm giúp không ạ?"
"À, đi bộ một đoạn, tôi bỗng nhớ ra mình có lái xe đến"
Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cả hai đều biết Kỷ Thần Hi không muốn giải thích nhiều.
"Hai người làm xong việc chưa?" Kỷ Thần Hi hỏi thêm, đôi mắt cô nhanh chóng lướt qua Nhai Tệ và Phụ Hí, nhưng không thực sự chờ đợi câu trả lời. Sau khi nghe họ lắp bắp trả lời rằng mọi việc đã ổn thỏa, cô chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng đi về phía chiếc xe của mình.
"Thôi được rồi, lần này tôi về thật đây." Cô nói với giọng điệu mang chút ý
cười, nhưng cũng đầy ý nhắc nhở:"Hai người không cần phải theo tôi nữa đâu"
ІЎ
Phụ Hí và Nhai Tệ khẽ đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử. Dù rõ ràng rằng họ đã được lệnh phải theo dõi và bảo vệ cô, nhưng việc Kỷ Thần Hi liên tục từ chối khiến họ không biết phải làm sao.
Nhưng trước khi cả hai kịp nói thêm gì, Kỷ Thần Hi đã bước lên xe và nổ máy. Âm thanh động cơ vang lên, phá tan bầu không khí im lặng giữa họ. Cô phóng xe đi, để lại hai người đứng lại phía sau.
Dù vậy, khi cô nhìn vào gương chiếu hậu, Kỷ Thần Hi vẫn thấy bóng dáng của Phụ Hí và Nhai Tệ cố gắng theo sát phía sau. Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Biết rằng sự cương quyết của mình cũng không thể khiến họ thay đổi ý định, Kỷ Thần Hi đành chấp nhận. Thay vì nổi giận, cô tập trung lái xe về trường, lòng chỉ mong sớm kết thúc một ngày đầy biến cố.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, ánh đèn từ hai bên chiếu qua cửa kính, tạo thành những vệt sáng liên tục. Bầu không khí trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ nhịp nhàng và những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô. Bên ngoài, hai người Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn âm thầm theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ, như một sự bảo vệ ngấm ngầm nhưng không thể tránh khỏi.
Dù khó chịu với việc bị theo dõi, nhưng Kỷ Thần Hi hiểu rằng họ chỉ đang thực hiện nhiệm vụ. Họ cũng đang phải chịu hình phạt từ Tịch Cảnh Dương và cô không muốn làm khó họ thêm. Cô thở dài, để mặc họ tiếp tục theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro