Hình phạt của T...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Khoé môi Kỷ Thần Hi bất chợt giựt mạnh. Chú cảnh sát này có cần nói khoa trương vậy không? Còn người bác chưa từng gặp mặt đó của cô, cũng sẽ không làm quá lên như vậy đúng chứ?
Đồng chí cảnh sát vờ như không nhìn thấy nụ cười đầy gượng gạo của Kỷ Thần Hi, lại nói tiếp, lời nói nửa đùa nửa thật.
"Cháu không biết đấy thôi, lúc mọi người thấy ảnh của cháu, còn nói sếp Kỷ lấy ảnh minh tinh nào đó về để khoe mà thôi. Làm gì một người cọc tính như ông ấy lại có một cô cháu gái vừa xinh đẹp, lại vừa đáng yêu như cháu được. Nhưng sau hôm nay, mấy chú chắc đều phải viết báo cáo xin lỗi nộp lên sếp rồi."
Kỷ Thần Hi cũng chỉ biết cười cười đáp lời: "Chú cảnh sát lại đùa rồi, cháu chỉ là có một chút dễ nhìn mà thôi."
Đồng chí cảnh sát lại cười lớn: "Haha, nếu cháu gái của chú của có cái một chút đó, chú nhất định cũng sẽ giống sếp Kỷ, ngày ngày đi khoe khoang khắp nơi."
Kỷ Thần Hi nào phải là chỉ xinh một chút, thử đặt cô đứng cạnh mấy minh tinh người mẫu gì đó, ngay lập tức bọn họ đều biến thành kẻ làm nền cho cô.
"Cháu gái này, hay là theo chú về cục nhé? Chú nhất định phải tặng cờ khen thưởng cho cháu.
Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng lắc đầu:"Không cần phiền phức thế đầu ạ. Như chú nói đấy, cháu là con cháu nhà họ Kỷ, những chuyện này chẳng là gì so với ông nội và các bác của cháu."
Dù Kỷ Thần Hi đã khéo léo từ chối, nhưng đồng chí cảnh sát vẫn cố thuyết phục thêm vài câu, sau cùng vẫn là từ bỏ. Ông chào tạm biệt với cô rồi cùng đồng đội của mình, áp giải gia đình ba người kia trở về cục cảnh sát.
Kỷ Thần Hi đứng yên nhìn theo, vẻ mặt đầy suy nghĩ. Giải quyết xong khúc mắc của Triều Nguyệt rồi, hiện tại lại lượt của cô. Bây giờ nên giải thích sao với ba người bạn của cô về những chuyện xảy ra hôm nay đây?
Chỉ vỉ cảm thấy Triều Nguyệt không ổn, lại tự ý điều tra chuyện cá nhân của cô ấy là cô sai. Chưa được sự đồng ý của Triều Nguyệt, đã cố ý sắp xếp hết mọi thứ cô lại càng sai.
Haiz...
"Thiếu chủ phu nhân..."
Sau lưng Kỷ Thần Hi vang lên tiếng gọi, cô liền quay đầu nhìn lại. Không tính đến việc cô lo chuyện bao đồng, thì lần này quả thật Phụ Hí và Nhai Tệ đã làm rất tốt nhiệm vụ cô giao cho, thật sự rất đáng khen.
"Cảm ơn." Kỷ Thần Hi mỉm cười khẽ gật đầu với cả hai.
Phụ Hí và Nhai Tệ ngay lập tức hoảng loạn xua tay:"Đừng đừng, thiếu chủ phu nhân đừng khách sáo như thế với chúng tôi, chúng tôi không xứng..."
Bọn họ là áy náy về thái độ trước kia đối với Kỷ Thần Hi và cũng vì lời cảnh cáo máu mà Tịch Cảnh Dương dành cho họ, Kỷ Thần Hi hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Kỷ Thần Hi tự biết bản thân cô cũng chẳng phải người tốt tính gì, nhưng ít ra cô sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt như thế với họ, chưa kể họ lại còn là thân tín của Tịch Cảnh Dương.
"Đều là con người, ai cũng có quyền bình đẳng, không gì là xứng hay không xứng. Hôm nay hôm người đã giúp tôi, chuyện cảm ơn là tất nhiên."
Lời nói này của Kỷ Thần Hi càng làm cho Nhai Tệ và Phụ Hí thêm xấu hổ và lúng túng. Rõ ràng thiếu chủ phu nhân của họ vừa xinh đẹp lại còn rộng lượng như thế, sau trước kia họ lại mù mắt mà đối với cô như thể chứ.
Kỷ Thần Hi hơi cong môi hỏi:"Sao rồi, anh chàng kia, cái người tên Tiêu gì ấy nhỉ.à đúng rồi, là Tiêu Đồ, anh ta còn sống không?"
Người này không chết ắt hẳn cũng bị Tịch Cảnh Dương trừng phạt rất nặng. Nhưng ai bảo cô là người xấu tính chứ, cô tin Tịch Cảnh Dương sẽ không tàn nhẫn đến mức giết luôn cậu ta, chỉ là chắc chắn không để cậu ta sống thoải mái, vì vậy cô cũng chẳng muốn nói giúp làm gì.
Nhai Tệ và Phụ Hí khó xử nhìn nhau, đùn đẩy cho người kia trả lời, sau cùng là Phụ Hí thua, miễn cưỡng giải thích:"Cậu ấy hiện tại không sao, có điều sắp tới thì..." sẽ có rất nhiều sao.
Đối với bọn họ thiếu chủ còn cho cơ hội phục vụ thiếu chủ phu nhân để chuộc tội, nhưng Tiêu Đồ lại không may mắn như thế. Cậu ta với thương tích đầy người, phải chịu phạt thêm năm mươi roi từ chấp pháp đường của Hắc Diệm, sau đó bị ép giao ra ngọc bội rồi lại bị đầy đến căn cứ vùng Cực Bắc trong nửa năm.
Căn cứ vùng Cực Bắc đó là nơi nào chứ? Là nơi mà một người lành lặn như Tù Ngưu vừa đến không lâu, liền chật vật sống không bằng chết, thì nói gì đến một tên sắp phế đến nơi như Tiêu Đồ?
Chỉ sợ lần này là một đi không trở về. Thái độ của thiếu chủ lại vô cùng kiên quyết, bọn họ có gắng sức cầu xin ra sao đi nữa, cũng không giúp Tiêu Đồ giảm bớt hình phạt. Chỉ có điều... nếu họ thuyết phục được thiếu chủ phu nhân lên tiếng thay, rất có thể sẽ giúp được cho Tiêu Đồ, giữ lại được cái mạng nhỏ của cậu ta.
Đồng chí cảnh sát vờ như không nhìn thấy nụ cười đầy gượng gạo của Kỷ Thần Hi, lại nói tiếp, lời nói nửa đùa nửa thật.
"Cháu không biết đấy thôi, lúc mọi người thấy ảnh của cháu, còn nói sếp Kỷ lấy ảnh minh tinh nào đó về để khoe mà thôi. Làm gì một người cọc tính như ông ấy lại có một cô cháu gái vừa xinh đẹp, lại vừa đáng yêu như cháu được. Nhưng sau hôm nay, mấy chú chắc đều phải viết báo cáo xin lỗi nộp lên sếp rồi."
Kỷ Thần Hi cũng chỉ biết cười cười đáp lời: "Chú cảnh sát lại đùa rồi, cháu chỉ là có một chút dễ nhìn mà thôi."
Đồng chí cảnh sát lại cười lớn: "Haha, nếu cháu gái của chú của có cái một chút đó, chú nhất định cũng sẽ giống sếp Kỷ, ngày ngày đi khoe khoang khắp nơi."
Kỷ Thần Hi nào phải là chỉ xinh một chút, thử đặt cô đứng cạnh mấy minh tinh người mẫu gì đó, ngay lập tức bọn họ đều biến thành kẻ làm nền cho cô.
"Cháu gái này, hay là theo chú về cục nhé? Chú nhất định phải tặng cờ khen thưởng cho cháu.
Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng lắc đầu:"Không cần phiền phức thế đầu ạ. Như chú nói đấy, cháu là con cháu nhà họ Kỷ, những chuyện này chẳng là gì so với ông nội và các bác của cháu."
Dù Kỷ Thần Hi đã khéo léo từ chối, nhưng đồng chí cảnh sát vẫn cố thuyết phục thêm vài câu, sau cùng vẫn là từ bỏ. Ông chào tạm biệt với cô rồi cùng đồng đội của mình, áp giải gia đình ba người kia trở về cục cảnh sát.
Kỷ Thần Hi đứng yên nhìn theo, vẻ mặt đầy suy nghĩ. Giải quyết xong khúc mắc của Triều Nguyệt rồi, hiện tại lại lượt của cô. Bây giờ nên giải thích sao với ba người bạn của cô về những chuyện xảy ra hôm nay đây?
Chỉ vỉ cảm thấy Triều Nguyệt không ổn, lại tự ý điều tra chuyện cá nhân của cô ấy là cô sai. Chưa được sự đồng ý của Triều Nguyệt, đã cố ý sắp xếp hết mọi thứ cô lại càng sai.
Haiz...
"Thiếu chủ phu nhân..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau lưng Kỷ Thần Hi vang lên tiếng gọi, cô liền quay đầu nhìn lại. Không tính đến việc cô lo chuyện bao đồng, thì lần này quả thật Phụ Hí và Nhai Tệ đã làm rất tốt nhiệm vụ cô giao cho, thật sự rất đáng khen.
"Cảm ơn." Kỷ Thần Hi mỉm cười khẽ gật đầu với cả hai.
Phụ Hí và Nhai Tệ ngay lập tức hoảng loạn xua tay:"Đừng đừng, thiếu chủ phu nhân đừng khách sáo như thế với chúng tôi, chúng tôi không xứng..."
Bọn họ là áy náy về thái độ trước kia đối với Kỷ Thần Hi và cũng vì lời cảnh cáo máu mà Tịch Cảnh Dương dành cho họ, Kỷ Thần Hi hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Kỷ Thần Hi tự biết bản thân cô cũng chẳng phải người tốt tính gì, nhưng ít ra cô sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt như thế với họ, chưa kể họ lại còn là thân tín của Tịch Cảnh Dương.
"Đều là con người, ai cũng có quyền bình đẳng, không gì là xứng hay không xứng. Hôm nay hôm người đã giúp tôi, chuyện cảm ơn là tất nhiên."
Lời nói này của Kỷ Thần Hi càng làm cho Nhai Tệ và Phụ Hí thêm xấu hổ và lúng túng. Rõ ràng thiếu chủ phu nhân của họ vừa xinh đẹp lại còn rộng lượng như thế, sau trước kia họ lại mù mắt mà đối với cô như thể chứ.
Kỷ Thần Hi hơi cong môi hỏi:"Sao rồi, anh chàng kia, cái người tên Tiêu gì ấy nhỉ.à đúng rồi, là Tiêu Đồ, anh ta còn sống không?"
Người này không chết ắt hẳn cũng bị Tịch Cảnh Dương trừng phạt rất nặng. Nhưng ai bảo cô là người xấu tính chứ, cô tin Tịch Cảnh Dương sẽ không tàn nhẫn đến mức giết luôn cậu ta, chỉ là chắc chắn không để cậu ta sống thoải mái, vì vậy cô cũng chẳng muốn nói giúp làm gì.
Nhai Tệ và Phụ Hí khó xử nhìn nhau, đùn đẩy cho người kia trả lời, sau cùng là Phụ Hí thua, miễn cưỡng giải thích:"Cậu ấy hiện tại không sao, có điều sắp tới thì..." sẽ có rất nhiều sao.
Đối với bọn họ thiếu chủ còn cho cơ hội phục vụ thiếu chủ phu nhân để chuộc tội, nhưng Tiêu Đồ lại không may mắn như thế. Cậu ta với thương tích đầy người, phải chịu phạt thêm năm mươi roi từ chấp pháp đường của Hắc Diệm, sau đó bị ép giao ra ngọc bội rồi lại bị đầy đến căn cứ vùng Cực Bắc trong nửa năm.
Căn cứ vùng Cực Bắc đó là nơi nào chứ? Là nơi mà một người lành lặn như Tù Ngưu vừa đến không lâu, liền chật vật sống không bằng chết, thì nói gì đến một tên sắp phế đến nơi như Tiêu Đồ?
Chỉ sợ lần này là một đi không trở về. Thái độ của thiếu chủ lại vô cùng kiên quyết, bọn họ có gắng sức cầu xin ra sao đi nữa, cũng không giúp Tiêu Đồ giảm bớt hình phạt. Chỉ có điều... nếu họ thuyết phục được thiếu chủ phu nhân lên tiếng thay, rất có thể sẽ giúp được cho Tiêu Đồ, giữ lại được cái mạng nhỏ của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro