Kẻ chủ mưu đằng...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
“Các người là ai? Muốn chết đúng không? Còn không mau thả tha ra!” Người đàn ông bị chùm lại bởi một chiếc túi đen, hoảng loạn la hét.
Người đàn ông bị trói trên ghế vẫn tiếp tục la hét và chửi rủa một cách dữ dội. Kiêu căng và tự phụ, ông ta cố gắng giữ vẻ đáng ghét nhất ngay cả khi bị trói. Tuy nhiên, khi một tràn tiếng bước chân vang lên, chiếc túi đen bị trùm trên đầu ông ta được lấy ra, nhìn thấy người đứng trước mặt, sắc mặt của ông ta bắt đầu thay đổi, biểu hiện sự hoảng sợ dần lan tỏa.
“Cảnh…Cảnh Dương?” Ông ta thốt lên, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn:“Thì ra là cháu sao? Sao lại trói bác thế này, đừng trêu bác nữa mau thả bác ra.” Ông ta vô tình chạm phải ánh mắt của người đối diện, cả cơ thể bất giác run lên.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu tràn ngập tâm trí của người đàn ông bị trói. Ông ta cảm nhận được sự uy quyền và nguy hiểm từ chàng trai ở trước mặt, sự kiêu căng và hóng hách dần biến mất, trở lại dáng vẻ hèn nhát nhất.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Ông ta thì thầm trong sự hoảng loạn, giọng điệu đầy sợ hãi dù đối phương vẫn chưa nói lời nào.
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt lạnh như băng. Anh tiến lại gần, chiếc túi đen trong tay toát lên sự đe dọa không thể chối từ. Người đàn ông bị trói hoảng loạn la hét, nhưng tiếng đó bị nuốt chửng bởi cảm giác sợ hãi và sát khí trong không gian xung quanh.
Với mỗi bước tiến gần của Tịch Cảnh Dương, tâm lý của người đàn ông bị trói dần thay đổi. Trái tim ông ta đập nhanh, nhận ra rằng sự sống của mình đang bị đe dọa trong bóng tối tàn ác này. Những lời la hét cuối cùng phảng phất từ miệng người đàn ông bị trói, nhưng chúng bị chôn vùi bởi cảm giác áp lực và sát ý từ người mà ông gọi là cháu trai.
“Cảnh Dương…dù sao chúng ta cũng là thân thích…cháu có cần dồn bác vào đường cùng thế không?” Có lẻ sự sợ hãi trước cái chết đã khiến người đàn ông bị trói bộc phát ý chí mãnh liệt để lên tiếng cầu xin.
Tịch Cảnh Dương xiết chặt chiết túi trong tay, cười lạnh hỏi:“Vậy lúc ông muốn giết tôi, có từng nghĩ đến tôi là người thân của ông không?”
Chính anh cũng không ngờ đến, kẻ chủ mưu đằng sau vụ xả súng đêm qua không phải kẻ thù hay đối thủ cạnh tranh của anh trên thương trường, mà lại chính là người bác cả hiền lành của anh. Ngay khi biết được điều này, anh đã từng không tin đó là thật, tiếc rằng sự thật lại vô cùng tàn nhẫn.
Bác cả càng lúc càng run rẩy vì sợ hãi, cố gắng thuyết phục:“Nhưng cháu không bị gì mà? Không thể xem đó là một phút bốc đồng của bác hay sao?”
Tịch Cảnh Dương thầm cười trong lòng. Hoá ra thuê sát thủ ám sát cháu trai và cháu dâu của mình chỉ là do một phút bốc đồng mà thôi. Anh và Thần Hi may mắn không sao nên việc làm của ông ta là không sai?
Cũng chính vì những người thân như vậy, những người từng đối xử rất tốt với anh, nhưng hoá ra bản thân họ đều mang theo chiếc mặt nạ dối trá, khiến Tịch Cảnh Dương ngày càng lạnh lòng với mọi người xung quanh anh.
“Ông nghĩ…hôm nay tôi thả ông đi, ông sẽ bình an sống sót sao?” Tịch Cảnh Dương thả lỏng cổ tay buông chiếc túi trong tay ra, cũng như buông bỏ chút tình thân mong manh cuối cùng còn sót lại.
Bác cả không hiểu ý anh là gì, chỉ một mực cầu xin anh thả ông ta ra, ông ta sẽ tự mình rời khỏi Nước Z, vĩnh viễn không để anh nhìn thấy ông ta nữa.
Nhưng chỉ có Tịch Cảnh Dương mới biết, nếu anh thật sự thả người, e rằng chưa cần đợi đến ngày hôm sau, sẽ có tin bác cả anh bị tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.
Vốn dĩ anh đã cảm thấy mọi chuyện vô cùng kỳ lạ, đến hiện tại anh mới có thể khẳng định, vẫn còn một thế lực vẫn đang âm thầm bảo vệ cho Thần Hi.
Từ những vụ tai nạn ngoài ý muốn khiến cho những kẻ từng ức hiếp cô phải đột tử, cho đến việc đêm qua lúc cô mất tích, anh đã nhận được mật báo nên mới có thể tìm thấy cô kịp lúc.
Điều quan trọng nhất là, đối phương vẫn luôn hành động nhanh hơn anh một bước, khi mà luôn đến trước và đưa những kẻ từng gây chuyện với Thần Hi đi, sau đó khiến họ xuất hiện lại bằng những vụ tai nạn đã được dàn xếp một cách tỉ mỉ.
Điển hình cho việc đó chính là sự mất tích của Nam Cung Lục Trà. Dù đã điều động người lục tung từng tấc đất của Thủ Đô lên nhưng không hề có bất kỳ vết tích nào của cô ta để lại, cứ như cô ta đã hoàn toàn bốc hơi một cách bí ẩn.
Còn cha mẹ cô ta, dù đã bị anh cho người khống chế và giam lỏng trong biệt thự Nam Cung. Vậy mà sáng nay anh lại nhận được tin, đêm qua biệt thự nhà Nam Cung xảy ra một trận hoả hoạn lớn mà tốn hơn mấy tiếng mới có thể dập tắt được. Đến khi vào kiểm tra thì chỉ còn lại hai cái xác đen, đã bị thêu cháy đến nổi, chẳng nhận ra hình người ở bên trong biệt thự.
…----------------…
Người đàn ông bị trói trên ghế vẫn tiếp tục la hét và chửi rủa một cách dữ dội. Kiêu căng và tự phụ, ông ta cố gắng giữ vẻ đáng ghét nhất ngay cả khi bị trói. Tuy nhiên, khi một tràn tiếng bước chân vang lên, chiếc túi đen bị trùm trên đầu ông ta được lấy ra, nhìn thấy người đứng trước mặt, sắc mặt của ông ta bắt đầu thay đổi, biểu hiện sự hoảng sợ dần lan tỏa.
“Cảnh…Cảnh Dương?” Ông ta thốt lên, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn:“Thì ra là cháu sao? Sao lại trói bác thế này, đừng trêu bác nữa mau thả bác ra.” Ông ta vô tình chạm phải ánh mắt của người đối diện, cả cơ thể bất giác run lên.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu tràn ngập tâm trí của người đàn ông bị trói. Ông ta cảm nhận được sự uy quyền và nguy hiểm từ chàng trai ở trước mặt, sự kiêu căng và hóng hách dần biến mất, trở lại dáng vẻ hèn nhát nhất.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Ông ta thì thầm trong sự hoảng loạn, giọng điệu đầy sợ hãi dù đối phương vẫn chưa nói lời nào.
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt lạnh như băng. Anh tiến lại gần, chiếc túi đen trong tay toát lên sự đe dọa không thể chối từ. Người đàn ông bị trói hoảng loạn la hét, nhưng tiếng đó bị nuốt chửng bởi cảm giác sợ hãi và sát khí trong không gian xung quanh.
Với mỗi bước tiến gần của Tịch Cảnh Dương, tâm lý của người đàn ông bị trói dần thay đổi. Trái tim ông ta đập nhanh, nhận ra rằng sự sống của mình đang bị đe dọa trong bóng tối tàn ác này. Những lời la hét cuối cùng phảng phất từ miệng người đàn ông bị trói, nhưng chúng bị chôn vùi bởi cảm giác áp lực và sát ý từ người mà ông gọi là cháu trai.
“Cảnh Dương…dù sao chúng ta cũng là thân thích…cháu có cần dồn bác vào đường cùng thế không?” Có lẻ sự sợ hãi trước cái chết đã khiến người đàn ông bị trói bộc phát ý chí mãnh liệt để lên tiếng cầu xin.
Tịch Cảnh Dương xiết chặt chiết túi trong tay, cười lạnh hỏi:“Vậy lúc ông muốn giết tôi, có từng nghĩ đến tôi là người thân của ông không?”
Chính anh cũng không ngờ đến, kẻ chủ mưu đằng sau vụ xả súng đêm qua không phải kẻ thù hay đối thủ cạnh tranh của anh trên thương trường, mà lại chính là người bác cả hiền lành của anh. Ngay khi biết được điều này, anh đã từng không tin đó là thật, tiếc rằng sự thật lại vô cùng tàn nhẫn.
Bác cả càng lúc càng run rẩy vì sợ hãi, cố gắng thuyết phục:“Nhưng cháu không bị gì mà? Không thể xem đó là một phút bốc đồng của bác hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Cảnh Dương thầm cười trong lòng. Hoá ra thuê sát thủ ám sát cháu trai và cháu dâu của mình chỉ là do một phút bốc đồng mà thôi. Anh và Thần Hi may mắn không sao nên việc làm của ông ta là không sai?
Cũng chính vì những người thân như vậy, những người từng đối xử rất tốt với anh, nhưng hoá ra bản thân họ đều mang theo chiếc mặt nạ dối trá, khiến Tịch Cảnh Dương ngày càng lạnh lòng với mọi người xung quanh anh.
“Ông nghĩ…hôm nay tôi thả ông đi, ông sẽ bình an sống sót sao?” Tịch Cảnh Dương thả lỏng cổ tay buông chiếc túi trong tay ra, cũng như buông bỏ chút tình thân mong manh cuối cùng còn sót lại.
Bác cả không hiểu ý anh là gì, chỉ một mực cầu xin anh thả ông ta ra, ông ta sẽ tự mình rời khỏi Nước Z, vĩnh viễn không để anh nhìn thấy ông ta nữa.
Nhưng chỉ có Tịch Cảnh Dương mới biết, nếu anh thật sự thả người, e rằng chưa cần đợi đến ngày hôm sau, sẽ có tin bác cả anh bị tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.
Vốn dĩ anh đã cảm thấy mọi chuyện vô cùng kỳ lạ, đến hiện tại anh mới có thể khẳng định, vẫn còn một thế lực vẫn đang âm thầm bảo vệ cho Thần Hi.
Từ những vụ tai nạn ngoài ý muốn khiến cho những kẻ từng ức hiếp cô phải đột tử, cho đến việc đêm qua lúc cô mất tích, anh đã nhận được mật báo nên mới có thể tìm thấy cô kịp lúc.
Điều quan trọng nhất là, đối phương vẫn luôn hành động nhanh hơn anh một bước, khi mà luôn đến trước và đưa những kẻ từng gây chuyện với Thần Hi đi, sau đó khiến họ xuất hiện lại bằng những vụ tai nạn đã được dàn xếp một cách tỉ mỉ.
Điển hình cho việc đó chính là sự mất tích của Nam Cung Lục Trà. Dù đã điều động người lục tung từng tấc đất của Thủ Đô lên nhưng không hề có bất kỳ vết tích nào của cô ta để lại, cứ như cô ta đã hoàn toàn bốc hơi một cách bí ẩn.
Còn cha mẹ cô ta, dù đã bị anh cho người khống chế và giam lỏng trong biệt thự Nam Cung. Vậy mà sáng nay anh lại nhận được tin, đêm qua biệt thự nhà Nam Cung xảy ra một trận hoả hoạn lớn mà tốn hơn mấy tiếng mới có thể dập tắt được. Đến khi vào kiểm tra thì chỉ còn lại hai cái xác đen, đã bị thêu cháy đến nổi, chẳng nhận ra hình người ở bên trong biệt thự.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro