Kết thúc đấu gi...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Ariel - Tổng Lãnh Thiên Thần Ariel, tên thật của Kỷ Thần Hi cũng chính là bắt nguồn từ đây. Vậy nên thông điệp mà Secret muốn gửi đến cho cô, mọi việc không may xảy ra với Chris hôm nay đều bắt nguồn từ cô mà ra, hoàn toàn đổ mọi trách nhiệm và tội lỗi lên người của Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trầm mặc nhìn cô gái trong lòng, vừa xót lại vừa thương. Bề ngoài Kỷ Thần Hi luôn tỏ ra vô cảm với mọi thứ, nhưng cô lại là người có cảm tính bảo vệ vô cùng mạnh mẽ đối với bạn bè và người thân. Chuyện không may xảy ra với Chris, cô sẽ mặc định do bản thân mà ra rồi tự dằn vặt bản thân.
“Anh đi xem tình hình của cô gái kia, nếu tình trạng không mấy khả quan…cứ cùng người của Zero rời đi. Với những vết thương đó càng sớm đều trị càng tốt. Tôi đã chuẩn bị trực thăng cho mọi người rồi.”
Kỷ Hàn Phi cười nhạt:“Hòn đảo này cấm trực thăng.”
Tịch Cảnh Dương bình thản đáp:“Anh vợ, anh là người luôn tuân theo quy tắc người khác đặt ra sao?”
Kỷ Hàn Phi gật gật đầu:“Phải, tôi không phải người như thế.” Nói xong anh đi lướt qua người Tịch Cảnh Dương rồi khẽ dừng bước.
“Chăm sóc em gái tôi cho tốt, em rể.”
Nhìn người rời đi rồi Nghiên Trạch mới dám thả lỏng người. Hai vị lão đại nói chuyện với nhau dù ngữ khí rất bình thường, nhưng khí thế của cả hai thật sự quá áp bức.
“Cậu đứng ngẩn ra đó làm gì?” Tịch Cảnh Dương nhíu mày nói.
Nghiên Trạch giật mình:“Thiếu chủ, tôi phải làm gì?”
“Đi theo giúp họ, cậu cũng cùng họ về lại đất liền trước đi, tiện thể bàn giao lại hợp đồng cổ phần với Black.”
“Vâng, đã rõ.”
Đến cuối cùng trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn lại hai người, Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đặt Kỷ Thần Hi lên ghế, vuốt nhẹ tóc mái của cô.
“Định ngủ thêm bao lâu nữa?”
Đôi mắt xanh như ngọc ngay lập tức mở ra, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không có chút bất thường nào mà ngồi dậy, vẻ mặt vô cảm hỏi:“Anh ấy chưa bao giờ mạnh tay với em cả.”
Tịch Cảnh Dương đau lòng xoa nhẹ lên mí mắt của cô:“Mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến em, đừng vì một cái tên, một câu chuyện không có thật mà tự nhận lấy mọi trách nhiệm lên người. Như vậy không đáng đâu.”
Đôi mắt của Kỷ Thần Hi không hề dao động cũng như chẳng thay đổi một chút gì, chứng tỏ cảm xúc của cô vẫn luôn không ổn định. Tịch Cảnh Dương biết dù bây giờ anh có an ủi thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, chỉ có hành động mới xoa dịu được tâm trạng nặng nề của cô và lúc này.
“Người cần tìm cũng đã tìm được. Người không nên ở lại cũng đã rời đi. Tiếp theo, chúng ta không cần phải nhân nhượng bất kỳ điều gì nữa.”
Ánh mắt của Kỷ Thần Hi khẽ động, ngạc nhiên nhìn Tịch Cảnh Dương.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô mỉm cười nói:“Chỉ cần làm điều em muốn, mọi việc còn lại hãy để anh.”
“Cảnh Dương…anh không cảm thấy em rất cực đoan sao?”
“Là trắng hay đen chẳng còn quan trọng nữa. Chúng ta chỉ cần làm những việc chúng ta muốn làm, không cần phải bận tâm đến cái nhìn của bất cứ ai. Em muốn giết người anh sẽ giúp em phóng hoả, em muốn xuống địa ngục anh cũng sẽ không lựa chọn thiên đường.”
Tịch Cảnh Dương không ngờ đến những lời của anh lại thật sự đã tác động được đến Kỷ Thần Hi trong trạng thái mất kiểm soát, bởi vì đôi mắt của cô đã trở lại màu đen như bình thường. Cô mỉm cười nhìn anh khẽ đáp:“Được, vậy hôm nay hãy để em…kéo anh xuống từ thần đàng.”
***
Khác với mọi lần, khi mà đấu giá vừa kết thúc, toàn bộ người tham gia đấu giá đã bị đuổi ra khỏi đảo, chỉ duy nhất người thuộc Black là bị giữ lại.
Bởi vì ngư lôi và toàn bộ số bom có trên đảo đều đã bị Zero và Hắc Diệm hợp tác vô hiệu hoá từ trước, cho nên chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ khách đấu giá hầu như đã lên thuyền rời khỏi đảo.
Trong lúc chờ đợi, Kỷ Thần Hi đã nhận được tin báo bình an từ Kỷ Hàn Phi. Tuy Chris bị thương rất nặng, nhưng không phải quá nguy hiểm đến tính mạng. Xương bả vai, xương tay, xương đùi, xương chân vỡ nát do cọc gỗ, nhưng nếu có thể điều dưỡng tốt trong thời gian dài vẫn có có hội bình phục. Tuy nhiên, vì vết thương khá nghiêm trọng, nên cho dù cho điều trị thì về sau cũng sẽ để lại di chứng.
Tịch Cảnh Dương cũng từng hỏi qua Kỷ Thần Hi, giải quyết xong chuyện còn lại trên đảo, có muốn gặp mặt bọn họ một lúc không, cũng như xem thử tình trạng của Chris, nhưng cô đã từ chối. Anh không hỏi gì thêm, cứ xem như chưa phải lúc.
Ngoại trừ Tiêu Đồ và Bá Ngạn được cùng đưa về đất liền do vết thương trên người ra, với hai người canh chừng Secret rồi bị sát hại, thì hầu như toàn bộ người mà Tịch Cảnh Dương đem theo đều cũng ở lại trên đảo, chứng kiến một cảnh tượng tanh nồng mùi máu.
Đêm hôm đó, không một ai đến từ Black rời khỏi đảo, cũng là ngày Kỷ Thần Hi chính thức đáp lại lời tuyên chiến của Secret.
…----------------…
Tịch Cảnh Dương trầm mặc nhìn cô gái trong lòng, vừa xót lại vừa thương. Bề ngoài Kỷ Thần Hi luôn tỏ ra vô cảm với mọi thứ, nhưng cô lại là người có cảm tính bảo vệ vô cùng mạnh mẽ đối với bạn bè và người thân. Chuyện không may xảy ra với Chris, cô sẽ mặc định do bản thân mà ra rồi tự dằn vặt bản thân.
“Anh đi xem tình hình của cô gái kia, nếu tình trạng không mấy khả quan…cứ cùng người của Zero rời đi. Với những vết thương đó càng sớm đều trị càng tốt. Tôi đã chuẩn bị trực thăng cho mọi người rồi.”
Kỷ Hàn Phi cười nhạt:“Hòn đảo này cấm trực thăng.”
Tịch Cảnh Dương bình thản đáp:“Anh vợ, anh là người luôn tuân theo quy tắc người khác đặt ra sao?”
Kỷ Hàn Phi gật gật đầu:“Phải, tôi không phải người như thế.” Nói xong anh đi lướt qua người Tịch Cảnh Dương rồi khẽ dừng bước.
“Chăm sóc em gái tôi cho tốt, em rể.”
Nhìn người rời đi rồi Nghiên Trạch mới dám thả lỏng người. Hai vị lão đại nói chuyện với nhau dù ngữ khí rất bình thường, nhưng khí thế của cả hai thật sự quá áp bức.
“Cậu đứng ngẩn ra đó làm gì?” Tịch Cảnh Dương nhíu mày nói.
Nghiên Trạch giật mình:“Thiếu chủ, tôi phải làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi theo giúp họ, cậu cũng cùng họ về lại đất liền trước đi, tiện thể bàn giao lại hợp đồng cổ phần với Black.”
“Vâng, đã rõ.”
Đến cuối cùng trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ còn lại hai người, Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đặt Kỷ Thần Hi lên ghế, vuốt nhẹ tóc mái của cô.
“Định ngủ thêm bao lâu nữa?”
Đôi mắt xanh như ngọc ngay lập tức mở ra, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không có chút bất thường nào mà ngồi dậy, vẻ mặt vô cảm hỏi:“Anh ấy chưa bao giờ mạnh tay với em cả.”
Tịch Cảnh Dương đau lòng xoa nhẹ lên mí mắt của cô:“Mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến em, đừng vì một cái tên, một câu chuyện không có thật mà tự nhận lấy mọi trách nhiệm lên người. Như vậy không đáng đâu.”
Đôi mắt của Kỷ Thần Hi không hề dao động cũng như chẳng thay đổi một chút gì, chứng tỏ cảm xúc của cô vẫn luôn không ổn định. Tịch Cảnh Dương biết dù bây giờ anh có an ủi thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, chỉ có hành động mới xoa dịu được tâm trạng nặng nề của cô và lúc này.
“Người cần tìm cũng đã tìm được. Người không nên ở lại cũng đã rời đi. Tiếp theo, chúng ta không cần phải nhân nhượng bất kỳ điều gì nữa.”
Ánh mắt của Kỷ Thần Hi khẽ động, ngạc nhiên nhìn Tịch Cảnh Dương.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô mỉm cười nói:“Chỉ cần làm điều em muốn, mọi việc còn lại hãy để anh.”
“Cảnh Dương…anh không cảm thấy em rất cực đoan sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là trắng hay đen chẳng còn quan trọng nữa. Chúng ta chỉ cần làm những việc chúng ta muốn làm, không cần phải bận tâm đến cái nhìn của bất cứ ai. Em muốn giết người anh sẽ giúp em phóng hoả, em muốn xuống địa ngục anh cũng sẽ không lựa chọn thiên đường.”
Tịch Cảnh Dương không ngờ đến những lời của anh lại thật sự đã tác động được đến Kỷ Thần Hi trong trạng thái mất kiểm soát, bởi vì đôi mắt của cô đã trở lại màu đen như bình thường. Cô mỉm cười nhìn anh khẽ đáp:“Được, vậy hôm nay hãy để em…kéo anh xuống từ thần đàng.”
***
Khác với mọi lần, khi mà đấu giá vừa kết thúc, toàn bộ người tham gia đấu giá đã bị đuổi ra khỏi đảo, chỉ duy nhất người thuộc Black là bị giữ lại.
Bởi vì ngư lôi và toàn bộ số bom có trên đảo đều đã bị Zero và Hắc Diệm hợp tác vô hiệu hoá từ trước, cho nên chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ khách đấu giá hầu như đã lên thuyền rời khỏi đảo.
Trong lúc chờ đợi, Kỷ Thần Hi đã nhận được tin báo bình an từ Kỷ Hàn Phi. Tuy Chris bị thương rất nặng, nhưng không phải quá nguy hiểm đến tính mạng. Xương bả vai, xương tay, xương đùi, xương chân vỡ nát do cọc gỗ, nhưng nếu có thể điều dưỡng tốt trong thời gian dài vẫn có có hội bình phục. Tuy nhiên, vì vết thương khá nghiêm trọng, nên cho dù cho điều trị thì về sau cũng sẽ để lại di chứng.
Tịch Cảnh Dương cũng từng hỏi qua Kỷ Thần Hi, giải quyết xong chuyện còn lại trên đảo, có muốn gặp mặt bọn họ một lúc không, cũng như xem thử tình trạng của Chris, nhưng cô đã từ chối. Anh không hỏi gì thêm, cứ xem như chưa phải lúc.
Ngoại trừ Tiêu Đồ và Bá Ngạn được cùng đưa về đất liền do vết thương trên người ra, với hai người canh chừng Secret rồi bị sát hại, thì hầu như toàn bộ người mà Tịch Cảnh Dương đem theo đều cũng ở lại trên đảo, chứng kiến một cảnh tượng tanh nồng mùi máu.
Đêm hôm đó, không một ai đến từ Black rời khỏi đảo, cũng là ngày Kỷ Thần Hi chính thức đáp lại lời tuyên chiến của Secret.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro