Không có quan h...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
"Tiểu thư, thứ cô muốn tôi điều tra điều ở trong đây." Phụ Hí cầm theo một tệp tài liệu màu vàng, cúi đầu trước Kỷ Thần Hi rồi đưa nó cho cô.
Kỷ Thần Hi nhận lấy tệp tài liệu nhưng lại không mở ra xem, cô đi đến trước giường bệnh rồi trao lại nó cho Triều Nguyệt.
"Nó là của cậu, ông ta thế nào tùy ý cậu quyết định."
Năm đó, khi đứng trước việc lựa chọn, Kỷ Thần Hi vẫn là không xuống tay được với Sigrid.
Suốt thời gian qua, mối quan hệ giữa hai anh em cô với gia tộc Gwyneth có thể nói còn căng hơn cả dây đàn, khi mà chỉ cần một cái động nhẹ thì có thể ngay lập tức đứt phăng.
Nhưng có lẽ cũng chỉ Kỷ Hàn Phi mới biết, khi cô lựa chọn quay về tiếp nhận Cung Điện Xanh cũng như tước vị, lại chính là vì thay Sigrid giữ vững phòng tuyến phía sau, giúp ông ta củng cố quyền lực khi vừa mới đoạt vị thành công.
Từ nhiều đời đi trước của hoàng tộc Gwyneth truyền thừa lại. Kẻ nào nắm trong tay căn cứ bí mật vùng Nam Mỹ và Cung Điện Xanh, mới thực sự được coi là vua của R Quốc. Thật tình cờ, cả hai thứ đó đều không thuộc quyền sở hữu của Sigrid, mà lại đều đang nằm trong tay của cô.
Ràng buộc về huyết thống thật sự rất khó nói cũng khó để chọn lựa. Ngày hôm nay Kỷ Thần Hi tự cảm thấy không có tư cách để ép buộc Triều Nguyệt phải chọn. Tuy nhiên những gì có thể làm cô đều đã làm hết rồi, chỉ hy vọng người bạn này của cô có thể cứng rắn đưa ra quyết định, đừng làm những hành động nhu nhược như cô của
nam do.
Triều Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe, cùng vẻ mặt nhợt nhạt khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào tệp tài liệu màu vàng trên tay Kỷ Thần Hi. Lúc này cô không khóc nữa, cũng chẳng còn sức để khóc, cô tự cười giều như một đứa ngốc.
"Tùy tớ quyết định sao? Tớ có thể à? Nếu ông ta có chuyện gì, mẹ của tớ cũng phải bồi táng theo...Ngay từ đầu, tớ đã không có cơ hội để lựa chọn rồi."
Kỷ Thần Hi vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh tanh, bình thản đáp lời:"Không, cậu có thể."
"Thần, cảnh sát đến dưới cồng bệnh viện rồi. Em có nên...bảo cô gái kia dừng tay được rồi chứ?" Edgard nheo mắt nhìn người đàn ông to lớn hơn Nhai Tệ một cái đầu, giờ phút này đang gào khóc đau đớn trên đất vì bị đánh đập dã mang, cất giọng.
Sau đó anh nhìn về phía hai chiếc cài áo trên người của hai cô gái bên cạnh giường bệnh, chỉ tay vào đó nói tiếp:"Cả đoạn video nữa, cũng nên xử lý chút đi."
Hơ hơ, anh là luật sư, anh có thể cãi tội nhỏ thành tội lớn, cũng có thể biến hành vi đánh người kia trở thành hợp pháp. Nhưng mà nếu có thể giải quyết nhanh theo cách khác, sao phải tốn thêm sức và tốn nước bọt cơ chứ.
Nghe Edgard nói, Nhai Tệ cũng không tiếp tục đánh nữa, cô kéo áo cha của Triều Nguyệt kiểm tra lại một lần, xác nhận không có bất kỳ vết thương nào nhìn thấy được bằng mắt thường, liền hài lòng đạp thêm một cái, khiến ông ta ngã nhào về phía trước, nằm đè lên người của ả tiểu tam kia.
Kỷ Thần Hi của đưa tay ra nói với Đường Tử và Mục Duyệt Hề:"Đưa nó cho tớ."
Ban nãy trên xe Nhai Tệ đã nói cho cả hai biết công dụng của cài áo, nên họ liền tháo ra đưa cho Kỷ Thần Hi. Sau đó, cả hai chỉ thấy Kỷ Thần Hi thao tác gì đó rất nhanh trong điện thoại, chưa đến ba phút đã làm xong.
"Ông ta là cha của cậu, tớ sẽ để cậu tự xử lý. Còn về hai mẹ con của Triều Nhan, họ vốn không hề có quan hệ huyết thống gì với cậu. Tớ có làm gì họ, chắc cậu cũng không có ý kiến đúng không?" Kỷ Thần Hi cưỡng chế nhét tệp tài liệu vào tay Triều Nguyệt, nhếch môi hỏi.
Không chỉ Triều Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả cha của cô đang nằm trên đất cũng sốt sắng không thôi, nén đau gào lên:"Mày nói cái gì? Thế nào là không có quan hệ huyết thống?"
Kỷ Thần Hi tặng cho đối phương một ánh mắt đầy khinh bỉ:"Cái đó không phải nên hỏi người phụ nữ bên cạnh ông à?"
Triều Nguyệt nhắm mắt, cảm giác như có hàng nghìn cơn sóng đang đập vào tâm trí cô, mỗi cơn sóng đều mang theo sự hỗn loạn và bất an. Mở mắt ra, cô thấy cha của mình, sau một cú đá dữ dội của Nhai Tệ, đang cố gắng đứng dậy. Với vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn, ông ta ôm chặt chỗ bị thương, sau đó túm lấy người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình.
"Rốt cuộc là thế nào?" Cha của Triều Nguyệt gầm lên, giọng ông ta nghẹn ngào vì cơn đau. "Những gì ả ta nói có phải là sự thật không?"
Người phụ nữ bên cạnh ông, có vẻ đang hoảng loạn, lắc đầu lia lịa, mắt đầy sợ hãi:"Không, không phải như vậy!"
Cô ta vội vã chối bỏ, giọng run rẩy:"Triều Nhan là con ruột của ông mà! Những gì con tiện nhân đó nói hoàn toàn không đúng đâu!"
Trong cơn hoảng loạn, người phụ nữ quay sang thúc giục:"Ồng phải nhanh chóng lấy máu của Triều Nguyệt để cứu Triều Nhan! Nếu không, con bé sẽ chết mất!"
Triều Nguyệt cảm thấy một cơn lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Cô cũng không ngờ ở trong tình cảnh này, người phụ nữ đó còn có thể hoang tưởng những điều không thể như thế.
Kỷ Thần Hi nhận lấy tệp tài liệu nhưng lại không mở ra xem, cô đi đến trước giường bệnh rồi trao lại nó cho Triều Nguyệt.
"Nó là của cậu, ông ta thế nào tùy ý cậu quyết định."
Năm đó, khi đứng trước việc lựa chọn, Kỷ Thần Hi vẫn là không xuống tay được với Sigrid.
Suốt thời gian qua, mối quan hệ giữa hai anh em cô với gia tộc Gwyneth có thể nói còn căng hơn cả dây đàn, khi mà chỉ cần một cái động nhẹ thì có thể ngay lập tức đứt phăng.
Nhưng có lẽ cũng chỉ Kỷ Hàn Phi mới biết, khi cô lựa chọn quay về tiếp nhận Cung Điện Xanh cũng như tước vị, lại chính là vì thay Sigrid giữ vững phòng tuyến phía sau, giúp ông ta củng cố quyền lực khi vừa mới đoạt vị thành công.
Từ nhiều đời đi trước của hoàng tộc Gwyneth truyền thừa lại. Kẻ nào nắm trong tay căn cứ bí mật vùng Nam Mỹ và Cung Điện Xanh, mới thực sự được coi là vua của R Quốc. Thật tình cờ, cả hai thứ đó đều không thuộc quyền sở hữu của Sigrid, mà lại đều đang nằm trong tay của cô.
Ràng buộc về huyết thống thật sự rất khó nói cũng khó để chọn lựa. Ngày hôm nay Kỷ Thần Hi tự cảm thấy không có tư cách để ép buộc Triều Nguyệt phải chọn. Tuy nhiên những gì có thể làm cô đều đã làm hết rồi, chỉ hy vọng người bạn này của cô có thể cứng rắn đưa ra quyết định, đừng làm những hành động nhu nhược như cô của
nam do.
Triều Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe, cùng vẻ mặt nhợt nhạt khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào tệp tài liệu màu vàng trên tay Kỷ Thần Hi. Lúc này cô không khóc nữa, cũng chẳng còn sức để khóc, cô tự cười giều như một đứa ngốc.
"Tùy tớ quyết định sao? Tớ có thể à? Nếu ông ta có chuyện gì, mẹ của tớ cũng phải bồi táng theo...Ngay từ đầu, tớ đã không có cơ hội để lựa chọn rồi."
Kỷ Thần Hi vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh tanh, bình thản đáp lời:"Không, cậu có thể."
"Thần, cảnh sát đến dưới cồng bệnh viện rồi. Em có nên...bảo cô gái kia dừng tay được rồi chứ?" Edgard nheo mắt nhìn người đàn ông to lớn hơn Nhai Tệ một cái đầu, giờ phút này đang gào khóc đau đớn trên đất vì bị đánh đập dã mang, cất giọng.
Sau đó anh nhìn về phía hai chiếc cài áo trên người của hai cô gái bên cạnh giường bệnh, chỉ tay vào đó nói tiếp:"Cả đoạn video nữa, cũng nên xử lý chút đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơ hơ, anh là luật sư, anh có thể cãi tội nhỏ thành tội lớn, cũng có thể biến hành vi đánh người kia trở thành hợp pháp. Nhưng mà nếu có thể giải quyết nhanh theo cách khác, sao phải tốn thêm sức và tốn nước bọt cơ chứ.
Nghe Edgard nói, Nhai Tệ cũng không tiếp tục đánh nữa, cô kéo áo cha của Triều Nguyệt kiểm tra lại một lần, xác nhận không có bất kỳ vết thương nào nhìn thấy được bằng mắt thường, liền hài lòng đạp thêm một cái, khiến ông ta ngã nhào về phía trước, nằm đè lên người của ả tiểu tam kia.
Kỷ Thần Hi của đưa tay ra nói với Đường Tử và Mục Duyệt Hề:"Đưa nó cho tớ."
Ban nãy trên xe Nhai Tệ đã nói cho cả hai biết công dụng của cài áo, nên họ liền tháo ra đưa cho Kỷ Thần Hi. Sau đó, cả hai chỉ thấy Kỷ Thần Hi thao tác gì đó rất nhanh trong điện thoại, chưa đến ba phút đã làm xong.
"Ông ta là cha của cậu, tớ sẽ để cậu tự xử lý. Còn về hai mẹ con của Triều Nhan, họ vốn không hề có quan hệ huyết thống gì với cậu. Tớ có làm gì họ, chắc cậu cũng không có ý kiến đúng không?" Kỷ Thần Hi cưỡng chế nhét tệp tài liệu vào tay Triều Nguyệt, nhếch môi hỏi.
Không chỉ Triều Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả cha của cô đang nằm trên đất cũng sốt sắng không thôi, nén đau gào lên:"Mày nói cái gì? Thế nào là không có quan hệ huyết thống?"
Kỷ Thần Hi tặng cho đối phương một ánh mắt đầy khinh bỉ:"Cái đó không phải nên hỏi người phụ nữ bên cạnh ông à?"
Triều Nguyệt nhắm mắt, cảm giác như có hàng nghìn cơn sóng đang đập vào tâm trí cô, mỗi cơn sóng đều mang theo sự hỗn loạn và bất an. Mở mắt ra, cô thấy cha của mình, sau một cú đá dữ dội của Nhai Tệ, đang cố gắng đứng dậy. Với vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn, ông ta ôm chặt chỗ bị thương, sau đó túm lấy người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình.
"Rốt cuộc là thế nào?" Cha của Triều Nguyệt gầm lên, giọng ông ta nghẹn ngào vì cơn đau. "Những gì ả ta nói có phải là sự thật không?"
Người phụ nữ bên cạnh ông, có vẻ đang hoảng loạn, lắc đầu lia lịa, mắt đầy sợ hãi:"Không, không phải như vậy!"
Cô ta vội vã chối bỏ, giọng run rẩy:"Triều Nhan là con ruột của ông mà! Những gì con tiện nhân đó nói hoàn toàn không đúng đâu!"
Trong cơn hoảng loạn, người phụ nữ quay sang thúc giục:"Ồng phải nhanh chóng lấy máu của Triều Nguyệt để cứu Triều Nhan! Nếu không, con bé sẽ chết mất!"
Triều Nguyệt cảm thấy một cơn lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Cô cũng không ngờ ở trong tình cảnh này, người phụ nữ đó còn có thể hoang tưởng những điều không thể như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro