Không muốn tìm...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Nhìn cảnh anh anh em em trước mặt, lông tơ trên người Mặc Bắc Hàn dựng đứng, da gà cũng nổi từng lớp.
"Đủ rồi đấy! Mấy người đối xử với cẩu độc thân như vậy mà coi được à?"
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn chú cún vừa lên tiếng một cái rồi nói:"Không muốn bị ngược vậy sao không tìm bạn gái đi?"
Mặc Bắc Hàn:"Bạn gái? Thôi! Con gái chính là sinh vật vừa khó hiểu vừa nguy hiểm, tha cho tôi đi!"
"Vậy nên anh muốn tìm bạn trai à?" Kỷ Thần Hi buộc miệng lên tiếng.
Mặc Bắc Hàn:"..."
Bầu không khí bất chợt rơi vào tĩnh lặng, ngay sau đó Tịch Cảnh Dương cũng lên tiếng bồi thêm một câu:"Cũng có thể lắm, dù sao ánh mắt cậu ta nhìn Evan ban nãy, quả thực...có chút kỳ lạ."
Mặc Bắc Hàn trợn to mắt nhìn cặp vợ chồng kẻ tung người hứng trước mắt quả thực muốn tức chết đến nơi rồi.
"Ông đây là trai thẳng! Là trai thẳng có được chưa hả! Chẳng qua chưa tìm được người thích hợp thôi! Cũng chẳng thể tùy tiện tìm một cô bạn gái, để cô ấy bỏ rơi mình năm năm!"
Ý của anh ta không chỉ khẳng định giới tính của mình, còn muốn chọc ngoáy vào chuyện anh bạn của mình bị người ta bỏ rơi suốt năm năm và anh sẽ lấy đó làm gương, phải lựa chọn bạn gái một cách cẩn thận.
Nhưng đáp lại chuyện Mặc Bắc Hàn muốn khơi lại nỗi đau của mình, Tịch Cảnh Dương chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kỷ Thần Hi rồi mỉm cười.
"Cũng đúng, đừng như tôi, chọn bạn gái còn nhỏ như vậy, phải đợi hết năm năm để cô ấy trưởng thành, đúng là rất vất vả."
Mặc Bắc Hàn tức giận chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:"Cậu..."
Nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó, liền nheo mắt hỏi:"Không đúng, theo tôi nhớ, cô ta năm nay cũng phải trên hai mươi, vậy cô vợ mà cậu chở đi thi là ai?"
Do hiện tại Mộ Vu đã rời đi để xem tình hình của Mộ Nguyệt Vũ, nên Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi cũng không cần phải quá cẩn trọng trong lời nói. Vì thế Kỷ Thần Hi bình thản lên tiếng.
"Là tôi đấy, có vấn đề gì sao?"
"Cô?" Mặc Bắc Hàn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt. Tuy là Thủ Trưởng của một quân khu, luôn phải giữ cho mình thái độ nghiêm túc nhất, nhưng trước mặt những người bạn tốt của mình, anh không có lý do để tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Anh ta đáng tin không?"
Cô không dám chắc mình có quen anh ta không, đương nhiên sẽ không tùy tiện đem bí mật của mình nói ra.
Thế nhưng Mặc Bắc Hàn lại phải ứng rất mạnh:"Nè nhóc siêu quậy! Ý nhóc là sao đây? Chúng ta còn từng chiến đấu với nhau ở Nước R, hiện tại nhóc lại hỏi tôi đáng tin không?"
Mặc kệ thái độ cáu gắt của Mặc Bắc Hàn, Tịch Cảnh Dương lạnh lùng lên tiếng:"Cô ấy có tên, Kỷ Thần Hi!"
"Được được, xin lỗi!" Ha! Không ngờ sau gần chục năm, tên bạn này của anh cũng biết tên của người ta rồi ư? Anh cứ tưởng bọn họ vẫn gọi nhau bằng họ như trước đây chứ.
"Vì sao anh ta luôn gọi em là nhóc siêu quậy thế?" Kỷ Thần Hi kéo nhẹ tay của Tịch Cảnh Dương hỏi.
Đến lúc này, Mặc Bắc Hàn đã nhận ra điều bất thường từ cô. Dường như cô không hề nhớ anh ta thì phải?
"Tiểu Kỷ, cô...mất trí nhớ sao?"
"Chấn động sau chấn thương, quên hết rồi!" Kỷ Thần Hi liền đáp lời.
"Không phải chứ? Vậy đừng nói tình tiết năm năm trước cẩu huyết kiểu cô mất trí nhớ nên mới để Lão Tịch sống dở chết dở trên quãng trường tuyết..."
"Đủ rồi!" Tịch Cảnh Dương lạnh giọng ngắt lời của Mặc Bắc Hàn. Khiến cho anh ta có chút sửng người, chẳng lẻ Lão Tịch chưa từng nói cho cô ấy nghe chuyện năm năm trước sao?
Kỷ Thần Hi cảm nhận được gì đó, đặc biệt là cụm từ "sống dở chết dở" kia, cô liền đẩy Tịch Cảnh Dương ra để hỏi Mặc Bắc Hàn.
"Chuyện năm năm trước là chuyện gì? Cái gì mà sống dở chết dở? Anh mau nói hết đi!"
Tịch Cảnh Dương đứng sau Kỷ Thần Hi dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Mặc Bắc Hàn, khiến cho một người từng đương đầu với sống chết biết bao nhiêu lần như anh cũng cảm thấy có chút lạnh gáy.
"Không có, cô nghe nhầm rồi."
Tịch Cảnh Dương cũng đặt tay choàng lên vai cô mỉm cười nói:"Đừng nghe hắn nói lung tung, mau qua xem Evan thế nào rồi..."
Kỷ Thần Hi không đợi anh nói hết mà hất tay anh ta, đưa mắt nhìn Mặc Bắc Hàn hỏi lại lần nữa:"Rốt cuộc là năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Khí thế của hai tảng băng trước mặt cũng quá doạ người rồi. Một người cứ nhất quyết muốn anh nói, một người thì như đang cảnh cáo anh dám nói thử xem, khiến cho Mặc Bắc Hàn cảm thấy vô cùng khó xử.
"Thật ra cũng không có gì, chẳng qua cậu ấy đợi cô lâu quá, hôm đó trời lại đổ tuyết lớn nên cậu ta ngã bệnh thôi...phải chính là như thế."
"Thật sự chỉ có vậy?"
"Phải, chỉ vậy thôi!"
Tuy là một người kỳ cựu trong quân đội, cho nên ánh mắt của Mặc Bắc Hàn khi nói dối cũng vô chính trực, khiến đối phương khó lòng phán xét. Nhưng rơi vào tầm mắt của Kỷ Thần Hi thì lại là một câu chuyện khác.
"Đủ rồi đấy! Mấy người đối xử với cẩu độc thân như vậy mà coi được à?"
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn chú cún vừa lên tiếng một cái rồi nói:"Không muốn bị ngược vậy sao không tìm bạn gái đi?"
Mặc Bắc Hàn:"Bạn gái? Thôi! Con gái chính là sinh vật vừa khó hiểu vừa nguy hiểm, tha cho tôi đi!"
"Vậy nên anh muốn tìm bạn trai à?" Kỷ Thần Hi buộc miệng lên tiếng.
Mặc Bắc Hàn:"..."
Bầu không khí bất chợt rơi vào tĩnh lặng, ngay sau đó Tịch Cảnh Dương cũng lên tiếng bồi thêm một câu:"Cũng có thể lắm, dù sao ánh mắt cậu ta nhìn Evan ban nãy, quả thực...có chút kỳ lạ."
Mặc Bắc Hàn trợn to mắt nhìn cặp vợ chồng kẻ tung người hứng trước mắt quả thực muốn tức chết đến nơi rồi.
"Ông đây là trai thẳng! Là trai thẳng có được chưa hả! Chẳng qua chưa tìm được người thích hợp thôi! Cũng chẳng thể tùy tiện tìm một cô bạn gái, để cô ấy bỏ rơi mình năm năm!"
Ý của anh ta không chỉ khẳng định giới tính của mình, còn muốn chọc ngoáy vào chuyện anh bạn của mình bị người ta bỏ rơi suốt năm năm và anh sẽ lấy đó làm gương, phải lựa chọn bạn gái một cách cẩn thận.
Nhưng đáp lại chuyện Mặc Bắc Hàn muốn khơi lại nỗi đau của mình, Tịch Cảnh Dương chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kỷ Thần Hi rồi mỉm cười.
"Cũng đúng, đừng như tôi, chọn bạn gái còn nhỏ như vậy, phải đợi hết năm năm để cô ấy trưởng thành, đúng là rất vất vả."
Mặc Bắc Hàn tức giận chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:"Cậu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó, liền nheo mắt hỏi:"Không đúng, theo tôi nhớ, cô ta năm nay cũng phải trên hai mươi, vậy cô vợ mà cậu chở đi thi là ai?"
Do hiện tại Mộ Vu đã rời đi để xem tình hình của Mộ Nguyệt Vũ, nên Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi cũng không cần phải quá cẩn trọng trong lời nói. Vì thế Kỷ Thần Hi bình thản lên tiếng.
"Là tôi đấy, có vấn đề gì sao?"
"Cô?" Mặc Bắc Hàn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt. Tuy là Thủ Trưởng của một quân khu, luôn phải giữ cho mình thái độ nghiêm túc nhất, nhưng trước mặt những người bạn tốt của mình, anh không có lý do để tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Anh ta đáng tin không?"
Cô không dám chắc mình có quen anh ta không, đương nhiên sẽ không tùy tiện đem bí mật của mình nói ra.
Thế nhưng Mặc Bắc Hàn lại phải ứng rất mạnh:"Nè nhóc siêu quậy! Ý nhóc là sao đây? Chúng ta còn từng chiến đấu với nhau ở Nước R, hiện tại nhóc lại hỏi tôi đáng tin không?"
Mặc kệ thái độ cáu gắt của Mặc Bắc Hàn, Tịch Cảnh Dương lạnh lùng lên tiếng:"Cô ấy có tên, Kỷ Thần Hi!"
"Được được, xin lỗi!" Ha! Không ngờ sau gần chục năm, tên bạn này của anh cũng biết tên của người ta rồi ư? Anh cứ tưởng bọn họ vẫn gọi nhau bằng họ như trước đây chứ.
"Vì sao anh ta luôn gọi em là nhóc siêu quậy thế?" Kỷ Thần Hi kéo nhẹ tay của Tịch Cảnh Dương hỏi.
Đến lúc này, Mặc Bắc Hàn đã nhận ra điều bất thường từ cô. Dường như cô không hề nhớ anh ta thì phải?
"Tiểu Kỷ, cô...mất trí nhớ sao?"
"Chấn động sau chấn thương, quên hết rồi!" Kỷ Thần Hi liền đáp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải chứ? Vậy đừng nói tình tiết năm năm trước cẩu huyết kiểu cô mất trí nhớ nên mới để Lão Tịch sống dở chết dở trên quãng trường tuyết..."
"Đủ rồi!" Tịch Cảnh Dương lạnh giọng ngắt lời của Mặc Bắc Hàn. Khiến cho anh ta có chút sửng người, chẳng lẻ Lão Tịch chưa từng nói cho cô ấy nghe chuyện năm năm trước sao?
Kỷ Thần Hi cảm nhận được gì đó, đặc biệt là cụm từ "sống dở chết dở" kia, cô liền đẩy Tịch Cảnh Dương ra để hỏi Mặc Bắc Hàn.
"Chuyện năm năm trước là chuyện gì? Cái gì mà sống dở chết dở? Anh mau nói hết đi!"
Tịch Cảnh Dương đứng sau Kỷ Thần Hi dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Mặc Bắc Hàn, khiến cho một người từng đương đầu với sống chết biết bao nhiêu lần như anh cũng cảm thấy có chút lạnh gáy.
"Không có, cô nghe nhầm rồi."
Tịch Cảnh Dương cũng đặt tay choàng lên vai cô mỉm cười nói:"Đừng nghe hắn nói lung tung, mau qua xem Evan thế nào rồi..."
Kỷ Thần Hi không đợi anh nói hết mà hất tay anh ta, đưa mắt nhìn Mặc Bắc Hàn hỏi lại lần nữa:"Rốt cuộc là năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Khí thế của hai tảng băng trước mặt cũng quá doạ người rồi. Một người cứ nhất quyết muốn anh nói, một người thì như đang cảnh cáo anh dám nói thử xem, khiến cho Mặc Bắc Hàn cảm thấy vô cùng khó xử.
"Thật ra cũng không có gì, chẳng qua cậu ấy đợi cô lâu quá, hôm đó trời lại đổ tuyết lớn nên cậu ta ngã bệnh thôi...phải chính là như thế."
"Thật sự chỉ có vậy?"
"Phải, chỉ vậy thôi!"
Tuy là một người kỳ cựu trong quân đội, cho nên ánh mắt của Mặc Bắc Hàn khi nói dối cũng vô chính trực, khiến đối phương khó lòng phán xét. Nhưng rơi vào tầm mắt của Kỷ Thần Hi thì lại là một câu chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro