Song Trùng

Khung cảnh lý t...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Người phụ nữ mập lập tức mặt mày tái mét, không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Bà ta lắp bắp:"Mày...mày đang nói gì vậy? Đừng cố giả vờ nữa, tạo không bị mày lừa nữa đâu!"

"Bác ba, cháu nghĩ nhà họ Ngô có thể có liên quan đến những hành vi vi phạm nghiêm trọng về bảo tồn động vật hoang dã"

Kỷ Thần Hi bình tĩnh nói tiếp, như thể đây là một cuộc trò chuyện bình thường, không hề có sự đe dọa:"Nếu có điều tra, cháu chắc chắn rằng sẽ tìm thấy nhiều điều thú vị lắm đấy"

Ánh mắt người phụ nữ mập giờ đây ngập tràn lo lắng, bà ta nhìn quanh như tìm kiếm sự đồng tình từ những khách hàng xung quanh, nhưng tất cả đều đang chăm chú theo dõi diễn biến, không ai muốn can thiệp vào cuộc tranh cãi này.

"Mày cứ việc diễn đi!" Bà ta gần như thét lên:"Tao là đại phu nhân nhà họ Ngô, tao có quyền..."

"Đại phu nhân?" Kỷ Thần Hi sau khi cúp máy, cắt ngang lời bà ta, cười

nhẹ:"Chắc hẳn là quyền lực của bà chỉ có thể gây ấn tượng trong một thế giới hư ảo nào đó. Thế giới thực thì lại khác, quyền lực chỉ có giá trị khi nó không vi phạm pháp luật"

Lời nói của Kỷ Thần Hi như một cú tát mạnh vào mặt người phụ nữ mập, vì những gì cô nói chính xác đã trúng tim đen của bà ta.

"Mày...mày không thể làm gì tao được đâu." Giọng bà ta yếu ớt, không còn sự tự tin như trước, lùi lại một bước, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

Tịch Cảnh Dương sau đi giải quyết hết đống quần áo và túi sách do mẹ anh mua, vừa trở lại thì nghe thấy câu này của người phụ nữ mập, không khỏi nhíu mày.

"Chuyện gì thế?" Anh đi đến bên cạnh Diệp Lạc Anh và Kỷ Thần Hi, quan sát hai người từ trên xuống dưới, đảm bảo cả hai không có vấn đề gì, liền hỏi.

Diệp Lạc Anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất chi bình thường nhưng lại khiến cho sống lưng người phụ nữ mập cảm thấy lành lạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Con trai, cũng không có gì đáng nói hết. Chẳng qua nếu con đến trễ hơn chút nữa, mẹ và Tiểu Hi phải mang danh đập chết người bằng tiền rồi."

Kỷ Thần Hi tròn mắt ngạc nhiên, mẹ chồng của cô ngầu quá đi mất.

Tịch Cảnh Dương thì đưa tay day day trán, anh cũng không hiểu sao mỗi lần cô vợ nhỏ của anh đến trung tâm thương mại, thì y như rằng lại có chuyện rắc rối, mà nói thế cũng không đúng, vì gần như cô đi đến đâu thì ở đó sẽ có chuyện xảy ra vậy. Rõ ràng cô chưa từng chủ động gây chuyện đi nữa thì những chuyện phiền phức cũng tự tìm đến cô.

"Bà ta nói hai người nghèo à?" Do chênh lệch chiều cao nên Tịch Cảnh Dương phải hơi cúi người để nhỏ giọng hỏi Kỷ Thần Hi.

Nghe anh hỏi thế, cô liền vỗ vỗ vai anh một cách đầy tán thưởng:"Chồng ơi, anh giỏi quá, thế mà bị anh đoán trúng rồi."

Thật ra cả hai người đều hiểu, những chuyện thế này Kỷ Thần Hi đã gặp nhiều đến mức mà Tịch Cảnh Dương không cần đoán cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng không thể không giành lời khen cho anh chồng của mình.

Khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ giật khi nhận được câu trả lời. Thôi được rồi, không phải lần đầu tiên, coi như anh cũng có kinh nghiệm để xử lý.

"Nhà họ Ngô đúng không?" Tịch Cảnh Dương lặp lại cái tên mà mẹ anh đã cố ý nhấn mạnh khi nói ở trước đó, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Lạc Anh bỗng nhớ đến mấy bộ phim truyền hình máu chó ngôn tình bà hay xem trên ti vi, hai mắt lập tức sáng rực như bóng đèn một nghìn Watt.

Phía bên kia nhanh chóng bắt máy ở tiếng reo đầu tiên, nhưng không đợi đến lượt Tịch Cảnh Dương phải lên tiếng, Diệp Lạc Anh bỗng lên giọng nói trước:"Trời nắng rồi, cho nhà họ Ngô phá sản đi thôi."

Tịch Cảnh Dương:"...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghiên Trạch vừa nhấc máy:"???"

Chỉ riêng Kỷ Thần Hi vẫn dùng ánh mắt đầy tôn sùng để nhìn Diệp Lạc Anh, hình tượng mẹ chồng siêu ngầu trong lòng cô càng lúc càng dâng cao.

Sau mấy giây, Nghiên Trạch tầng hằng vài tiếng rồi nghiêm túc hỏi:"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Buổi tối sau khi tan ca, Nghiên Trạch tình cờ gặp được Nhai Tệ và Phụ Hí ở công ty, hai người họ vừa nhìn đến anh liền lôi kéo anh đi quẩy trong club. Và hiện tại anh vẫn còn đang uống rượu cùng với cả hai thì Tịch Cảnh Dương gọi đến.

"Nghe mẹ tôi vừa nói gì không?"

"Sao cơ?" Nghiên Trạch hoang mang hỏi lại, đến mức Phụ Hí và Nhai Tệ cũng đặt ly rượu trong tay xuống, chăm chú lắng nghe câu trả lời.

"Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu."

"Vâng Boss yên tâm, tôi sẽ giải quyết nhà họ Ngô gì đó ngay!"

Nghiên Trạch vừa dứt lời thì ba tiếng tút ngắt máy quen thuộc vang lên. Anh cũng không dám gọi lại mà quay sang hỏi hai người còn lại trong phòng:"Nhà họ Ngô? Hai người đã nghe qua chưa?"

Cả Phụ Hí và Nhai Tệ đều lắc đầu.

"Nhà vô danh nào đó thôi. Có chuyện gì rồi sao?

Nghiên Trạch với một vẻ mặt đầy hời hợt nói:"Có đấy, nhà đó sắp toang rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0