Kỷ Hạo Nhiên
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
"Anh đừng có...ưm..." Mộ Nhược Vi vừa cố ngồi dậy lên tiếng, nhưng cơ thể bỗng mất hết sức lực ngã nhào về phía trước, cũng may phản ứng của Tịch Cảnh Dương rất nhanh, liền giơ tay đỡ lấy cô.
"Em không sao chứ?" Người đàn ông đầy lo lắng nhìn cô.
Mộ Nhược Vi bất lực lắc đầu:"Em không sao, cơ thể dương như không còn chút sức nào, còn nữa...ngứa..."
Nhìn cô gái tội nhỏ yếu ớt tội nghiệp, muốn đưa tay chạm vào vết mẫn đỏ trên người, dù không đành lòng nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn phải ngăn cô lại.
"Ngoan, cố chịu một chút, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Lời nói ấm áp của người đàn ông quả thực có tác dụng an ủi cực lớn, nhưng sự ngứa ngáy trên người khiến cho Mộ Nhược Vi cảm thấy rất khó chịu.
Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, cố ra sức làm nũng với anh. Nhìn dáng vẻ này, Tịch Cảnh Dương thực sự có chút siêu lòng, nhưng vẫn phải cố kiên cường chống lại cám dỗ.
Anh nghiêng người ôm lấy cô vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên trán cô tiếp tục an ủi.
"Anh biết em rất khó chịu, nhưng chỉ cần cố gắng chịu đựng vài ngày thì em sẽ không sao nữa. Em cũng không muốn trên người mình xuất hiện sẹo chứ?"
Mộ Nhược Vi liền bĩu môi:"Anh còn nói nữa! Nhờ ơn ai hả!?"
Người đàn ông khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô gái, sau đó giọng nói cũng dần nhỏ đi:"Là lỗi của anh...anh cũng không biết em dị ứng rượu nghiêm trọng đến vậy..."
Vốn dĩ do phải chịu đựng cơn khó chịu một mình, nên Mộ Nhược Vi mới than trách một chút, nào ngờ người nào đó lại bắt đầu lâm vào trầm tư nữa rồi.
"Hừm...em cũng chỉ đùa thôi, chính em còn không biết mình dị ứng với rượu mà, cũng là nhờ trong giấc mơ...em..."
Khi nhắc đến hai từ giấc mơ, dường như nét mặt cô gái có chút thay đổi. Lại lần nữa trong mơ cô đã nhìn thấy rất nhiều điều kì lạ, nhưng mà lần này...cô lại nhớ hết tất cả.
Câu chuyện về một chiếc gương kì lạ, cùng cô gái có gương mặt y hệt như cô và ký ức về những lần dị ứng tương tự trước đây.
Mọi thứ đều hiện ra vô cùng chân thật, nó giống như không còn là một giấc mơ nữa, mà chính là những ký ức mà cô đã đánh mất.
"Giấc mơ?" Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô im lặng lúc lâu liền lên tiếng hỏi.
Mộ Nhược Vi bị hỏi bất chợt nên hơi giật mình:"Hửm? À, trong mơ em nhìn thấy mình bị dị ứng rượu, ngoài ra còn có..."
Tịch Cảnh Dương:"Có?"
Mộ Nhược Vi hơi nheo mắt, ngập ngừng một lúc, sau đó liền nhìn thẳng vào mắt anh:"Còn có...anh nói thích em, vô cùng vô cùng thích, nói em là mạng sống của anh, nếu em có mệnh hệ gì thì anh sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!"
Lúc nói ra những lời này, cô gái nhỏ chỉ có ý định trêu chọc tên trai thẳng này một chút, hoàn toàn là lời mà cô bịa đặt ra, nào ngờ tên nào đó xoay người một cái liền đè cô xuống giường.
Mộ Nhược Vi có chút hoảng loạn:"Anh...anh...anh định làm gì! Em...em là bệnh nhân đó, chú ý một chút..."
Lời chưa dứt, gương mặt đẹp trai cùng hơi thở quen thuộc của anh lần nữa tiến sát lại gần cô. Dù sao cũng không phải lần đầu, nên cô gái nhỏ theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Nhưng một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua mà chẳng hề có động tĩnh gì, sau đó cô chỉ nghe được tiếng cười khẽ phát ra, sau đó là một cái búng nhẹ vào trán.
"Nhóc con...em đang nghĩ đến chuyện gì vậy hả?"
Gương mặt Mộ Nhược Vi bỗng nóng bừng lên, vốn muốn trêu anh thôi, ai ngờ...ai ngờ người bị trêu lại chính là cô chứ.
Khi còn đang không biết úp mặt vào đâu để tránh khỏi cái tình huống ngượng ngùng này, thì giọng nói trầm ấm của anh lại lần nữa vang lên.
"Không phải là mơ."
Mộ Nhược Vi liền ngơ ngác:"Hả?"
Không phải là mơ là ý gì?
Tịch Cảnh Dương cúi người hôn nhẹ lên môi cô một cái, nụ hôn này không triền miên như trong rừng rậm lạnh buốt, không mãnh liệt như trong quán bar ồn ào, nó chỉ mà một nụ hôn nhẹ nhàng và ân cần.
"Anh sẽ không bao giờ nói thích em...". Truyện Huyền Huyễn
Mộ Nhược Vi:"..." Cái tên này vừa lợi dụng cô xong rồi lại phũ phàng như vậy!!!
Nhưng khi cô còn đang cảm thấy uất ức, thì Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp:"Anh sẽ chỉ nói...anh yêu em, rất yêu em, em là sinh mệnh anh trân quý nhất cuộc đời này, cũng là việc ý nghĩa nhất để anh tồn tại."
Bỗng chóc gương mặt cô gái đỏ bừng, cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, quả thực cô không biết phải dùng thái độ gì để trả lời anh. Dù đây là những lời cô muốn nghe nhất, nhưng tâm trí cô lúc này rất rối bời.
"Khụ...khụ...xem ra cô ổn rồi nhỉ?"
Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, khiến cho Mộ Nhược Vi giật mình, không biết lấy sức lực từ đầu đẩy mạnh Tịch Cảnh Dương ra.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, rất không vui mà bước vào, nhìn người đàn ông của cô với sát ý vô cùng rõ rệt.
"Anh...anh là ai vậy?"
Tịch Cảnh Dương cũng nghiêm chỉnh đứng dậy, khoé môi vẫn không giấu được nụ cười khiến anh chàng bác sĩ này vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố nén cơn giận mà giới thiệu.
"Chào cô, tên tôi là Kỷ Hạo Nhiên, Kỷ trong kỷ nguyên, Hạo Nhiên trong ngay thẳng chính trực, nếu muốn cô cũng có thể gọi tôi là Evan."
...----------------...
"Em không sao chứ?" Người đàn ông đầy lo lắng nhìn cô.
Mộ Nhược Vi bất lực lắc đầu:"Em không sao, cơ thể dương như không còn chút sức nào, còn nữa...ngứa..."
Nhìn cô gái tội nhỏ yếu ớt tội nghiệp, muốn đưa tay chạm vào vết mẫn đỏ trên người, dù không đành lòng nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn phải ngăn cô lại.
"Ngoan, cố chịu một chút, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Lời nói ấm áp của người đàn ông quả thực có tác dụng an ủi cực lớn, nhưng sự ngứa ngáy trên người khiến cho Mộ Nhược Vi cảm thấy rất khó chịu.
Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, cố ra sức làm nũng với anh. Nhìn dáng vẻ này, Tịch Cảnh Dương thực sự có chút siêu lòng, nhưng vẫn phải cố kiên cường chống lại cám dỗ.
Anh nghiêng người ôm lấy cô vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên trán cô tiếp tục an ủi.
"Anh biết em rất khó chịu, nhưng chỉ cần cố gắng chịu đựng vài ngày thì em sẽ không sao nữa. Em cũng không muốn trên người mình xuất hiện sẹo chứ?"
Mộ Nhược Vi liền bĩu môi:"Anh còn nói nữa! Nhờ ơn ai hả!?"
Người đàn ông khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô gái, sau đó giọng nói cũng dần nhỏ đi:"Là lỗi của anh...anh cũng không biết em dị ứng rượu nghiêm trọng đến vậy..."
Vốn dĩ do phải chịu đựng cơn khó chịu một mình, nên Mộ Nhược Vi mới than trách một chút, nào ngờ người nào đó lại bắt đầu lâm vào trầm tư nữa rồi.
"Hừm...em cũng chỉ đùa thôi, chính em còn không biết mình dị ứng với rượu mà, cũng là nhờ trong giấc mơ...em..."
Khi nhắc đến hai từ giấc mơ, dường như nét mặt cô gái có chút thay đổi. Lại lần nữa trong mơ cô đã nhìn thấy rất nhiều điều kì lạ, nhưng mà lần này...cô lại nhớ hết tất cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu chuyện về một chiếc gương kì lạ, cùng cô gái có gương mặt y hệt như cô và ký ức về những lần dị ứng tương tự trước đây.
Mọi thứ đều hiện ra vô cùng chân thật, nó giống như không còn là một giấc mơ nữa, mà chính là những ký ức mà cô đã đánh mất.
"Giấc mơ?" Tịch Cảnh Dương nhìn thấy cô im lặng lúc lâu liền lên tiếng hỏi.
Mộ Nhược Vi bị hỏi bất chợt nên hơi giật mình:"Hửm? À, trong mơ em nhìn thấy mình bị dị ứng rượu, ngoài ra còn có..."
Tịch Cảnh Dương:"Có?"
Mộ Nhược Vi hơi nheo mắt, ngập ngừng một lúc, sau đó liền nhìn thẳng vào mắt anh:"Còn có...anh nói thích em, vô cùng vô cùng thích, nói em là mạng sống của anh, nếu em có mệnh hệ gì thì anh sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!"
Lúc nói ra những lời này, cô gái nhỏ chỉ có ý định trêu chọc tên trai thẳng này một chút, hoàn toàn là lời mà cô bịa đặt ra, nào ngờ tên nào đó xoay người một cái liền đè cô xuống giường.
Mộ Nhược Vi có chút hoảng loạn:"Anh...anh...anh định làm gì! Em...em là bệnh nhân đó, chú ý một chút..."
Lời chưa dứt, gương mặt đẹp trai cùng hơi thở quen thuộc của anh lần nữa tiến sát lại gần cô. Dù sao cũng không phải lần đầu, nên cô gái nhỏ theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Nhưng một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua mà chẳng hề có động tĩnh gì, sau đó cô chỉ nghe được tiếng cười khẽ phát ra, sau đó là một cái búng nhẹ vào trán.
"Nhóc con...em đang nghĩ đến chuyện gì vậy hả?"
Gương mặt Mộ Nhược Vi bỗng nóng bừng lên, vốn muốn trêu anh thôi, ai ngờ...ai ngờ người bị trêu lại chính là cô chứ.
Khi còn đang không biết úp mặt vào đâu để tránh khỏi cái tình huống ngượng ngùng này, thì giọng nói trầm ấm của anh lại lần nữa vang lên.
"Không phải là mơ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Nhược Vi liền ngơ ngác:"Hả?"
Không phải là mơ là ý gì?
Tịch Cảnh Dương cúi người hôn nhẹ lên môi cô một cái, nụ hôn này không triền miên như trong rừng rậm lạnh buốt, không mãnh liệt như trong quán bar ồn ào, nó chỉ mà một nụ hôn nhẹ nhàng và ân cần.
"Anh sẽ không bao giờ nói thích em...". Truyện Huyền Huyễn
Mộ Nhược Vi:"..." Cái tên này vừa lợi dụng cô xong rồi lại phũ phàng như vậy!!!
Nhưng khi cô còn đang cảm thấy uất ức, thì Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp:"Anh sẽ chỉ nói...anh yêu em, rất yêu em, em là sinh mệnh anh trân quý nhất cuộc đời này, cũng là việc ý nghĩa nhất để anh tồn tại."
Bỗng chóc gương mặt cô gái đỏ bừng, cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, quả thực cô không biết phải dùng thái độ gì để trả lời anh. Dù đây là những lời cô muốn nghe nhất, nhưng tâm trí cô lúc này rất rối bời.
"Khụ...khụ...xem ra cô ổn rồi nhỉ?"
Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, khiến cho Mộ Nhược Vi giật mình, không biết lấy sức lực từ đầu đẩy mạnh Tịch Cảnh Dương ra.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, rất không vui mà bước vào, nhìn người đàn ông của cô với sát ý vô cùng rõ rệt.
"Anh...anh là ai vậy?"
Tịch Cảnh Dương cũng nghiêm chỉnh đứng dậy, khoé môi vẫn không giấu được nụ cười khiến anh chàng bác sĩ này vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố nén cơn giận mà giới thiệu.
"Chào cô, tên tôi là Kỷ Hạo Nhiên, Kỷ trong kỷ nguyên, Hạo Nhiên trong ngay thẳng chính trực, nếu muốn cô cũng có thể gọi tôi là Evan."
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro