Là ai dám đuổi...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Hai cô gái với bộ dạng khiến cho người ta phải khiếp sợ, một trước một sau lần lượt đi vào từ cửa sau của nhà hàng.
Lúc này hai người đụng phải một bà cô trung niên trong trang phục công sở, với áo vest xanh khoác ngoài và chân váy đen, bộ dáng giống như một người có quyền lực trong nhà hàng.
Lăng Giao trong thấy bà ta vừa định cúi người chào, thì một tiếng chát lớn vang lên. Mộ Nhược Vi thoáng sửng sờ, nhìn vào má phải đang đỏ lên của bạn mình, cô liền định tiến lên một bước đánh trả.
Nhưng Lăng Giao lại đưa tay kéo cô lại, cúi người xuống để xin lỗi:"Thật xin lỗi, ở nhà có chút chuyện nên em đến trễ, mong chủ quản Trần bỏ qua cho!"
Mộ Nhược Vi nhìn thấy thái độ của Lăng Giao thì rất tức giận:"Tại sao cậu lại xin lỗi? Cậu..."
Lời nói chưa hết thì người phụ nữ kia đã chen ngang:"Ha! Một con ả xấu xí thì thôi đi, cô lại đem đến một con vịt thứ hai? Cô xem nhà hàng của chúng tôi là chỗ từ thiện sao?"
Lúc này con phẫn nộ của Mộ Nhược Vi không ngừng dân trào. Tuy cô không phải một người quá nóng tính, nên những lời nói khích bác của kẻ khác cô chẳng buồn mà để ý. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng động đến người cô muốn quan tâm!
Lăng Giao đứng cạnh đó làm sao có thể không nhận ra sát khí phát ra từ người của Mộ Nhược Vi, nhưng cô vẫn nén nỗi đau đang lan ra trên gương mặt mà mỉm cười.
"Thật ngại quá, chuyện là không phải gần đây nhà hàng chúng ta đang tuyển dụng thêm nhân viên sao? Bạn em mới muốn đến đây ứng tuyển."
Nói xong Lăng Giao khẽ giật giật tay áo của Mộ Nhược Vi, nhằm trấn an cô, mong cô có khẽ khống chế cảm xúc của mình một chút.
Mộ Nhược Vi cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không của bạn mình, cô cũng biết đây không phải lúc để trả đũa, vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến Lăng Giao, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua chuyện này.
Người chủ quản họ Trần kia, với ánh mắt đầy khinh bỉ mà đánh giá Mộ Nhược Vi, sau đó không nề hà gì mà lên tiếng:"Một mình cô đuổi khách của nhà hàng còn chưa đủ sao? Giờ lại thêm một đứa nữa? Muốn nhà hàng của chúng tôi đóng cửa à?"
Lăng Giao hơi khó xử nhìn sang phía Mộ Nhược Vi:"Chuyện...chuyện này..."
Mộ Nhược Vi chỉ cười khẽ rồi vỗ vai trấn an Lăng Giao, sau đó đứng chắn trước mặt cô ấy lên tiếng:"Bà nói không sai, nhưng từ khi nào nhà hàng của mình, tôi lại không thể đến vậy?"
Không chỉ bà cô chủ quản kia, mà đến Lăng Giao cũng rất kinh ngạc trước câu nói của Mộ Nhược Vi. Phải biết đây là nhà hàng lớn thuộc chuỗi sản nghiệp dưới trướng của vị kia ở Tịch Gia, mà Tịch Gia thì có liên quan gì đến Mộ Nhược Vi cơ chứ?
Nếu nó thuộc Mộ Thị Lăng Giao cũng không đến nỗi quá lo, nhưng mà nó là sản nghiệp của Tịch Thị, là Tịch Thị đó! Cô vội kéo tay Mộ Nhược Vi lại ngăn cho cô mất bình tĩnh mà nói bừa.
Còn vị chủ quản kia lại cười lớn, vô cùng khinh miệt mà đáp:"Ha ha ha! Xem ai đang nói kìa! Vịt con xấu xí, cô có biết nhà hàng đây là sản nghiệp của ai không? Dám ở đây bóc phét như vậy?"
Khoé miệng Mộ Nhược Vi khẽ nhếch lên, cô quay sang nhìn bạn mình rồi nói:"Cậu vào làm việc trước đi, chuyện ở đây để tớ."
Nhưng Lăng Giao lại rất khó xử:"Nhưng...nhưng..."
Mộ Nhược Vi vỗ vai cô một cái:"Cứ tin mình, đi đi."
Tuy không yên tâm, nhưng Lăng Giao vẫn theo ý của Mộ Nhược Vi rời đi trước. Ngay sau đó cô gái với vẻ mặt rất điền nhiên mà lấy điện thoại trong túi ra gọi điện, chưa đầy ba giây sau thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
Mộ Nhược Vi lên tiếng trước:"Alo!"
Người phía bên kia:"Hu hu! Cuối cùng chị cũng bỏ chặn em rồi, rốt cuộc em đã làm gì sai mà chị nỡ lòng block em như thế! Em còn là em chồng đáng yêu nhất của chị nữa không? Nè sao chị không trả lời em?"
Mộ Nhược Vi thật sự cạn lời với màn bắn rap của vị ảnh đế nào đó, nhưng cô vẫn phải lên tiếng trả lời:"Anh có cho tôi nói sao?"
Tịch Cảnh Đăng tỏ vẻ ngơ ngác:"Hihi! Em xin lỗi, chị gọi cho em có việc gì không?"
Bà cô chủ quản kia nhìn thấy Mộ Nhược Vi phớt lờ mình mà đứng đó gọi điện thì vô cùng tức giận quát lên:"Nè! Cô còn chưa vào làm thì đã muốn bị tôi tống cổ khỏi đây sao!"
Mộ Nhược Vi chỉ liếc nhìn bà ta một cái, rồi hỏi Tịch Cảnh Đăng:"Trước Kim Đỉnh Lâu, anh từng mở một chuỗi nhà hàng khác đúng không?"
Nghe đến ba chữ "Kim Đỉnh Lâu", người phụ nữ kia thoáng đơ người, nhưng ba lại nhanh chóng định thần lại, rồi chuẩn bị mỉa mai Mộ Nhược Vi là nói khoác.
Thì cô gái trong bộ dạng yêu nghiệt lại mỉm cười rồi nói tiếp:"Nếu tôi nhớ không nhầm...nó tên là Mị Thực?"
Tịch Cảnh Đăng suy nghĩ một lúc mới trả lời:"Hình như là có thật...À! Em nhớ ra rồi, cái nhà hàng nhỏ đó em dùng để luyện tay trước ấy mà, nhưng sao chị lại nhắc đến nó vậy?"
Bà cô chủ quản kia không kiên nhẫn nữa mà hét lớn:"Bảo vệ đâu! Mau đuổi con ả xấu xí này ra ngoài nhanh, Mị Thực không chứa chấp thứ tầm thường như cô ta!"
Vì tiếng hét của bà ta khá lớn, nên đến ngay cả Tịch Cảnh Đăng cũng nghe rõ mồn một, máu giận của anh liền tuông trào.
"Con mịa nó, là ai? Là ai ở Mị Thực muốn đuổi chị? Em lập tức cho nó cút cmn ngay!"
...----------------...
Lúc này hai người đụng phải một bà cô trung niên trong trang phục công sở, với áo vest xanh khoác ngoài và chân váy đen, bộ dáng giống như một người có quyền lực trong nhà hàng.
Lăng Giao trong thấy bà ta vừa định cúi người chào, thì một tiếng chát lớn vang lên. Mộ Nhược Vi thoáng sửng sờ, nhìn vào má phải đang đỏ lên của bạn mình, cô liền định tiến lên một bước đánh trả.
Nhưng Lăng Giao lại đưa tay kéo cô lại, cúi người xuống để xin lỗi:"Thật xin lỗi, ở nhà có chút chuyện nên em đến trễ, mong chủ quản Trần bỏ qua cho!"
Mộ Nhược Vi nhìn thấy thái độ của Lăng Giao thì rất tức giận:"Tại sao cậu lại xin lỗi? Cậu..."
Lời nói chưa hết thì người phụ nữ kia đã chen ngang:"Ha! Một con ả xấu xí thì thôi đi, cô lại đem đến một con vịt thứ hai? Cô xem nhà hàng của chúng tôi là chỗ từ thiện sao?"
Lúc này con phẫn nộ của Mộ Nhược Vi không ngừng dân trào. Tuy cô không phải một người quá nóng tính, nên những lời nói khích bác của kẻ khác cô chẳng buồn mà để ý. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng động đến người cô muốn quan tâm!
Lăng Giao đứng cạnh đó làm sao có thể không nhận ra sát khí phát ra từ người của Mộ Nhược Vi, nhưng cô vẫn nén nỗi đau đang lan ra trên gương mặt mà mỉm cười.
"Thật ngại quá, chuyện là không phải gần đây nhà hàng chúng ta đang tuyển dụng thêm nhân viên sao? Bạn em mới muốn đến đây ứng tuyển."
Nói xong Lăng Giao khẽ giật giật tay áo của Mộ Nhược Vi, nhằm trấn an cô, mong cô có khẽ khống chế cảm xúc của mình một chút.
Mộ Nhược Vi cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không của bạn mình, cô cũng biết đây không phải lúc để trả đũa, vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến Lăng Giao, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người chủ quản họ Trần kia, với ánh mắt đầy khinh bỉ mà đánh giá Mộ Nhược Vi, sau đó không nề hà gì mà lên tiếng:"Một mình cô đuổi khách của nhà hàng còn chưa đủ sao? Giờ lại thêm một đứa nữa? Muốn nhà hàng của chúng tôi đóng cửa à?"
Lăng Giao hơi khó xử nhìn sang phía Mộ Nhược Vi:"Chuyện...chuyện này..."
Mộ Nhược Vi chỉ cười khẽ rồi vỗ vai trấn an Lăng Giao, sau đó đứng chắn trước mặt cô ấy lên tiếng:"Bà nói không sai, nhưng từ khi nào nhà hàng của mình, tôi lại không thể đến vậy?"
Không chỉ bà cô chủ quản kia, mà đến Lăng Giao cũng rất kinh ngạc trước câu nói của Mộ Nhược Vi. Phải biết đây là nhà hàng lớn thuộc chuỗi sản nghiệp dưới trướng của vị kia ở Tịch Gia, mà Tịch Gia thì có liên quan gì đến Mộ Nhược Vi cơ chứ?
Nếu nó thuộc Mộ Thị Lăng Giao cũng không đến nỗi quá lo, nhưng mà nó là sản nghiệp của Tịch Thị, là Tịch Thị đó! Cô vội kéo tay Mộ Nhược Vi lại ngăn cho cô mất bình tĩnh mà nói bừa.
Còn vị chủ quản kia lại cười lớn, vô cùng khinh miệt mà đáp:"Ha ha ha! Xem ai đang nói kìa! Vịt con xấu xí, cô có biết nhà hàng đây là sản nghiệp của ai không? Dám ở đây bóc phét như vậy?"
Khoé miệng Mộ Nhược Vi khẽ nhếch lên, cô quay sang nhìn bạn mình rồi nói:"Cậu vào làm việc trước đi, chuyện ở đây để tớ."
Nhưng Lăng Giao lại rất khó xử:"Nhưng...nhưng..."
Mộ Nhược Vi vỗ vai cô một cái:"Cứ tin mình, đi đi."
Tuy không yên tâm, nhưng Lăng Giao vẫn theo ý của Mộ Nhược Vi rời đi trước. Ngay sau đó cô gái với vẻ mặt rất điền nhiên mà lấy điện thoại trong túi ra gọi điện, chưa đầy ba giây sau thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
Mộ Nhược Vi lên tiếng trước:"Alo!"
Người phía bên kia:"Hu hu! Cuối cùng chị cũng bỏ chặn em rồi, rốt cuộc em đã làm gì sai mà chị nỡ lòng block em như thế! Em còn là em chồng đáng yêu nhất của chị nữa không? Nè sao chị không trả lời em?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Nhược Vi thật sự cạn lời với màn bắn rap của vị ảnh đế nào đó, nhưng cô vẫn phải lên tiếng trả lời:"Anh có cho tôi nói sao?"
Tịch Cảnh Đăng tỏ vẻ ngơ ngác:"Hihi! Em xin lỗi, chị gọi cho em có việc gì không?"
Bà cô chủ quản kia nhìn thấy Mộ Nhược Vi phớt lờ mình mà đứng đó gọi điện thì vô cùng tức giận quát lên:"Nè! Cô còn chưa vào làm thì đã muốn bị tôi tống cổ khỏi đây sao!"
Mộ Nhược Vi chỉ liếc nhìn bà ta một cái, rồi hỏi Tịch Cảnh Đăng:"Trước Kim Đỉnh Lâu, anh từng mở một chuỗi nhà hàng khác đúng không?"
Nghe đến ba chữ "Kim Đỉnh Lâu", người phụ nữ kia thoáng đơ người, nhưng ba lại nhanh chóng định thần lại, rồi chuẩn bị mỉa mai Mộ Nhược Vi là nói khoác.
Thì cô gái trong bộ dạng yêu nghiệt lại mỉm cười rồi nói tiếp:"Nếu tôi nhớ không nhầm...nó tên là Mị Thực?"
Tịch Cảnh Đăng suy nghĩ một lúc mới trả lời:"Hình như là có thật...À! Em nhớ ra rồi, cái nhà hàng nhỏ đó em dùng để luyện tay trước ấy mà, nhưng sao chị lại nhắc đến nó vậy?"
Bà cô chủ quản kia không kiên nhẫn nữa mà hét lớn:"Bảo vệ đâu! Mau đuổi con ả xấu xí này ra ngoài nhanh, Mị Thực không chứa chấp thứ tầm thường như cô ta!"
Vì tiếng hét của bà ta khá lớn, nên đến ngay cả Tịch Cảnh Đăng cũng nghe rõ mồn một, máu giận của anh liền tuông trào.
"Con mịa nó, là ai? Là ai ở Mị Thực muốn đuổi chị? Em lập tức cho nó cút cmn ngay!"
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro