Là sao chổi
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
"Ba, bình tĩnh chút đi, đừng so đo với em ấy làm gì." Mộ Nguyệt Vũ thầm
cười trong lòng, còn không biết phải giải quyết chuyện Lục Tư Minh không mời được người đến phẫu thuật thế nào, thì tự có người đến để chịu tội
thay rồi.
Cô ta lần nữa giả vờ tốt bụng quay sang khuyên nhủ Kỷ Thần Hi:"Vi Vi, em mau rời đi thì hơn, đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa!"
Lần này không đợi đến Kỷ Thần Hi phải lên tiếng đáp trả thì Tịch Cảnh Dương đã nhanh tay hơn một bước. Anh tiến lên phía trước che chắn cô gái của mình sau lưng rồi vẫn mỉm cười như bình thường mà lên tiếng.
"Bé con nhà tôi đúng là gây phiền phức cho Mộ Gia rồi. Vậy không biết...Lục Thiếu đã sắp xếp xong người để phẫu thuật cho Mộ Lão chưa?"
Lục Tư Minh thẹn quá đành giữ im lặng mà không trả lời. Thế nhưng cô bạn gái quý hoá của anh ta liền nức nở lớn tiếng quát.
"Các người đủ chưa! Ông Nội tôi ra nông nỗi này còn không phải do các người sao? Tất cả đều tại cô, Mộ Nhược Vi cô chính là đồ sao chổi! Chỉ cần ai ở cạnh cô đều sẽ gặp tai ương!"
Vừa nói Mộ Nguyệt Vũ vừa chỉ tay về phía của Kỷ Thần Hi đang đứng sau lưng của Tịch Cảnh Dương. Cô ta lấy toàn bộ nỗi căm hận đối với Mộ Nhược Vi, biến thành nỗi thống khổ và lo lắng cho Mộ Lão, sau đó rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của cô gái tóc bạch kim trước mặt.
Nụ cười xã giao trên môi của Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng không thể duy trì nữa, anh bước một bước dài đến gần Mộ Nguyệt Vũ, rồi dùng ưu thế chiều cao cùng khí thế của mình để áp chế khả năng diễn xuất xuất thần của cô ta.
Thoáng chốc cả người Mộ Nguyệt Vũ run lên bần bật. Cảm giác đau đớn nơi cổ và không thể thở được lần nữa bao trùm lấy cô.
Khiến cô ta sợ hãi mà gục xuống đất ngay tại chỗ, cô ta khó khăn ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy anh giống như một ác ma máu lạnh không có tình người, đang đến để đòi mạng cô.
Nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ ngã xuống đất và đang không ngừng run lên vì sợ hãi, Lục Tư Minh liền ngồi xuống để xoa dịu cô.
Và lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của Mộ Nguyệt Vũ và Tịch Cảnh Dương. Thì một tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên trong âm thầm.
Rồi ngay sau đó là một tiếng quát lên đầy giận dữ:"Tiện nhân! Sao mày không chết đi!"
Kỷ Thần Hi giật mình phản ứng lại thì đã nhìn thấy Mộ Vu đang đứng cạnh cô và giơ cao cánh tay, chuẩn bị giáng xuống một bạt tay thật mạnh vào mặt cô.
Khi Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên quay lại, cũng không biết ông ta đến gần cô từ khi nào và anh không đủ thời gian để cản ông ta nữa mà chỉ có thể la lên một tiếng thật lớn để cảnh báo cho cô:"Cẩn thẩn!"
Nếu là bình thường, Kỷ Thần Hi hoàn toàn đủ khả năng phản xạ để né cái bạt tay này, nhưng bỗng hai bên tai cô cứ ong ong lên, sau đó là một cơn đau đầu kinh người truyền đến. Kỷ Thần Hi không còn nhận thức được tình hình trước mắt nữa mà nhíu chặt mắt đưa tay ôm lấy đầu mình.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Vu sẽ đánh trúng cô, thì cánh tay của ông tay bỗng bị một lực cực mạnh giữ lại giữ không trung.
Mộ Vu kinh ngạc nhìn cánh tay của mình đang bị một bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẽo y hệt con gái nhưng với sức lực vô cùng mạnh mẽ giữ lấy. Ngay sau đó bàn tay ấy dùng một lực lớn bóp mạnh vào cổ tay ông, khiến ông đau đớn mà hét lên.
Tịch Cảnh Dương cũng chạy đến rồi đạp mạnh một cú vào bụng khiến ông ta đau đơn mà ngã lăn quay ra đất.
Anh đưa bàn tay có chút run rẩy của mình phủ lên bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy đầu của Kỷ Thần Hi, đầy lo lắng mà lên tiếng.
"Tiểu Hi..."
Một giọng nói đầy lạnh lẽo cũng vang lên ngay sau đó:"Anh chăm sóc chị ấy vậy sao?"
Tịch Cảnh Dương im lặng không trả lời, anh biết là do anh sơ suất nên mới khiến cô suýt bị đánh, còn tái phát bệnh cũ, tất cả đều là lỗi tại anh, anh không có tư cách để phản bác lại.
Trong lúc đó, Thời Thị cũng tiến đến để đỡ Mộ Vu dậy. Sau đó đầy tức giận mà chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương cùng với người lạ mặt vừa mới xuất hiện đang đứng cạnh Kỷ Thần Hi mà hét lên.
"Các người...các người dám ra tay đánh người, tôi...tôi nhất định sẽ báo cảnh sát để bắt hết lũ du côn các người!"
Không để ý đến lời cảnh cáo của bà ta, chân mày Tịch Cảnh Dương nhíu lại, nhìn về chàng thiếu niên sơ mi trắng vừa xuất hiện rồi lên tiếng:"Evan, mau kiểm tra cho cô ấy!"
Evan toàn thân mệt mỏi do chuyến bay đầy gấp rút sang Nước Z, còn phải đánh lạc hướng người của bên quân đội để có thể đến được đây.
Ấy thế mà vừa đến thì đã nhìn thấy tên đàn ông xấu xa kia muốn đánh chị gái của mình. Cậu chỉ hận đây không phải Nước R, nếu không cậu đã phế luôn cánh tay của gã đó rồi!
Cô ta lần nữa giả vờ tốt bụng quay sang khuyên nhủ Kỷ Thần Hi:"Vi Vi, em mau rời đi thì hơn, đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa!"
Lần này không đợi đến Kỷ Thần Hi phải lên tiếng đáp trả thì Tịch Cảnh Dương đã nhanh tay hơn một bước. Anh tiến lên phía trước che chắn cô gái của mình sau lưng rồi vẫn mỉm cười như bình thường mà lên tiếng.
"Bé con nhà tôi đúng là gây phiền phức cho Mộ Gia rồi. Vậy không biết...Lục Thiếu đã sắp xếp xong người để phẫu thuật cho Mộ Lão chưa?"
Lục Tư Minh thẹn quá đành giữ im lặng mà không trả lời. Thế nhưng cô bạn gái quý hoá của anh ta liền nức nở lớn tiếng quát.
"Các người đủ chưa! Ông Nội tôi ra nông nỗi này còn không phải do các người sao? Tất cả đều tại cô, Mộ Nhược Vi cô chính là đồ sao chổi! Chỉ cần ai ở cạnh cô đều sẽ gặp tai ương!"
Vừa nói Mộ Nguyệt Vũ vừa chỉ tay về phía của Kỷ Thần Hi đang đứng sau lưng của Tịch Cảnh Dương. Cô ta lấy toàn bộ nỗi căm hận đối với Mộ Nhược Vi, biến thành nỗi thống khổ và lo lắng cho Mộ Lão, sau đó rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của cô gái tóc bạch kim trước mặt.
Nụ cười xã giao trên môi của Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng không thể duy trì nữa, anh bước một bước dài đến gần Mộ Nguyệt Vũ, rồi dùng ưu thế chiều cao cùng khí thế của mình để áp chế khả năng diễn xuất xuất thần của cô ta.
Thoáng chốc cả người Mộ Nguyệt Vũ run lên bần bật. Cảm giác đau đớn nơi cổ và không thể thở được lần nữa bao trùm lấy cô.
Khiến cô ta sợ hãi mà gục xuống đất ngay tại chỗ, cô ta khó khăn ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy anh giống như một ác ma máu lạnh không có tình người, đang đến để đòi mạng cô.
Nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ ngã xuống đất và đang không ngừng run lên vì sợ hãi, Lục Tư Minh liền ngồi xuống để xoa dịu cô.
Và lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của Mộ Nguyệt Vũ và Tịch Cảnh Dương. Thì một tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên trong âm thầm.
Rồi ngay sau đó là một tiếng quát lên đầy giận dữ:"Tiện nhân! Sao mày không chết đi!"
Kỷ Thần Hi giật mình phản ứng lại thì đã nhìn thấy Mộ Vu đang đứng cạnh cô và giơ cao cánh tay, chuẩn bị giáng xuống một bạt tay thật mạnh vào mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên quay lại, cũng không biết ông ta đến gần cô từ khi nào và anh không đủ thời gian để cản ông ta nữa mà chỉ có thể la lên một tiếng thật lớn để cảnh báo cho cô:"Cẩn thẩn!"
Nếu là bình thường, Kỷ Thần Hi hoàn toàn đủ khả năng phản xạ để né cái bạt tay này, nhưng bỗng hai bên tai cô cứ ong ong lên, sau đó là một cơn đau đầu kinh người truyền đến. Kỷ Thần Hi không còn nhận thức được tình hình trước mắt nữa mà nhíu chặt mắt đưa tay ôm lấy đầu mình.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Vu sẽ đánh trúng cô, thì cánh tay của ông tay bỗng bị một lực cực mạnh giữ lại giữ không trung.
Mộ Vu kinh ngạc nhìn cánh tay của mình đang bị một bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẽo y hệt con gái nhưng với sức lực vô cùng mạnh mẽ giữ lấy. Ngay sau đó bàn tay ấy dùng một lực lớn bóp mạnh vào cổ tay ông, khiến ông đau đớn mà hét lên.
Tịch Cảnh Dương cũng chạy đến rồi đạp mạnh một cú vào bụng khiến ông ta đau đơn mà ngã lăn quay ra đất.
Anh đưa bàn tay có chút run rẩy của mình phủ lên bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy đầu của Kỷ Thần Hi, đầy lo lắng mà lên tiếng.
"Tiểu Hi..."
Một giọng nói đầy lạnh lẽo cũng vang lên ngay sau đó:"Anh chăm sóc chị ấy vậy sao?"
Tịch Cảnh Dương im lặng không trả lời, anh biết là do anh sơ suất nên mới khiến cô suýt bị đánh, còn tái phát bệnh cũ, tất cả đều là lỗi tại anh, anh không có tư cách để phản bác lại.
Trong lúc đó, Thời Thị cũng tiến đến để đỡ Mộ Vu dậy. Sau đó đầy tức giận mà chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương cùng với người lạ mặt vừa mới xuất hiện đang đứng cạnh Kỷ Thần Hi mà hét lên.
"Các người...các người dám ra tay đánh người, tôi...tôi nhất định sẽ báo cảnh sát để bắt hết lũ du côn các người!"
Không để ý đến lời cảnh cáo của bà ta, chân mày Tịch Cảnh Dương nhíu lại, nhìn về chàng thiếu niên sơ mi trắng vừa xuất hiện rồi lên tiếng:"Evan, mau kiểm tra cho cô ấy!"
Evan toàn thân mệt mỏi do chuyến bay đầy gấp rút sang Nước Z, còn phải đánh lạc hướng người của bên quân đội để có thể đến được đây.
Ấy thế mà vừa đến thì đã nhìn thấy tên đàn ông xấu xa kia muốn đánh chị gái của mình. Cậu chỉ hận đây không phải Nước R, nếu không cậu đã phế luôn cánh tay của gã đó rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro