Mối nguy hiểm l...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Sau khi kéo được Lăng Giao chạy được một đoạn khá xa, Mộ Nhược Vi mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì bí mật về màu tóc kì quái của cô vẫn chưa bị ai phát hiện ra.
Lăng Giao đứng bên cạnh cũng thở hổn hển, gắng sức lên tiếng:"Cậu...cậu...bị ma đuổi hay gì...mà chạy nhanh dữ vậy!"
Mộ Nhược Vi cũng không muốn lừa gạt người bạn thân này của mình, nhưng cô đã hứa với Tịch Cảnh Dương, đến khi tìm ra nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không cho người khác biết.
"Da đầu tớ rất nhạy cảm, không thể làm tóc tùy tiện được, do đó đến giờ tớ mới không nhuộm về tóc đen được."
Khi nói mấy lời nói dối trắng trợn này, Mộ Nhược Vi quả thực có chút chột dạ nên không nhìn thẳng vào mắt Lăng Giao, nhưng cô gái tóc ngắn kia nào nhìn thấy ánh mắt khác thường đó, cô vẫn còn đang thở gấp cho vừa chạy một quãng đường xa.
"Thôi vậy cũng được...miễn là che mái tóc này...trang điểm một chút trên mặt...tớ cũng yên tâm hơn khi cậu đi cùng tớ rồi." Lăng Giao cố lấy lại hơi thở bình thường rồi nói.
Đến lúc này Mộ Nhược Vi mới có thể hỏi lí do vì sao Lăng Giao lại nhất quyết bắt cô phải thay đổi ngoại hình hiện tại của mình.
Lăng Giao liền thở dài:"Cậu đó, cậu không soi gương sao? Cậu có biết xã hội ngoài kia tàn khốc ra sao không? Cái gương mặt, mái tóc, còn cái hình thể này, chính là mối nguy hiểm lớn nhất đó!"
Phải, chính là do cậu quá xinh đẹp, quá đáng yêu thế này, thì mấy con sắc lang ngoài kia làm sao không giơ nanh vuốt lên cho được!
Mộ Nhược Vi không phải một kẻ quá ngu ngốc, làm sao không hiểu được hàm ý từ lời nói của Lăng Giao, cô bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Hoá ra cô bạn này luôn suy nghĩ cho cô nhiều như thế.
"Nếu tớ làm mình xấu đi lại có thể khiến cậu yên tâm...không phải là không được."
Lăng Giao liền rất vui vẻ nắm chặt hai cánh tay của Mộ Nhược Vi:"Thật sao?"
Mộ Nhược Vi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Sau đó hai cô gái kéo nhau vào một tiệm mỹ phẩm gần đó, Mộ Nhược Vi tận dụng những mỹ phẩm trang điểm được dùng thủ, liền thoa thoa vẽ vẽ lên mặt, sau đó là đội bộ tóc giả màu đen kia lên đầu.
Chưa đầy mười lăm phút sau, một cô gái với vẻ mặt hơi đen đúa, còn lấm tấm vài đốm tàn nhang, cùng với mái tóc ngắn đen trông có vẻ hơi bình thường, nói thẳng ra là có chút xấu.
Nhưng nhìn bản thân trong gương, Mộ Nhược Vi vẫn cảm thấy có chút gì đó thiếu thiếu. Đúng thật là hiện tại không ai nhận ra cô nữa, nhưng nếu có thêm một cặp kính tròn nữa, thì hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Trái ngược với vẻ không hài lòng của Mộ Nhược Vi, cằm của Lăng Giao sắp chạm đất đến nơi luôn rồi.
"Vi Vi, cậu...cậu...cậu cần làm đến mức này không? Trông cậu bây giờ...quả thực là..."
Mấy lời phía sau Lăng Giao không dám nói nữa, dù sao chính cô là người bảo Mộ Nhược Vi phải làm bản thân mình xấu đi, giờ người ta làm được, thậm chí còn vượt sức mong đợi của cô, thì hỏi làm sao cô dám mở miệng chê bạn mình xấu cho được!
Nhưng Mộ Nhược Vi làm sao không hiểu ý của Lăng Giao, cô phụt cười một cái rồi nói:"Thật ra có thể xấu hơn nữa kìa, nhưng thế này cũng tạm rồi, chúng ta có thể đi được chưa?"
Lăng Giao liếc nhìn đồng hồ trong tiệm, hiện tại đã là tám giờ, còn mười lăm phút nữa là tới ca làm của cô, mà nơi này cách nơi cô làm tận ba mươi phút đi xe bus.
Lăng Giao liền ôm đầu hét toáng lên, khiến cho mọi ánh mắt trong tiệm mỹ phẩm đều đổ dồn về phía hai cô gái.
Mộ Nhược Vi cũng vị tiếng hét của cô gái nhỏ tóc ngắn này làm cho giật mình, nhưng khi nhìn thấy mọi người đều nhìn phía hai người, thì một lần nữa cô lại kéo lấy tay Lăng Giao chạy đi.
Nhưng ai ngờ, vừa mới kéo tay cậu ấy một cái, thì chính Lăng Giao là người chạy đi trước và Mộ Nhược Vi mới là người đang bị kéo đi.
"Giao Giao, cậu sao vậy? Từ từ...từ từ thôi! Cẩn thận phía trước kìa!" Sau khi né được các cột mém đập vào đầu mình, Mộ Nhược Vi liền la lên.
Lăng Giao vẫn cắm đầu chạy mà không quan tâm bất kì điều gì. Hiện tại nếu đi xe bus chắc chắn là không kịp rồi, nhưng nếu bắt xe thì phí lại rất cao. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo!
"Kha Huynh, cho ta mượn chiếc xe này một hôm nha?"
Lăng Giao kéo Mộ Nhược Vi đến một tiệm sửa xe gần đó, sau đó quay về hướng một thiếu niên đang chăm chú sửa một chiếc mô tô màu đen rồi lên tiếng hỏi.
Chiếc xe mà Lăng Giao muốn mượn, chính là một chiếc mô tô phân khối lớn màu vàng sọc đỏ, đang được đậu sâu bên trong tiệm sửa xe.
Anh chàng họ Kha kia nghe thấy tiếng gọi mình, liền ngồi dậy nhìn ra phía cửa:"Lăng Muội, hôm nay có hứng muốn đua xe nữa sao?"
...----------------...
Lăng Giao đứng bên cạnh cũng thở hổn hển, gắng sức lên tiếng:"Cậu...cậu...bị ma đuổi hay gì...mà chạy nhanh dữ vậy!"
Mộ Nhược Vi cũng không muốn lừa gạt người bạn thân này của mình, nhưng cô đã hứa với Tịch Cảnh Dương, đến khi tìm ra nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không cho người khác biết.
"Da đầu tớ rất nhạy cảm, không thể làm tóc tùy tiện được, do đó đến giờ tớ mới không nhuộm về tóc đen được."
Khi nói mấy lời nói dối trắng trợn này, Mộ Nhược Vi quả thực có chút chột dạ nên không nhìn thẳng vào mắt Lăng Giao, nhưng cô gái tóc ngắn kia nào nhìn thấy ánh mắt khác thường đó, cô vẫn còn đang thở gấp cho vừa chạy một quãng đường xa.
"Thôi vậy cũng được...miễn là che mái tóc này...trang điểm một chút trên mặt...tớ cũng yên tâm hơn khi cậu đi cùng tớ rồi." Lăng Giao cố lấy lại hơi thở bình thường rồi nói.
Đến lúc này Mộ Nhược Vi mới có thể hỏi lí do vì sao Lăng Giao lại nhất quyết bắt cô phải thay đổi ngoại hình hiện tại của mình.
Lăng Giao liền thở dài:"Cậu đó, cậu không soi gương sao? Cậu có biết xã hội ngoài kia tàn khốc ra sao không? Cái gương mặt, mái tóc, còn cái hình thể này, chính là mối nguy hiểm lớn nhất đó!"
Phải, chính là do cậu quá xinh đẹp, quá đáng yêu thế này, thì mấy con sắc lang ngoài kia làm sao không giơ nanh vuốt lên cho được!
Mộ Nhược Vi không phải một kẻ quá ngu ngốc, làm sao không hiểu được hàm ý từ lời nói của Lăng Giao, cô bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Hoá ra cô bạn này luôn suy nghĩ cho cô nhiều như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu tớ làm mình xấu đi lại có thể khiến cậu yên tâm...không phải là không được."
Lăng Giao liền rất vui vẻ nắm chặt hai cánh tay của Mộ Nhược Vi:"Thật sao?"
Mộ Nhược Vi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Sau đó hai cô gái kéo nhau vào một tiệm mỹ phẩm gần đó, Mộ Nhược Vi tận dụng những mỹ phẩm trang điểm được dùng thủ, liền thoa thoa vẽ vẽ lên mặt, sau đó là đội bộ tóc giả màu đen kia lên đầu.
Chưa đầy mười lăm phút sau, một cô gái với vẻ mặt hơi đen đúa, còn lấm tấm vài đốm tàn nhang, cùng với mái tóc ngắn đen trông có vẻ hơi bình thường, nói thẳng ra là có chút xấu.
Nhưng nhìn bản thân trong gương, Mộ Nhược Vi vẫn cảm thấy có chút gì đó thiếu thiếu. Đúng thật là hiện tại không ai nhận ra cô nữa, nhưng nếu có thêm một cặp kính tròn nữa, thì hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Trái ngược với vẻ không hài lòng của Mộ Nhược Vi, cằm của Lăng Giao sắp chạm đất đến nơi luôn rồi.
"Vi Vi, cậu...cậu...cậu cần làm đến mức này không? Trông cậu bây giờ...quả thực là..."
Mấy lời phía sau Lăng Giao không dám nói nữa, dù sao chính cô là người bảo Mộ Nhược Vi phải làm bản thân mình xấu đi, giờ người ta làm được, thậm chí còn vượt sức mong đợi của cô, thì hỏi làm sao cô dám mở miệng chê bạn mình xấu cho được!
Nhưng Mộ Nhược Vi làm sao không hiểu ý của Lăng Giao, cô phụt cười một cái rồi nói:"Thật ra có thể xấu hơn nữa kìa, nhưng thế này cũng tạm rồi, chúng ta có thể đi được chưa?"
Lăng Giao liếc nhìn đồng hồ trong tiệm, hiện tại đã là tám giờ, còn mười lăm phút nữa là tới ca làm của cô, mà nơi này cách nơi cô làm tận ba mươi phút đi xe bus.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Giao liền ôm đầu hét toáng lên, khiến cho mọi ánh mắt trong tiệm mỹ phẩm đều đổ dồn về phía hai cô gái.
Mộ Nhược Vi cũng vị tiếng hét của cô gái nhỏ tóc ngắn này làm cho giật mình, nhưng khi nhìn thấy mọi người đều nhìn phía hai người, thì một lần nữa cô lại kéo lấy tay Lăng Giao chạy đi.
Nhưng ai ngờ, vừa mới kéo tay cậu ấy một cái, thì chính Lăng Giao là người chạy đi trước và Mộ Nhược Vi mới là người đang bị kéo đi.
"Giao Giao, cậu sao vậy? Từ từ...từ từ thôi! Cẩn thận phía trước kìa!" Sau khi né được các cột mém đập vào đầu mình, Mộ Nhược Vi liền la lên.
Lăng Giao vẫn cắm đầu chạy mà không quan tâm bất kì điều gì. Hiện tại nếu đi xe bus chắc chắn là không kịp rồi, nhưng nếu bắt xe thì phí lại rất cao. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo!
"Kha Huynh, cho ta mượn chiếc xe này một hôm nha?"
Lăng Giao kéo Mộ Nhược Vi đến một tiệm sửa xe gần đó, sau đó quay về hướng một thiếu niên đang chăm chú sửa một chiếc mô tô màu đen rồi lên tiếng hỏi.
Chiếc xe mà Lăng Giao muốn mượn, chính là một chiếc mô tô phân khối lớn màu vàng sọc đỏ, đang được đậu sâu bên trong tiệm sửa xe.
Anh chàng họ Kha kia nghe thấy tiếng gọi mình, liền ngồi dậy nhìn ra phía cửa:"Lăng Muội, hôm nay có hứng muốn đua xe nữa sao?"
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro