Song Trùng

Muốn báo cảnh s...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

"Sao cậu ơi đây?" Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày nhìn chàng thiếu niên trong bộ sơ mi trắng và mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, khó hiểu hỏi. Bộ dáng của cậu ta so với cách đây không lâu thật sự đã thay đổi rất nhiều, vì đã toát ra được khí chất của một người lính. Chỉ có điều...cái mỏ vẫn còn rất là hỗn!

Thầy hiệu trưởng hơi ngạc nhiên vì Kỷ Thần Hi có quen biết với đối phương, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều mà lên tiếng trả lời thay:"À, cậu ấy đến tìm thầy. Việc mà thầy muốn trao đổi với cậu ấy cũng là chuyện mà thầy gọi em đến hôm nay."

Hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt cứ thế mà bị ngó lơ, Vạn Kỳ Ngọc làm sao có thể cho qua được, bà ta phẫn nỗ quát lên với chàng thiếu niên lạ mặt vừa bất ngờ xuất hiện:"Mày là ai? Mày dám ăn nói với tao như thế, là do cha mẹ mày không biết dạy mày đúng không!"

Thầy hiệu trưởng vốn muốn ngăn cản Vạn Kỳ Ngọc tự tìm đường chết, nhưng có lẽ là đã muộn mất rồi.

Chàng thiếu niên khẽ bật cười, thản nhiên đáp lại:"Vậy nhìn xem một giáo sư đại học có ăn có học đàng hoàng, đang xưng hô với sinh viên của mình thế nào kìa...À quên mất, bà cũng sắp chẳng phải là giáo sư đại học nữa rồi, cho nên ăn nói chợ búa như một mụ bán cá thô lỗ cũng là điều đương nhiên"

Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ che miệng, cố nhịn cười. Nhưng gương mặt của Vạn Kỳ Ngọc càng lúc càng đỏ lên vì tức giận, giọng nói của bà ta ngày một lớn như muốn thể hiện bản thân, đồng thời xả cơn giận lên người trước mặt.

"Tao có phải giáo sư đại học hay không cũng không đến lượt mày quyết định. Với thế lực của nhà họ Vạn, đừng nói là chức giáo sư cỏn con này, ngay cả ghế hiệu trưởng thì bà đây vẫn ngồi được! Còn mày, mày là cái thá gì chứ?"

Kỷ Thần Hi và chàng thiếu niên cùng lúc"Ồ!" lên một tiếng thật dài, sau đó lại quay sang lườm nhau như muốn nói "ai cho bắt chước hả?".

Sau đó Kỷ Thần Hi hằng giọng, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại Vạn Kỳ Ngọc:"Nhà họ Vạn lợi hại thế à?"

Chàng thiếu niên cũng tung hứng theo, thở dài nói:"Chắc chắn là rất lợi hại rồi, không chừng là chủ chợ cá nào đó"

"Phụt.." Nhai Tệ đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chỉ riêng hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt, cả mặt mũi đều đỏ bừng vì giận dữ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vạn Kỳ Ngọc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Bà ta không ngờ có ngày mình lại bị một kẻ không quen biết mắng cho thậm tệ như thế, mà điều đó còn được chứng kiến bởi bao nhiêu người khác.

"Im miệng!" Bà ta hét lên, tay vung lên muốn chỉ trích nhưng lại thấy mình không thể làm gì hơn là mắng mỏ:"Mày cứ việc mạnh miệng đi, sau này đừng có trách tạo không nhắc nhở!"

Chàng thiếu niên vẫn vẻ mặt vẫn lạnh lùng và tự mãn, hoàn toàn ngó lơ Vạn Kỳ Ngọc mà quay sang hỏi Kỷ Thần Hi bằng giọng điệu thờ ơ:"Tham gia khoá quân sự đặc biệt?"

Đối với chàng thiếu niên bất trị này, việc ăn nói trống không như thế cũng chẳng phải lần đầu, Kỷ Thần Hi cũng không bắt bẻ gì, dùng chính giọng điệu thờ ơ đó của cậu ta để đáp lời:"Có hứng thú, nhưng chưa biết có được duyệt hay không."

Chàng thiếu niên thoáng cau mày:"Đang yên đang lành đi chịu khổ làm gì, rảnh lắm à?"

"Thích!" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy thân thiện để trả lời, nhưng cảm giác mang đến lại chẳng mấy thân thiện.

Trước sự ngó lơ của nhóm người Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ cô mình bình tĩnh, giờ phút này họ cần sự trợ giúp từ thầy hiệu trưởng,

không thể thẳng thừng vạch mặt nhau được.

Vạn Kỳ Ngọc chỉ còn biết nén giận mà gầm gừ, nhưng bà ta cũng không muốn để mình bị đánh giá thấp. Bà ta quay lại nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn chứa đầy mỉa mai:"Hiệu trưởng Tiêu, mặc dù hiện tại tôi đang bị đình chỉ việc giảng dạy, tuy nhiên trên danh nghĩa tôi vẫn là chủ nhiệm khoa hoá của Đại học A, ông trơ mắt nhìn tôi bị hai sinh viên vô học phỉ báng như thế cũng không nói tiếng nào sao? Chưa kể ban nãy tôi còn bị bọn họ hành hung, ông thật sự muốn tôi báo cảnh sát đúng không?"

Càng nghĩ Vạn Kỳ Ngọc càng cảm thấy cháu gái bà ta nói đúng. Hiện tại chỉ cần bám víu vào chuyện bà ta bị hành hung để làm cái cớ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ vì danh tiếng của trường mà phải nhượng bộ. Đến khi đó bà ta có thể thuận lợi khôi phục chức vụ tại trường, cũng có thể âm thầm chèn ép loại sinh viên thấp kém như ai kia. Việc bà ta cần làm lúc này chính là phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được để bị khiêu khích lần nữa.

Không đợi thầy hiệu trưởng trả lời, chàng thiếu niên khẽ nhếch môi, làm ra bộ dạng người tốt hay giúp người, cất tiếng hỏi:"Báo cảnh sát sao? Tôi thấy ý này cũng hay đấy, có cần tôi gọi giúp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0