Ngày cô ấy chín...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Nụ cười xấu xa nham nhở của bốn tên đàn ông, cứ như đang khơi gợi lại những mảnh ký ức vụn vỡ cuối cùng mà Kỷ Thần Hi đã từng phải cố gắng nhớ lại.
Giờ đây cô cuối cùng cũng đã hiểu lý do vì sao mà vào lúc nhìn thấy những điều tồi tệ xảy ra với Mộ Nhược Vi, cô đã bị kích thích đến mức mất kiểm soát như vậy.
Cảm giác bất lực khi bị nhốt trong phòng không âm thanh suốt nửa năm, đỉnh điểm của sự tra tấn về tinh thần là có thể phát điên đến mức giật đứt được xích sắt đang khoá chặt tay chân của cô.
Hay bị ném vào rừng nguyên sinh, ngày qua ngày liều mạng sống chết cùng đám thú dữ không có lương tri.
Và rồi, người chỉ có khả năng về những việc trí óc, buộc phải động tay chân cùng một đám đàn ông to con hơn bản thân gấp ba lần, buộc phải rèn luyện những kỹ năng vượt mức bản thân có thể chịu được khi muốn sống sót.
Cuối cùng, tháng trước khi trốn thoát được khỏi nơi ma quỷ đó, cô đã bị rút rất nhiều rất rất nhiều máu, mà đến giờ cô cũng không biết vì sao bản thân vẫn có thể cầm cự đến tận bây giờ.
Toàn bộ ký ức dần dần được sâu chuỗi với nhau rồi lần nữa tái diễn trong tâm trí của Kỷ Thần Hi. Cô đã hoàn toàn hồi phục trí nhớ rồi sao? Có thể nói là vậy. Vì chỉ duy nhất, ác ma giam cầm cô suốt thời gian mất tích kia, kẻ khiến cho cô ngày đêm đều mơ thấy ác mộng, thì cô lại chẳng thể nhớ ra được gương mặt của hắn.
Nếu cô không nhầm, đây có thể là di chứng của việc ghi đè ký ức giả. Bởi vì ngay sau khi trốn thoát khỏi nơi đó, dường như mọi chuyện về nó cô đều đã quên sạch, chỉ có bản năng được rèn luyện một thời gian dài vẫn còn tồn tại. Hiện tại, khi việc tương tự tái diễn, ký ức thật của cô đã trở lại, nhưng cũng không thể nào hoàn chỉnh được nữa.
Và hơn hết, cô đã biết lý do vì sao, Kỷ Hàn Phi không mong muốn cô có lại ký ức. Có lẻ anh không muốn nhìn thấy cô phải trải qua lần nữa nỗi đau mất đi người thân một lần nữa. Vì cảm giác ấy, thật sự…đau lắm.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Khi bàn tay của những tên đàn ông kia chỉ còn cách Kỷ Thần Hi vài centimet, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn cả bốn người bằng một ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Sweetie, em thật yếu đuối, làm sao anh yên tâm thả em về thế giới đầy màu đen kia đây?”
“Sweetie, căn phòng đó em có thích không? Sự yên tĩnh có thể giúp em trong việc kiềm chế cảm xúc lắm đấy.”
“Sweetie, em nhìn xem, máu của hai chúng ta đang hoà lại, từ giờ trở đi có khi nào chúng ta có thể có cảm ứng tương thông với nhau không?”
“Sweetie! Quay lại! Ngoan, trở lại cạnh anh!”
“Sweetie!”
“Sweetie!”
Những âm thanh từ một giọng nói mang âm vực trầm như một lời thôi miên không ngừng vang lên trong đầu của Kỷ Thần Hi, nó cứ lặp đi lặp lại vô số lần, khiến những ký ức kinh khủng kia lần nữa tái diễn như một vòng lặp.
Kỷ Thần Hi ôm lấy đầu mình hét lên, khiến cho bốn tên đàn ông thoáng sững sốt nhìn nhau.
“Cô ta tháo được dây rút từ khi nào thế?”
“Làm sao tao biết được?”
“Mặc kệ đi, mau làm xong việc rồi gửi clip cho cô chủ, chúng ta quan tâm nhiều làm gì.”
Nói rồi bọn chúng muốn ra tay xé có chiếc váy dài trên người Kỷ Thần Hi, nào ngờ cô gái với đôi chân thon dài còn đang bị một đống dây rút nhựa trói chặt, lại có thể đá mạnh vào hạ bộ của hai người cùng một lúc, khiến cho hai tên trong số họ nằm lăn lóc trên đất kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó khi hai người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Kỷ Thần Hi kéo mạnh rồi ngã xuống, đầu đập mạnh vào nền đất đến nỗi chảy máu.
Cũng ngay lúc này cánh cửa sắt của kho hàng vang lên một tiếng va đập mạnh, rồi ngã sập xuống vài giây sau đó.
Người đầu tiên vội vã chạy vào kho hàng không ai khác chính là Tịch Cảnh Dương, theo sau anh là một nhóm người mặc đồ đen kì lạ cũng chính là người của Hắc Diệm.
Tịch Cảnh Dương vừa trông thấy cô gái đang chật vật trên nền đất, hai tay khẽ run lên, chạy vội đến chỗ của cô lo lắng quan sát từ trên xuống dưới.
“Tiểu Hi…” Giọng nói của anh không kiềm nổi mà run lên, không thể nói nên lời.
Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, ánh mắt đầy hung ác nhìn vào bốn tên đàn ông với bộ dạng thảm hại đang nằm trên đất ở ngay bên cạnh.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng cắt đứt mấy sợi dây đang trói chân của cô, nhưng cũng không tránh khỏi những vết hằn đỏ bắt mắt.
Tim anh nhói lên từng cơn, ôm chặt cô gái vào trong lòng, mặt khuỵu sâu vào hõm cổ cô, khàn giọng an ủi:“Anh đến rồi, sẽ không có chuyện gì nữa…”
“Tịch…em vẫn ổn.”
Tịch Cảnh Dương bỗng cứng người, cánh tay càng thêm xiết chặt, giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ đi:“Em…?”
Kỷ Thần Hi nhẹ tay đẩy anh ra, bình tĩnh nói:“Rời khỏi đây trước đã.”
Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào cô, nhỏ giọng đáp:“Được.”
Trước khi rời đi, cô khẽ nghiêng đầu nhìn bốn người đàn ông đang nằm trên đất, giọng nói lạnh lẽo hơn cả ma quỷ ra lệnh:“Tôi muốn bọn chúng chết theo cách đau đớn nhất, các anh biết phải làm gì mà đúng không?”
Nhóm người của Hắc Diệm từ trước nay chỉ khuất phục với duy nhất một mình Thiếu Chủ của họ, giờ lại bị khí thế của Kỷ Thần Hi áp đảo triệt để, bất chợt lạnh hết cả sống lưng, lập tức nhận lệnh.
…----------------…
Giờ đây cô cuối cùng cũng đã hiểu lý do vì sao mà vào lúc nhìn thấy những điều tồi tệ xảy ra với Mộ Nhược Vi, cô đã bị kích thích đến mức mất kiểm soát như vậy.
Cảm giác bất lực khi bị nhốt trong phòng không âm thanh suốt nửa năm, đỉnh điểm của sự tra tấn về tinh thần là có thể phát điên đến mức giật đứt được xích sắt đang khoá chặt tay chân của cô.
Hay bị ném vào rừng nguyên sinh, ngày qua ngày liều mạng sống chết cùng đám thú dữ không có lương tri.
Và rồi, người chỉ có khả năng về những việc trí óc, buộc phải động tay chân cùng một đám đàn ông to con hơn bản thân gấp ba lần, buộc phải rèn luyện những kỹ năng vượt mức bản thân có thể chịu được khi muốn sống sót.
Cuối cùng, tháng trước khi trốn thoát được khỏi nơi ma quỷ đó, cô đã bị rút rất nhiều rất rất nhiều máu, mà đến giờ cô cũng không biết vì sao bản thân vẫn có thể cầm cự đến tận bây giờ.
Toàn bộ ký ức dần dần được sâu chuỗi với nhau rồi lần nữa tái diễn trong tâm trí của Kỷ Thần Hi. Cô đã hoàn toàn hồi phục trí nhớ rồi sao? Có thể nói là vậy. Vì chỉ duy nhất, ác ma giam cầm cô suốt thời gian mất tích kia, kẻ khiến cho cô ngày đêm đều mơ thấy ác mộng, thì cô lại chẳng thể nhớ ra được gương mặt của hắn.
Nếu cô không nhầm, đây có thể là di chứng của việc ghi đè ký ức giả. Bởi vì ngay sau khi trốn thoát khỏi nơi đó, dường như mọi chuyện về nó cô đều đã quên sạch, chỉ có bản năng được rèn luyện một thời gian dài vẫn còn tồn tại. Hiện tại, khi việc tương tự tái diễn, ký ức thật của cô đã trở lại, nhưng cũng không thể nào hoàn chỉnh được nữa.
Và hơn hết, cô đã biết lý do vì sao, Kỷ Hàn Phi không mong muốn cô có lại ký ức. Có lẻ anh không muốn nhìn thấy cô phải trải qua lần nữa nỗi đau mất đi người thân một lần nữa. Vì cảm giác ấy, thật sự…đau lắm.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Khi bàn tay của những tên đàn ông kia chỉ còn cách Kỷ Thần Hi vài centimet, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn cả bốn người bằng một ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Sweetie, em thật yếu đuối, làm sao anh yên tâm thả em về thế giới đầy màu đen kia đây?”
“Sweetie, căn phòng đó em có thích không? Sự yên tĩnh có thể giúp em trong việc kiềm chế cảm xúc lắm đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sweetie, em nhìn xem, máu của hai chúng ta đang hoà lại, từ giờ trở đi có khi nào chúng ta có thể có cảm ứng tương thông với nhau không?”
“Sweetie! Quay lại! Ngoan, trở lại cạnh anh!”
“Sweetie!”
“Sweetie!”
Những âm thanh từ một giọng nói mang âm vực trầm như một lời thôi miên không ngừng vang lên trong đầu của Kỷ Thần Hi, nó cứ lặp đi lặp lại vô số lần, khiến những ký ức kinh khủng kia lần nữa tái diễn như một vòng lặp.
Kỷ Thần Hi ôm lấy đầu mình hét lên, khiến cho bốn tên đàn ông thoáng sững sốt nhìn nhau.
“Cô ta tháo được dây rút từ khi nào thế?”
“Làm sao tao biết được?”
“Mặc kệ đi, mau làm xong việc rồi gửi clip cho cô chủ, chúng ta quan tâm nhiều làm gì.”
Nói rồi bọn chúng muốn ra tay xé có chiếc váy dài trên người Kỷ Thần Hi, nào ngờ cô gái với đôi chân thon dài còn đang bị một đống dây rút nhựa trói chặt, lại có thể đá mạnh vào hạ bộ của hai người cùng một lúc, khiến cho hai tên trong số họ nằm lăn lóc trên đất kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó khi hai người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Kỷ Thần Hi kéo mạnh rồi ngã xuống, đầu đập mạnh vào nền đất đến nỗi chảy máu.
Cũng ngay lúc này cánh cửa sắt của kho hàng vang lên một tiếng va đập mạnh, rồi ngã sập xuống vài giây sau đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đầu tiên vội vã chạy vào kho hàng không ai khác chính là Tịch Cảnh Dương, theo sau anh là một nhóm người mặc đồ đen kì lạ cũng chính là người của Hắc Diệm.
Tịch Cảnh Dương vừa trông thấy cô gái đang chật vật trên nền đất, hai tay khẽ run lên, chạy vội đến chỗ của cô lo lắng quan sát từ trên xuống dưới.
“Tiểu Hi…” Giọng nói của anh không kiềm nổi mà run lên, không thể nói nên lời.
Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, ánh mắt đầy hung ác nhìn vào bốn tên đàn ông với bộ dạng thảm hại đang nằm trên đất ở ngay bên cạnh.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng cắt đứt mấy sợi dây đang trói chân của cô, nhưng cũng không tránh khỏi những vết hằn đỏ bắt mắt.
Tim anh nhói lên từng cơn, ôm chặt cô gái vào trong lòng, mặt khuỵu sâu vào hõm cổ cô, khàn giọng an ủi:“Anh đến rồi, sẽ không có chuyện gì nữa…”
“Tịch…em vẫn ổn.”
Tịch Cảnh Dương bỗng cứng người, cánh tay càng thêm xiết chặt, giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ đi:“Em…?”
Kỷ Thần Hi nhẹ tay đẩy anh ra, bình tĩnh nói:“Rời khỏi đây trước đã.”
Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào cô, nhỏ giọng đáp:“Được.”
Trước khi rời đi, cô khẽ nghiêng đầu nhìn bốn người đàn ông đang nằm trên đất, giọng nói lạnh lẽo hơn cả ma quỷ ra lệnh:“Tôi muốn bọn chúng chết theo cách đau đớn nhất, các anh biết phải làm gì mà đúng không?”
Nhóm người của Hắc Diệm từ trước nay chỉ khuất phục với duy nhất một mình Thiếu Chủ của họ, giờ lại bị khí thế của Kỷ Thần Hi áp đảo triệt để, bất chợt lạnh hết cả sống lưng, lập tức nhận lệnh.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro