Song Trùng

Nhận nhầm người

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Cô gái đeo mặt nạ không nhịn được mà phụt cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm rồi đáp:“Tịch tiên sinh, vậy e là đêm nay anh phải quỳ bàn phím thật rồi đấy. Chúc anh may mắn.”

Lời của cô vừa dứt, cũng là lúc điệu nhảy của hai người kết thúc rồi tách nhau ra.

Cô gái đeo mặt nạ không tốn thêm một lời nào trò chuyện cùng Tịch Cảnh Dương, mà quay người đi đến bàn rượu, cầm lấy một ly cocktail lên định uống nó.

Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đi đến giữ tay cô lại, sắc mặt cũng đen đi, có chút không vui nói:“Em lại nhớ mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, hửm?”

Cô gái đeo mặt nạ hơi nhíu mày lại, trông có vẻ khá khó chịu trước hành động của Tịch Cảnh Dương, cô giật tay mình ra, hạ giọng nhắc nhở:“Tịch tiên sinh, nhà anh ở biển gần sao? Có phải anh quản hơn nhiều rồi không? Anh thật sự xem tôi thành bạn gái anh rồi?”

(*Nhà ở gần biển ý châm biếm người thích lo chuyện bao đồng*)

Tịch Cảnh Dương nhìn thấy thái độ của cô thì vô cùng khó hiểu, anh chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ nhận lầm, dù cho cô có là bộ dạng gì đi nữa.

Cô có thể không muốn nhận anh ngay lúc này, hay muốn che giấu bản thân, nhưng cũng không nên đem mạng mình ra đùa như thế, cô không biết bản thân dị ứng với cồn nặng đến mức nào ư?

“Tiểu Hi, đừng quậy nữa, nghe lời anh, anh sẽ chuẩn bị thức uống không cồn cho…”

Tịch Cảnh Dương còn chưa kịp nói hết câu, thì hoàn toàn đứng hình khi nhìn thấy đối phương nâng ly cocktail lên uống cạn, đã thế mặt không hề đổi sắc, vẫn là bộ dạng cao ngạo không muốn ai đến gần.

“Sao…sao có thể…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sốc, Tịch Cảnh Dương thật sự đã sốc, đến nỗi anh không biết bản thân đã thất thố mà nắm chặt lấy tay của cô gái, khiến trên đó đã có một vết hằn đỏ chói mắt.

Cô gái đeo mặt nạ trực tiếp tức giận, không kiềm được mà giật mạnh tay mình ra, nhìn Tịch Cảnh Dương bằng ánh mắt coi thường, nói:“Vị vua không ngai trong lời đồn, hoá ra cũng chỉ đến thế.”

Nói xong cô tức giận đặt ly rượu rỗng lại bàn, tức giận rời khỏi hội trường.

Tịch Cảnh Dương không đuổi theo, anh chỉ đứng yên bất động một chỗ.

Anh nhận sai? Anh thật sự đã nhận nhầm người? Chuyện này sao có thể? Trực giác của anh vậy mà có thể sai sao?

Lúc này bên ngoài hội trường, cô gái đeo mặt nạ không rời đi ngay, cô dùng thang máy để đi lên tầng trên, rồi bước vào một căn phòng.

Từ bên trong phòng, âm thanh gậy batoong di chuyển trên sàn gỗ vang lên âm thanh lộc cộc vô cùng êm tai.

“Thần Thần, đã làm xong chưa?”

Người vừa lên tiếng hỏi, không ai khác mà chính là ông cụ Kỷ - Kỷ Duật Vân.

Cô gái đeo mặt nạ không kịp trả lời đã chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, sau đó súc miệng lại bằng nước sạch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông cụ Kỷ đứng bên ngoài nhìn thấy mà đau lòng, biết thế ông đã không bày ra trò này, không biết có ngược được thằng nhóc kia không mà thấy người chịu khổ là cháu gái yêu quý của ông rồi.

Cô gái đeo mặt nạ sau khi nôn hết rượu đã uống, từ từ tháo mặt nạ xuống, gương mặt trắng bệch lập tức hiện ra.

Nếu Tịch Cảnh Dương có mặt vào lúc này, anh sẽ biết, anh chưa từng nhận nhầm người, người mà anh nhìn trúng, vẫn luôn là cô gái của anh.

Kỷ Thần Hi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngay lập tức trấn an ông cụ Kỷ:“Ông nội, cháu không sao, ông đừng lo. Vốn dĩ thuốc Evan cho cháu, đã biến ly rượu kia thành nước lã rồi, nhưng cháu vẫn nôn ra cho chắc thôi ấy mà.”

Ông cụ Kỷ kéo cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt lo lắng trách móc:“Cháu đó, vì để giúp thằng nhóc kia giải quyết cửa ải của ông, mà ngay cả thứ bản thân dị ứng nghiêm trọng cũng dám động vào. Cũng không biết xú tiểu tử đó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi nữa.”

Kỷ Thần Hi cảm thấy ông ngoại của mình rất đáng yêu, à không, bây giờ phải gọi ông là ông nội mới đúng.

Chuyện phải kể về đêm hôm trước.

Sau khi vận dụng triệt để khả năng của bản thân để thu thập toàn bộ những món mà người nhà họ Tịch thích, để làm quà cho họ, Kỷ Thần Hi đã phải tốn rất nhiều công sức.

Sau đó cô đã cùng Evan đến thăm ông cụ Kỷ, bàn về chuyện phẫu thuật. Đương nhiên với tay nghề của Evan, Kỷ Thần Hi chẳng lấy làm lo lắng, nhưng dù sao cũng phải được sự đồng ý từ người lớn của nhà họ Kỷ.

Điều cuối cùng là, Kỷ Thần Hi chính thức nhận tổ quy tông, nhận vợ chồng Kỷ lão đại - Kỷ Nhất là cha mẹ nuôi. Dưới danh nghĩa cô sẽ là cháu nội của ông cụ Kỷ.

Nhưng ông cụ vẫn sẽ công bố với bên ngoài, cô là ruột thịt của ông, chẳng qua hai mươi năm qua lạc mất cô. Hiện tại cha mẹ đẻ đều không bên cạnh, nên mới để vợ chồng con trai lớn của mình nhận nuôi cô, đồng nghĩa để người ngoài biết được, vị trí của Kỷ Thần Hi ở Kỷ Gia không phải là nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0