Song Trùng

Quen tay hay vi...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Kỷ Thần Hi nhìn màn hình đen của điện thoại mà chẳng biết phải nói gì hơn. Edgard cảm thấy cô sống quá rảnh rối, nên muốn tìm thêm việc cho cô xử lý đúng không? Trước khi bị hỏi tội, cô vấn là nên lên tiếng giải thích trước thì hơn.

"Anh ta...tiếng Nước Z không tốt, ý của anh ta có thể là, anh ta muốn xin em nghỉ phép để đi du lịch...anh có nghĩ thế không?" Kỷ Thần Hi ngẩng đầu cười nói với Tịch Cảnh Dương, ánh mắt đáng thương cầu được tha mạng.

"Về trường." Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp lại. Ngoại trừ lúc cô làm việc nguy hiểm hoặc khiến bản thân tổn thương, thì anh chưa bao giờ nổi giận với cô, dù cô có làm bất cứ chuyện gì đi nữa.

Kỷ Thần Hi mím môi, tủi thân hỏi:"Em đuổi luật sư của mình về Nước rồi, anh không giúp em giải quyết đám người kia sao? Anh làm chồng thế à?"

Hơ hơ, anh biết diễn nét nam trà xanh, thì xin lỗi cô đây cũng biết diễn nét làm nũng à nha!

Quả thật Tịch Cảnh Dương chưa bao giờ chịu được dáng vẻ này của cô, anh treo áo khoác lại trên giá, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. Lần này đến lượt anh lấy điện thoại ra gọi điện.

Kỷ Thần Hi chỉ chỉ tay lên bàn, Tịch Cảnh Dương liền phối hợp mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên trên đó. Đến khi nhìn thấy dãy số khá quen mắt kia, cô liền biết người anh muốn gọi đi là ai.

Khi tín hiệu được kết nối, vẫn là người bên kia cất giọng trước, một giọng nói trầm khàn quen tai.

"Tiểu Tịch đấy à? Muộn thế còn gọi cho thầy có việc gì không?"

Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn cô gái đang nhìn anh chằm chằm bằng vẻ mặt nghi hoặc, anh đưa tay vuốt tóc mái cô theo thói quen, điểm tĩnh hỏi lại:"Thầy Tiêu, dạo này nội quy của Đại học A có vẻ thoáng quá nhỉ?"

Người mà Tịch Cảnh Dương gọi điện là thầy hiệu trưởng của Đại học A, cũng là một người bạn tốt với ông nội anh. Thời gian trước, việc Đại học A được chọn để làm nơi diễn ra khóa quân sự đặc biệt, chính Tịch Cảnh Dương đã nhúng tay vào. Tuy mục tiêu của anh không phải giúp cho trường, nhưng cũng vì lí do này mà anh từng qua lại vài lần với trường học. Ngoài ra, anh cũng nề mặt ông nội mình mà xem thầy hiệu trưởng là một bậc trưởng bối để giao thiệp.

Thầy hiệu trưởng cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Tịch Cảnh Dương, cười cười hỏi:"Trước đây thầy từng mời em đến làm giảng viên danh dự, chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh nhưng em đã từ chối. Bây giờ thay đổi suy nghĩ rồi sao?"

"Thầy Tiêu, thầy nghĩ nhiều rồi. Ý của em là, nếu trường học không quản được vấn đề tự do ngôn luận của sinh viên, em sẽ giúp thẩy."

"Tiểu Tịch à, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, dựa vào quan hệ của thẩy và ông nội em, không cần vòng vo thế đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em cũng không có ý đó, em chỉ muốn hỏi, thầy định giải quyết những sinh viên bạo lực mạng với vợ của em thế nào?

Bầu không khí bống rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồ hồ quả lắc trong phòng. Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày vì ngạc nhiên, không ngờ đến Tịch Cảnh Dương lại thẳng thẳn đến thể. E là thầy hiệu trưởng già tóc có chút ít của cô, sốc lắm đây.

Tuy thầy hiệu trưởng không trả lời ngay, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề mất kiên nhẫn, anh chỉ tay vào máy tính trên bàn làm việc, nhỏ giọng nói với Kỷ Thần Hi:"Có muốn qua đó chơi một lúc không?"

Kỷ Thần Hi bĩu môi nhỏ giọng đáp lại:"Chơi gì đây? Lại đi hack máy người ta à? Xin lỗi nhé, em là công nhân tốt, luôn tuân thủ phát luật. Mấy việc phạm pháp như thế em sẽ không làm đâu."

Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà cong môi:"Anh cũng không nói em đi hack máy người ta mà?"

Kỷ Thần Hi:"..." Được rồi là cô sai, ai bảo dạo gần đây cô lập trình thì ít mà đi hack máy thì nhiều cơ chứ. Quen tay hay việc mà thôi.

Lúc này phía bên thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng lên tiếng và từ giọng nói của thầy có thể thấy được, thầy đang rất bối rồi.

"Tiểu Tịch, em không giống người thích nói đùa lắm, nhưng việc em đã kết hôn, còn là với sinh viên của trường.. thật sự thầy không dám tin."

"Không sao đâu thầy, gặp nhiều sẽ quen thôi." Kỷ Thần Hi thay Tịch Cảnh Dương trả lời bằng giọng điệu đầy cảm thông. Những lúc thế này cô không nói thì còn đợi đến bao giờ.

Một lần nữa thầy hiệu trưởng lại rơi vào im lặng, nhưng lần này thầy phản ứng lại nhanh hơn, cười khổ nói:"Tiểu

Thần Hi, hình như chuyện này em chưa từng nói với thầy thì phải?"

Kỷ Thần Hi vẻ mặt vô tội nhíu mày: "Thầy cũng đâu có hỏi em?"

Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két từ đối phương. Chậc, bình tĩnh đi thầy ơi, người khiến thầy phải mất bình tĩnh còn chưa tung chiêu đâu, em chẳng qua là hàng đính kèm thôi.

Phía thầy hiệu trưởng giận đến mức gân xanh nổi lên. Ông không giận Kỷ Thần Hi, nhưng ông lại giận việc cô không nói ra thân phận thiếu phu nhân nhà giàu của cô. Nếu như cô nói sớm, mấy tin đồn nói cô bị bao nuôi chẳng phải bị quét sạch hết sao, mà vậy thì ông cũng chẳng phải làm việc cùng thanh tra từ bộ cử xuống. Thật là phiền mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0