Quy trong tứ li...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
“Em…lại chơi *cosplay à?” Nhìn tạo hình kỳ lạ của cô vợ nhỏ, khoé miệng Tịch Cảnh Dương khẽ giựt nhẹ.
(*Cosplay: là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của “costume” (trang phục) và “role play” (hóa thân), được phát âm là kosupure ở Nhật. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, quân nhân, nhân vật chính trị,… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.)
Kỷ Thần Hi lại bất ngờ vì anh chỉ mới nhìn một lần thì đã nhận ra cô là ai, thậm chí cô còn chưa lên tiếng nói bất kỳ câu nào. Thử hỏi một người đàn ông luôn nhận diện được cô dù ở bộ dạng nào đi nữa thì có thể không yêu anh được sao?
Ấy mà lúc này đâu phải lúc nói chuyện đó!
Kỷ Thần Hi ho nhẹ vài tiếng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có rồi chỉ tay vào đồng hồ trên tay ra hiệu:“Anh chắc chắn muốn bàn chuyện này với em vào lúc này?”
Tịch Cảnh Dương đỡ trán, bất lực đáp:“Được, lên máy bay thôi.” Dứt lời anh đưa tay nắm lấy tay cô đi về lối đi riêng dành cho khách VIP của sân bay.
“Hành lí em nhờ anh sắp xếp, đã chuẩn bị hết chưa?” Kỷ Thần Hi đã nhắn tin từ trước cho Tịch Cảnh Dương, nhờ anh sắp xếp vài món đồ cho cô. Tuy không phải quá quan trọng, nhưng cô cần phải dùng đến nó khi đến nơi diễn ra buổi đấu giá.
Ngay lúc này một người đàn ông với cặp kính cận dày luôn đi sau Tịch Cảnh Dương, hai tay hai vali hành lý nhanh chân tiến lên trước, hào hứng trả lời:“Thiếu chủ phu nhân yên tâm, tôi đã thay thiếu chủ sắp xếp hết rồi, đảm bảo không sót món nào!”
Gương mặt lạ lẫm cùng vẻ ngoài có chút khờ khạo của người đàn ông khiến Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:“Mục Hành đâu?”
Cô không hỏi người đàn ông lạ mặt là ai, nhưng cô cũng dư sức đoán được anh chàng là thư ký mới của Tịch Cảnh Dương. Điều cô thắc mắc là Mục Hành làm việc vô cùng tốt, cô chưa từng nhìn thấy anh ta mắc phải sai sót gì, sao lại bị người khác thay thế rồi?
“Cậu ta…nghỉ phép rồi.” Tịch Cảnh Dương nhớ lại lời hứa của bản thân lúc vui mừng quá độ vào ngày trước, thì không khỏi cảm thấy mất mặt. Và đương nhiên anh cũng sẽ không kể chuyện xấu hổ đó cho Kỷ Thần Hi nghe.
“Nghỉ phép?” Kỷ Thần Hi không khỏi ngờ vực. Một ông chủ tư bản như Tịch Cảnh Dương lại để thân tín nhất nghỉ phép vào những thời điểm quan trọng như hiện tại sao?
Nhìn ra sự hoài nghi của cô, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thanh niên đang xách vali phía sau nói chuyện. Nếu nói tốt thì cuối năm tiền thưởng gấp ba gấp bốn, còn lỡ lời để vợ nhỏ anh biết được chuyện đáng xấu hổ của anh, thì tháng sau anh chàng không cần đi làm nữa, trực tiếp xách đồ đến vùng Cực Bắc chơi cùng Tù Ngưu là vừa.
Ánh mắt cảnh cáo trắng trợn của ai kia khiến cho anh chàng thư ký mới không khỏi rùng mình, thầm cảm thông sâu sắc cho Mục Hành khi có thể chịu đựng thiếu chủ đại nhân lâu như thế.
Mặc dù khá rén trước sự cảnh cáo nhưng anh ta lại vô cùng bình tình và vui vẻ giới thiệu bản thân:“Thiếu chủ phu nhân không cần quá lo đâu ạ. Tôi họ Nghiên tên chỉ một chữ Trạch, thiếu chủ phu nhân cũng có thể gọi tôi là A Quy hay Tiểu Quy đều được. Tôi là một trong bốn tứ linh của Hắc Diệm, cho nên những nghiệp vụ cơ bản như làm một thư ký tôi đều biết hết ạ. Nếu so với anh Hành đảm bảo sẽ không thua kém, nếu thua thì chính là thời gian phục vụ cho thiếu chủ mà thôi.”
Qua lời giới thiệu cùng sự tự tin của Nghiên Trạch, Kỷ Thần Hi không tỏ thái độ gì thêm, thúc giục Tịch Cảnh Dương đi nhanh.
Ông chủ tư bản nào đó âm thầm giơ ngón tay cái lên, Nghiên Trạch nhìn thấy thì miệng không thể ngừng cười. Xem ra hết năm nay thì anh cũng sẽ có một chuyến nghỉ phép dài hạn để đi chữa lành rồi.
Vì vấn đề thời gian bị Kỷ Thần Hi đẩy xuống sớm hơn, nên Tịch Cảnh Dương không dùng đến máy bay tư nhân mà chọn đi trên chuyến bay của hãng.
Sau khi thông qua các thủ tục an ninh và kiểm tra hành lý, Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cùng thư ký mới Nghiên Trạch được hướng dẫn đi theo lối đi riêng và tiện lợi dẫn đến khoang hạng thương gia của máy bay.
Lối đi VIP được trang trí sang trọng và tinh tế. Những bức tranh nghệ thuật độc đáo treo trên tường, tạo điểm nhấn cho không gian. Đèn trần lung linh chiếu sáng một cách nhẹ nhàng, tạo ra một không gian đầy rực rỡ và sang trọng.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đón tiếp những vị khách quý quan trọng tại cửa lên máy bay. Họ cung cấp một dịch vụ chuyên nghiệp và thân thiện, đảm bảo rằng mọi yêu cầu của hành khách được đáp ứng.
Không phải lần đầu đi trên máy bay của hãng, nên cả ba người không có gì bỡ ngỡ mà thuần thục cất gọn hành lý và về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
…----------------…
(*Cosplay: là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của “costume” (trang phục) và “role play” (hóa thân), được phát âm là kosupure ở Nhật. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, quân nhân, nhân vật chính trị,… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.)
Kỷ Thần Hi lại bất ngờ vì anh chỉ mới nhìn một lần thì đã nhận ra cô là ai, thậm chí cô còn chưa lên tiếng nói bất kỳ câu nào. Thử hỏi một người đàn ông luôn nhận diện được cô dù ở bộ dạng nào đi nữa thì có thể không yêu anh được sao?
Ấy mà lúc này đâu phải lúc nói chuyện đó!
Kỷ Thần Hi ho nhẹ vài tiếng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có rồi chỉ tay vào đồng hồ trên tay ra hiệu:“Anh chắc chắn muốn bàn chuyện này với em vào lúc này?”
Tịch Cảnh Dương đỡ trán, bất lực đáp:“Được, lên máy bay thôi.” Dứt lời anh đưa tay nắm lấy tay cô đi về lối đi riêng dành cho khách VIP của sân bay.
“Hành lí em nhờ anh sắp xếp, đã chuẩn bị hết chưa?” Kỷ Thần Hi đã nhắn tin từ trước cho Tịch Cảnh Dương, nhờ anh sắp xếp vài món đồ cho cô. Tuy không phải quá quan trọng, nhưng cô cần phải dùng đến nó khi đến nơi diễn ra buổi đấu giá.
Ngay lúc này một người đàn ông với cặp kính cận dày luôn đi sau Tịch Cảnh Dương, hai tay hai vali hành lý nhanh chân tiến lên trước, hào hứng trả lời:“Thiếu chủ phu nhân yên tâm, tôi đã thay thiếu chủ sắp xếp hết rồi, đảm bảo không sót món nào!”
Gương mặt lạ lẫm cùng vẻ ngoài có chút khờ khạo của người đàn ông khiến Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:“Mục Hành đâu?”
Cô không hỏi người đàn ông lạ mặt là ai, nhưng cô cũng dư sức đoán được anh chàng là thư ký mới của Tịch Cảnh Dương. Điều cô thắc mắc là Mục Hành làm việc vô cùng tốt, cô chưa từng nhìn thấy anh ta mắc phải sai sót gì, sao lại bị người khác thay thế rồi?
“Cậu ta…nghỉ phép rồi.” Tịch Cảnh Dương nhớ lại lời hứa của bản thân lúc vui mừng quá độ vào ngày trước, thì không khỏi cảm thấy mất mặt. Và đương nhiên anh cũng sẽ không kể chuyện xấu hổ đó cho Kỷ Thần Hi nghe.
“Nghỉ phép?” Kỷ Thần Hi không khỏi ngờ vực. Một ông chủ tư bản như Tịch Cảnh Dương lại để thân tín nhất nghỉ phép vào những thời điểm quan trọng như hiện tại sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ra sự hoài nghi của cô, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thanh niên đang xách vali phía sau nói chuyện. Nếu nói tốt thì cuối năm tiền thưởng gấp ba gấp bốn, còn lỡ lời để vợ nhỏ anh biết được chuyện đáng xấu hổ của anh, thì tháng sau anh chàng không cần đi làm nữa, trực tiếp xách đồ đến vùng Cực Bắc chơi cùng Tù Ngưu là vừa.
Ánh mắt cảnh cáo trắng trợn của ai kia khiến cho anh chàng thư ký mới không khỏi rùng mình, thầm cảm thông sâu sắc cho Mục Hành khi có thể chịu đựng thiếu chủ đại nhân lâu như thế.
Mặc dù khá rén trước sự cảnh cáo nhưng anh ta lại vô cùng bình tình và vui vẻ giới thiệu bản thân:“Thiếu chủ phu nhân không cần quá lo đâu ạ. Tôi họ Nghiên tên chỉ một chữ Trạch, thiếu chủ phu nhân cũng có thể gọi tôi là A Quy hay Tiểu Quy đều được. Tôi là một trong bốn tứ linh của Hắc Diệm, cho nên những nghiệp vụ cơ bản như làm một thư ký tôi đều biết hết ạ. Nếu so với anh Hành đảm bảo sẽ không thua kém, nếu thua thì chính là thời gian phục vụ cho thiếu chủ mà thôi.”
Qua lời giới thiệu cùng sự tự tin của Nghiên Trạch, Kỷ Thần Hi không tỏ thái độ gì thêm, thúc giục Tịch Cảnh Dương đi nhanh.
Ông chủ tư bản nào đó âm thầm giơ ngón tay cái lên, Nghiên Trạch nhìn thấy thì miệng không thể ngừng cười. Xem ra hết năm nay thì anh cũng sẽ có một chuyến nghỉ phép dài hạn để đi chữa lành rồi.
Vì vấn đề thời gian bị Kỷ Thần Hi đẩy xuống sớm hơn, nên Tịch Cảnh Dương không dùng đến máy bay tư nhân mà chọn đi trên chuyến bay của hãng.
Sau khi thông qua các thủ tục an ninh và kiểm tra hành lý, Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cùng thư ký mới Nghiên Trạch được hướng dẫn đi theo lối đi riêng và tiện lợi dẫn đến khoang hạng thương gia của máy bay.
Lối đi VIP được trang trí sang trọng và tinh tế. Những bức tranh nghệ thuật độc đáo treo trên tường, tạo điểm nhấn cho không gian. Đèn trần lung linh chiếu sáng một cách nhẹ nhàng, tạo ra một không gian đầy rực rỡ và sang trọng.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đón tiếp những vị khách quý quan trọng tại cửa lên máy bay. Họ cung cấp một dịch vụ chuyên nghiệp và thân thiện, đảm bảo rằng mọi yêu cầu của hành khách được đáp ứng.
Không phải lần đầu đi trên máy bay của hãng, nên cả ba người không có gì bỡ ngỡ mà thuần thục cất gọn hành lý và về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro