Sáng sớm không...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, chống tay ngồi bật dậy khỏi người Tịch Cảnh Dương, vẻ mặt đầy u oán và tức giận.
"Anh trêu em!"
Tịch Cảnh Dương không trả lời, anh nhìn cô rồi cười tươi. Có lẽ đối với anh mà nói, không điều gì hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy cô vào mỗi buổi sáng, vì đối với anh như thế đã quá đủ rồi.
Mặc dù có chút hờn dỗi việc Tịch Cảnh Dương trêu ghẹo mình, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn ra anh có chút mệt mỏi, không giống người ngủ đủ giấc cũng chẳng phải vẻ lười nhác lúc mới tỉnh dậy, mà là dáng vẻ cả một đềm không chợp mắt.
Muốn hỏi vì sao cô nhìn ra ư? Là một người thường xuyên thức liên tục mấy ngày liền để lập trình, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nên trạng thái mệt mỏi do thiếu ngủ cô hiểu vô cùng rõ, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra ngay.
Vốn đã tức giận việc anh giỡn quá trớn, lại thêm việc anh không tôn trọng sức khỏe bản thân như thế, Kỷ Thần Hi càng thêm tức giận. Cô xoay người đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tìm kiểm chìa khoá xe trong ngăn tủ đầu tiên, không nói gì thêm liền hướng thẳng về cửa mà đi.
Tịch Cảnh Dương nhận ra cô đã giận, bối rồi ngồi dậy chạy theo giữ tay cô lại.
"Tiểu Hi, anh xin lỗi..."
Kỷ Thần Hi quay người nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:"Vì chuyện gì?"
"Anh không nên trêu em...không giận nữa nhé?"
"Anh chắc chắn chỉ mỗi chuyện này? Hửm?"
Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ mấy giây. Ánh mắt của cô lúc này cứ như nhìn thấu mọi việc anh đã làm, anh chỉ cười cười nhỏ giọng xin lỗi lần nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, muốn giận cũng chẳng thể giận thêm được nữa, thở dài nói:"Anh đi thay đồ đi, em đợi anh dưới sảnh, ăn nhẹ gì đó trước rồi ngủ bù."
"Không giận nữa?" Khoé môi Tịch Cảnh Dương vô thức cong lên.
"Nếu bây giờ anh còn phí thời gian nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, em sẽ một mình tự đi về trường thật đấy!"
Tịch Cảnh Dương đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, biểu bị anh sẽ im lặng. Sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
Kỷ Thần Hi đứng nhìn anh rồi xoa xoa nguyệt thái dương của mình. Xem ra thời gian tới phải tìm một chuyên gia tâm lí chuyên trị bệnh nhan khống mới được, nếu không sau này cô thật sự sẽ chẳng còn tiếng nói gì trong cái gia đình này nữa.
Đột nhiên nghĩ đến tìm chuyên gia tâm lý, trong đầu Kỷ Thần Hi chợt hiện ra tên của một người. Cô hoảng sợ vỗ vỗ vào hai má, cổ gắng đánh bay cái suy nghĩ điên rồ vừa rồi. Cô né anh ta còn không kịp, sao có thể tìm anh ta để giúp đỡ chứ.
Sau khi xua đuổi cái ý nghĩ tồi tệ đó, Kỷ Thần Hi rời đi trước để tìm Nghiên Trạch, cô có vài chuyện cần dặn dò anh, vừa hay gặp ngay anh chàng vừa đi thang máy lên.
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi vào lúc này, Nghiên Trạch cũng khá bất ngờ, lên tiếng chào trước:"Thiếu chủ phu nhân, chào buổi sáng."
Kỷ Thần Hi lịch sự gật đầu, nhìn xấp giấy trong tay Nghiên Trạch, khẽ nhíu mày:"Báo cáo mới?"
Nghiên Trạch gật đầu:"Vâng, đây là phần báo cáo vừa sửa xong sau cuộc họp hôm qua, cần thiếu chủ phê duyệt gấp."
Nghiên Trạch âm thầm nuốt nước bọt, sao anh cảm thấy cô gái trước mặt miệng cười nhưng tâm không hề cười thế, bộ dạng này quả đúng là trời sinh một đôi với vị kia mà.
Biết rõ Kỷ Thần Hi đang cảnh cáo, Nghiên Trạch cũng không muốn tự tìm đường chết, vội đáp:"Cũng không gấp lắm...tôi phải kiểm tra qua trước, nếu đạt yêu cầu mới đưa cho thiếu chủ xem."
Kỷ Thần Hi gật gật đầu đầy hài lòng, vỗ vai Nghiên Trạch khen ngợi:"Dù là Mục Hành hay anh đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng, nghiệp vụ của cả hai đều rất tốt. Tiếc là hai anh đều là người của Cảnh Dương, nếu không tôi nhất định sẽ đào cả hai về A&D."
Khoe môi Nghiên Trạch giật giật, cầu trời thiếu chủ phu nhân đáng kính của anh đừng nói ra mấy lời này trước mặt thiếu chủ. Bởi vì anh sợ là cô không cần tốn công đào, tự thiếu chủ sẽ dùng xẻng xúc cả hai đến A&D, đề thay ngài ấy ở rễ mất.
"Chắc anh còn có việc, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây."
"Vâng, thiếu chủ phu nhân đi cần thận."
"À đúng rồi, nếu thời gian tới anh ấy còn thường xuyên thức suốt đêm nữa, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đây thị sát mỗi ngày đâu nhé!"
Vẫn nụ cười hiền hòa ấy, vẫn thái độ dửng dưng xem nhẹ mọi chuyện, nhưng lại khiến Nghiên Trạch toát mồ hôi lạnh.
"Thiếu...thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giám sát thiếu chủ cần thận, tuyệt đối không để ngài ấy..."
Lời còn chưa kịp nói hết, sau lưng Nghiên Trạch đã vang lên một giọng nói trầm khàn quen thuộc.
"Không để tôi thế nào?"
Nghiên Trạch:".." Hai vợ chồng nhà này, sáng sớm không có chuyện gì làm sao? Nhất quyết dồn anh vào chân tường thế à?
"Anh trêu em!"
Tịch Cảnh Dương không trả lời, anh nhìn cô rồi cười tươi. Có lẽ đối với anh mà nói, không điều gì hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy cô vào mỗi buổi sáng, vì đối với anh như thế đã quá đủ rồi.
Mặc dù có chút hờn dỗi việc Tịch Cảnh Dương trêu ghẹo mình, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn ra anh có chút mệt mỏi, không giống người ngủ đủ giấc cũng chẳng phải vẻ lười nhác lúc mới tỉnh dậy, mà là dáng vẻ cả một đềm không chợp mắt.
Muốn hỏi vì sao cô nhìn ra ư? Là một người thường xuyên thức liên tục mấy ngày liền để lập trình, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nên trạng thái mệt mỏi do thiếu ngủ cô hiểu vô cùng rõ, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra ngay.
Vốn đã tức giận việc anh giỡn quá trớn, lại thêm việc anh không tôn trọng sức khỏe bản thân như thế, Kỷ Thần Hi càng thêm tức giận. Cô xoay người đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tìm kiểm chìa khoá xe trong ngăn tủ đầu tiên, không nói gì thêm liền hướng thẳng về cửa mà đi.
Tịch Cảnh Dương nhận ra cô đã giận, bối rồi ngồi dậy chạy theo giữ tay cô lại.
"Tiểu Hi, anh xin lỗi..."
Kỷ Thần Hi quay người nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:"Vì chuyện gì?"
"Anh không nên trêu em...không giận nữa nhé?"
"Anh chắc chắn chỉ mỗi chuyện này? Hửm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ mấy giây. Ánh mắt của cô lúc này cứ như nhìn thấu mọi việc anh đã làm, anh chỉ cười cười nhỏ giọng xin lỗi lần nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, muốn giận cũng chẳng thể giận thêm được nữa, thở dài nói:"Anh đi thay đồ đi, em đợi anh dưới sảnh, ăn nhẹ gì đó trước rồi ngủ bù."
"Không giận nữa?" Khoé môi Tịch Cảnh Dương vô thức cong lên.
"Nếu bây giờ anh còn phí thời gian nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, em sẽ một mình tự đi về trường thật đấy!"
Tịch Cảnh Dương đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, biểu bị anh sẽ im lặng. Sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
Kỷ Thần Hi đứng nhìn anh rồi xoa xoa nguyệt thái dương của mình. Xem ra thời gian tới phải tìm một chuyên gia tâm lí chuyên trị bệnh nhan khống mới được, nếu không sau này cô thật sự sẽ chẳng còn tiếng nói gì trong cái gia đình này nữa.
Đột nhiên nghĩ đến tìm chuyên gia tâm lý, trong đầu Kỷ Thần Hi chợt hiện ra tên của một người. Cô hoảng sợ vỗ vỗ vào hai má, cổ gắng đánh bay cái suy nghĩ điên rồ vừa rồi. Cô né anh ta còn không kịp, sao có thể tìm anh ta để giúp đỡ chứ.
Sau khi xua đuổi cái ý nghĩ tồi tệ đó, Kỷ Thần Hi rời đi trước để tìm Nghiên Trạch, cô có vài chuyện cần dặn dò anh, vừa hay gặp ngay anh chàng vừa đi thang máy lên.
Nhìn thấy Kỷ Thần Hi vào lúc này, Nghiên Trạch cũng khá bất ngờ, lên tiếng chào trước:"Thiếu chủ phu nhân, chào buổi sáng."
Kỷ Thần Hi lịch sự gật đầu, nhìn xấp giấy trong tay Nghiên Trạch, khẽ nhíu mày:"Báo cáo mới?"
Nghiên Trạch gật đầu:"Vâng, đây là phần báo cáo vừa sửa xong sau cuộc họp hôm qua, cần thiếu chủ phê duyệt gấp."
Nghiên Trạch âm thầm nuốt nước bọt, sao anh cảm thấy cô gái trước mặt miệng cười nhưng tâm không hề cười thế, bộ dạng này quả đúng là trời sinh một đôi với vị kia mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rõ Kỷ Thần Hi đang cảnh cáo, Nghiên Trạch cũng không muốn tự tìm đường chết, vội đáp:"Cũng không gấp lắm...tôi phải kiểm tra qua trước, nếu đạt yêu cầu mới đưa cho thiếu chủ xem."
Kỷ Thần Hi gật gật đầu đầy hài lòng, vỗ vai Nghiên Trạch khen ngợi:"Dù là Mục Hành hay anh đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng, nghiệp vụ của cả hai đều rất tốt. Tiếc là hai anh đều là người của Cảnh Dương, nếu không tôi nhất định sẽ đào cả hai về A&D."
Khoe môi Nghiên Trạch giật giật, cầu trời thiếu chủ phu nhân đáng kính của anh đừng nói ra mấy lời này trước mặt thiếu chủ. Bởi vì anh sợ là cô không cần tốn công đào, tự thiếu chủ sẽ dùng xẻng xúc cả hai đến A&D, đề thay ngài ấy ở rễ mất.
"Chắc anh còn có việc, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây."
"Vâng, thiếu chủ phu nhân đi cần thận."
"À đúng rồi, nếu thời gian tới anh ấy còn thường xuyên thức suốt đêm nữa, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đây thị sát mỗi ngày đâu nhé!"
Vẫn nụ cười hiền hòa ấy, vẫn thái độ dửng dưng xem nhẹ mọi chuyện, nhưng lại khiến Nghiên Trạch toát mồ hôi lạnh.
"Thiếu...thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giám sát thiếu chủ cần thận, tuyệt đối không để ngài ấy..."
Lời còn chưa kịp nói hết, sau lưng Nghiên Trạch đã vang lên một giọng nói trầm khàn quen thuộc.
"Không để tôi thế nào?"
Nghiên Trạch:".." Hai vợ chồng nhà này, sáng sớm không có chuyện gì làm sao? Nhất quyết dồn anh vào chân tường thế à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro