Thiên vị quá mứ...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
“Kỷ Nhất, chuyện ta nói với con trước đó, con đã bàn với vợ con chưa?”
Trong lúc Kỷ Thần Hi còn lơ ngơ nhìn con số lì xì vừa được nhận, Kỷ Lão mặt đầy nghiêm túc hướng về Kỷ Nhất hỏi.
Nhìn thấy ông cụ đột ngột thay đổi thái độ, Kỷ Thần Hi cũng ngước mắt lên nhìn.
Thật ra cô vẫn hiểu được ý của ông cụ, đó chính là để tên cô và Kỷ Hàn Phi dưới danh nghĩa con của vợ chồng Kỷ Nhất, cũng là bác cả của cô.
Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, cô thật sự không quan tâm lắm về chuyện này. Cô biết ông cụ có cũng nỗi khó xử riêng hay như lo lắng cho người ta sẽ đàm tiếu về thân phận của cô.
Nhưng việc này lại sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của vợ chồng bác cả cô và cả đứa em trai họ - đứa cháu đích tôn của Kỷ Gia là Kỷ Dược Phàm.
Dù quan hệ của cô với Kỷ Dược Phàm không gọi là quá thân thiết, nhưng những thứ vốn thuộc về cậu ta cô không muốn tranh giành và đương nhiên anh trai cô cũng thế.
Cho dù chỉ là thông qua lời nói của người khác cũng không được, bởi vì cái danh cháu đích tôn này thường là yếu tố quan trọng quyết định gia chủ đời sau của Kỷ Gia.
Kỷ Thần Hi cứ nghĩ vợ chồng bác cả sẽ do dự với quyết định này của ông cụ, vì dù sao chẳng ai muốn có người cướp mất quyền lợi vốn nên thuộc về đứa con trai ruột của mình cả.
Thế nhưng mọi chuyện nào diễn ra như cô nghĩ, khi mà ông cụ vừa dứt lời thì Kỷ Nhất không nói bất kỳ lời thừa thãi nào mà ngay lập tức đồng ý.
“Ba, còn cần phải nghĩ sao? Cô bé xinh như búp bê thế này, để cho vợ con nhìn thấy, cô ấy sẽ vui như điên cho mà xem. Ba cũng không phải không biết vợ con cuồng con gái đến mức nào mà.”
Kỷ Lão vui mừng quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Vợ chồng bác cả cháu đều không có vấn đề, còn còn cháu? Cháu có nguyện ý gọi họ một tiếng…cha và mẹ không?”
Người vốn không quá để tâm như Kỷ Thần Hi giờ phút này lại bắt đầu do dự. Cô luôn có cảm giác xa lạ với tiếng gọi cha gọi mẹ này.
Nếu như một cảm giác thân thuộc đến nổi dù vẫn không nhớ ra gì nhưng vẫn buộc miệng gọi Kỷ Hàn Phi, khác xa hoàn toàn với việc gọi một người là cha. Vấn đề không phải do người đó là ai, mà đó xuất phát từ cảm xúc ở bên trong cô, hình như cô bài xích với hai từ đó…
“Ông ngoại, bác cả, hai người đã hỏi thử ý của Dược Phàm hay chưa?”
Kỷ Lão gõ gõ gật baton lên sang cười đáp:“Không cần phải hỏi nó, con trai nhà Kỷ Gia đều phải biết đối diện với mọi sự thay đổi xung quanh, còn phải biết nhường nhịn không được kêu căng. Chỉ là thêm vài chút vấn đề mà thôi, nó sẽ biết bản thân nên làm gì.”
Kỷ Nhất cũng gật đầu tán thảnh:“Thằng nhóc đó thì cần gì phải hỏi nó? Nó không chịu cũng phải chịu.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy, cái gia đình này trọng nữ khinh nam một cách quá đáng vô cùng.
“Xin lỗi, nhưng cháu không đồng ý ạ.”
Câu trả lời của cô khiến cho đối phương vô cùng kinh ngạc, nhất là Kỷ Lão:“Cháu…cháu từ chối luôn sao?”
Kỷ Thần Hi muốn giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhăn nheo đang run nhẹ của ông cụ, nhưng vết thương trên tay lần nữa hạn chế hành động của cô. Cô cắn răng giấu đi cơn đau rồi thu tay về, mỉm cười nói.
“Ông ngoại, cháu là người thân của ông đúng không?”
Kỷ Lão lập tức đáp:“Tất nhiên rồi!”
“Vâng, Kỷ Dược Phàm cũng thế, cậu ấy cũng là cháu trai của ông.”
Câu nói của Kỷ Thần Hi khiến cho Kỷ Lão sửng người, ngay đến cha của Kỷ Dược Phàm cũng không thể thốt nên lời mà bắt đầu trầm tư.
Đối với Kỷ Dược Phàm họ luôn áp dụng biện pháp nuôi thả, bởi vì đó là cách nuôi dạy con cái của nhà họ Kỷ. Nhưng họ đã thật sự làm đúng hay chưa?
Kỷ Thần Hi cảm thấy bản thân đã hơi nhiều lời khiến mọi người rơi vào cảnh khó xử, cô còn đang lúng túng tìm cách giải thích, chỉ đơn giản là cô mong ông cụ đừng quá thiên vị mà không nghĩ đến cảm nhận của những người cháu còn lại mà thôi, nếu như thế thà rằng cô không trở về Kỷ Gia thì hơn.
Mục đích của cô đơn thuần chỉ là có hộ khẩu và quốc tịch Nước Z, không phải là đi tranh giành thứ vốn không phải là của cô.
May thay lúc đó Kỷ Dược Phàm không gõ cửa mà đi thẳng vào bên trong phòng cùng với một đĩa dưa được cắt tỉa tỉ mỉ.
“Ông nội, cha, hai người nói chuyện xong chưa, cùng ăn dưa nhé?”
Nhìn thấy Kỷ Dược Phàm, Kỷ Lão và Kỷ Nhất quay sang nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút chột dạ sau câu nói của Kỷ Thần Hi.
Để giải cứu tình huống khó xử này, Kỷ Thần Hi thầm thở dài cười nói:“Bây giờ mọi người đang ở đâu thế?”
Kỷ Dược Phàm chia ra một đĩa dưa nhỏ rồi đưa cho Kỷ Thần Hi vừa trả lời:“Ở nhà tôi, tôi vẫn có nhà ở đây mà.”
…----------------…
Trong lúc Kỷ Thần Hi còn lơ ngơ nhìn con số lì xì vừa được nhận, Kỷ Lão mặt đầy nghiêm túc hướng về Kỷ Nhất hỏi.
Nhìn thấy ông cụ đột ngột thay đổi thái độ, Kỷ Thần Hi cũng ngước mắt lên nhìn.
Thật ra cô vẫn hiểu được ý của ông cụ, đó chính là để tên cô và Kỷ Hàn Phi dưới danh nghĩa con của vợ chồng Kỷ Nhất, cũng là bác cả của cô.
Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, cô thật sự không quan tâm lắm về chuyện này. Cô biết ông cụ có cũng nỗi khó xử riêng hay như lo lắng cho người ta sẽ đàm tiếu về thân phận của cô.
Nhưng việc này lại sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của vợ chồng bác cả cô và cả đứa em trai họ - đứa cháu đích tôn của Kỷ Gia là Kỷ Dược Phàm.
Dù quan hệ của cô với Kỷ Dược Phàm không gọi là quá thân thiết, nhưng những thứ vốn thuộc về cậu ta cô không muốn tranh giành và đương nhiên anh trai cô cũng thế.
Cho dù chỉ là thông qua lời nói của người khác cũng không được, bởi vì cái danh cháu đích tôn này thường là yếu tố quan trọng quyết định gia chủ đời sau của Kỷ Gia.
Kỷ Thần Hi cứ nghĩ vợ chồng bác cả sẽ do dự với quyết định này của ông cụ, vì dù sao chẳng ai muốn có người cướp mất quyền lợi vốn nên thuộc về đứa con trai ruột của mình cả.
Thế nhưng mọi chuyện nào diễn ra như cô nghĩ, khi mà ông cụ vừa dứt lời thì Kỷ Nhất không nói bất kỳ lời thừa thãi nào mà ngay lập tức đồng ý.
“Ba, còn cần phải nghĩ sao? Cô bé xinh như búp bê thế này, để cho vợ con nhìn thấy, cô ấy sẽ vui như điên cho mà xem. Ba cũng không phải không biết vợ con cuồng con gái đến mức nào mà.”
Kỷ Lão vui mừng quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Vợ chồng bác cả cháu đều không có vấn đề, còn còn cháu? Cháu có nguyện ý gọi họ một tiếng…cha và mẹ không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người vốn không quá để tâm như Kỷ Thần Hi giờ phút này lại bắt đầu do dự. Cô luôn có cảm giác xa lạ với tiếng gọi cha gọi mẹ này.
Nếu như một cảm giác thân thuộc đến nổi dù vẫn không nhớ ra gì nhưng vẫn buộc miệng gọi Kỷ Hàn Phi, khác xa hoàn toàn với việc gọi một người là cha. Vấn đề không phải do người đó là ai, mà đó xuất phát từ cảm xúc ở bên trong cô, hình như cô bài xích với hai từ đó…
“Ông ngoại, bác cả, hai người đã hỏi thử ý của Dược Phàm hay chưa?”
Kỷ Lão gõ gõ gật baton lên sang cười đáp:“Không cần phải hỏi nó, con trai nhà Kỷ Gia đều phải biết đối diện với mọi sự thay đổi xung quanh, còn phải biết nhường nhịn không được kêu căng. Chỉ là thêm vài chút vấn đề mà thôi, nó sẽ biết bản thân nên làm gì.”
Kỷ Nhất cũng gật đầu tán thảnh:“Thằng nhóc đó thì cần gì phải hỏi nó? Nó không chịu cũng phải chịu.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy, cái gia đình này trọng nữ khinh nam một cách quá đáng vô cùng.
“Xin lỗi, nhưng cháu không đồng ý ạ.”
Câu trả lời của cô khiến cho đối phương vô cùng kinh ngạc, nhất là Kỷ Lão:“Cháu…cháu từ chối luôn sao?”
Kỷ Thần Hi muốn giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhăn nheo đang run nhẹ của ông cụ, nhưng vết thương trên tay lần nữa hạn chế hành động của cô. Cô cắn răng giấu đi cơn đau rồi thu tay về, mỉm cười nói.
“Ông ngoại, cháu là người thân của ông đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Lão lập tức đáp:“Tất nhiên rồi!”
“Vâng, Kỷ Dược Phàm cũng thế, cậu ấy cũng là cháu trai của ông.”
Câu nói của Kỷ Thần Hi khiến cho Kỷ Lão sửng người, ngay đến cha của Kỷ Dược Phàm cũng không thể thốt nên lời mà bắt đầu trầm tư.
Đối với Kỷ Dược Phàm họ luôn áp dụng biện pháp nuôi thả, bởi vì đó là cách nuôi dạy con cái của nhà họ Kỷ. Nhưng họ đã thật sự làm đúng hay chưa?
Kỷ Thần Hi cảm thấy bản thân đã hơi nhiều lời khiến mọi người rơi vào cảnh khó xử, cô còn đang lúng túng tìm cách giải thích, chỉ đơn giản là cô mong ông cụ đừng quá thiên vị mà không nghĩ đến cảm nhận của những người cháu còn lại mà thôi, nếu như thế thà rằng cô không trở về Kỷ Gia thì hơn.
Mục đích của cô đơn thuần chỉ là có hộ khẩu và quốc tịch Nước Z, không phải là đi tranh giành thứ vốn không phải là của cô.
May thay lúc đó Kỷ Dược Phàm không gõ cửa mà đi thẳng vào bên trong phòng cùng với một đĩa dưa được cắt tỉa tỉ mỉ.
“Ông nội, cha, hai người nói chuyện xong chưa, cùng ăn dưa nhé?”
Nhìn thấy Kỷ Dược Phàm, Kỷ Lão và Kỷ Nhất quay sang nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút chột dạ sau câu nói của Kỷ Thần Hi.
Để giải cứu tình huống khó xử này, Kỷ Thần Hi thầm thở dài cười nói:“Bây giờ mọi người đang ở đâu thế?”
Kỷ Dược Phàm chia ra một đĩa dưa nhỏ rồi đưa cho Kỷ Thần Hi vừa trả lời:“Ở nhà tôi, tôi vẫn có nhà ở đây mà.”
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro