Tự phạt
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi như cười như không, vẻ mặt đầy ý xấu thản nhiên nói:"Em cũng không thể người của anh chết trên địa bàn của em được, cùng lắm để cậu ta sống không thoải mái chút thôi."
So với vùng Cực Bắc đầy khắc nghiệt, Kỷ Thần Hi có niềm tin rằng căn cứ Zero sẽ có kết quả huấn luyện tốt hơn gấp bội lần. Vì ở nơi đây, Tiêu Đồ có thể được dẫn dắt trực tiếp bởi những thiên tài hàng đầu thế giới ở từng lĩnh vực.
Khoảng cách giữa một thiên tài và một người bình thường luôn cố gắng phấn đấu vươn lên tuy không xa. Nhưng so với một thiên tài luôn nỗ lực bức phá từng ngày, thì người bình thường đó dù có cố gắng đến mấy cũng không bao giờ vượt qua được. Đó là sự thật khắc nghiệt và tàn nhẫn của cuộc sống này.
Những thành viên ở Zero, bản thân người nào cũng đều mang IQ cao ngất ngưởng, và chính họ đã là những viên ngọc sáng lóa nhất, đó còn chưa nói đến việc được đã được hai anh em Kỷ Thần Hi ra sức mài dũa ngày qua ngày, giờ đây khó có thể tìm được ai vượt qua được bọn họ.
*Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
(*Câu tục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” muốn nói đến ảnh hưởng của môi trường đối với con người. Sống trong môi trường xấu, thường xuyên tiếp xúc với người xấu thì ta sẽ bị nhiễm thói hư tật xấu. Ngược lại, sống trong môi trường tốt, tiếp xúc với những người tốt thì ta sẽ học hỏi được điều tốt hay, trở thành người có ích.*)
Đặt Tiêu Đồ trong môi trường của những kẻ có bộ não được phát huy gần như tuyệt đối này, tuy là một thách thức xen lẫn áp lực đối với cậu ta, nhưng đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để thúc đẩy những khả năng của cậu ta đến mức cực hạn.
Tuy nhiên, một kẻ từng buông lời lăng mạ "chị gái" yêu quý của cả căn cứ Zero, liệu sẽ sống sót để bước ra khỏi nơi đó hay không, thì quả thật có chút khó nói. Nhưng nếu chính Kỷ Thần Hi đã mở lời, thì người của Zero dù có ghét Tiêu Đồ đến đâu đi nữa, cũng sẽ nương tay chừa cho cậu ta một con đường sống.
"Nếu hai người kia biết cách em nói giúp cho Tiêu Đồ là thế này, bọn họ khóc cũng không ra nước mắt mất." Tịch Cảnh Dương khế phụt cười nói đùa.
Kỷ Thần Hi chống cắm, vẫn duy trì nụ cười xấu xa của mình:"Em chỉ hứa sẽ nói giúp thôi, cũng không nói sẽ giúp bằng cách nào. Chưa kể bản thân em thù dai lắm đấy."
Tịch Cảnh Dương nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt đầy cưng chiều:"Dù em nói thế, nhưng anh biết em sẽ không làm điều gì thiếu trách nhiệm. Chắc chắn là em đã tính toán đến mọi hậu quả trước khi đưa ra quyết định này. Vì vậy, anh đồng ý."
Kỷ Thần Hi gật đầu, ánh mắt có chút hài lòng khi nhận được sự tin tưởng từ anh:"Tiêu Đồ cũng không phải là một người bình thường, cậu ta có những khả năng đặc biệt. Em tin rằng chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ chứng tỏ được mình. Cũng như anh đã nói, nếu không thử thì không biết được khả năng thật sự của cậu ta."
"Anh hiểu, anh sẽ đem cậu ta về đây trong hôm nay, việc còn lại tùy em xử lý."
"Không cần đâu, sẽ có người đến tận đó đón cậu ta đi thôi." Kỷ Thần Hi lần nữa nở một nụ cười đầy giảo hoạt.
Tịch Cảnh Dương khẽ nhướng mày, khoé môi cong lên:"Phu nhân à, anh sợ con người em rồi đó. Sau này lỡ anh vô ý đắc tội em, vẫn mong phu nhân châm chước bỏ qua cho"
Kỷ Thần Hi bĩu mỗi:"Anh mới đắc tội em rồi đó"
"Hừm...vậy thì anh phải chịu phạt thôi."
"Anh muốn tự phạt thế nào đây?"
Tịch Cảnh Dương bất ngờ chồm người về phía trước, giữ lấy gáy của Kỷ Thần Hi rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn đến nhanh như cơn gió, nhưng mang theo sức nóng mãnh liệt.
Kỷ Thần Hi hơi sững lại, nhưng rồi cũng nhắm mắt, để mặc cho những cảm xúc dịu dàng lan tỏa. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người giữa không gian yên tĩnh.
Tịch Cảnh Dương từ từ buông cô ra, ánh mắt đầy yêu thương và trêu chọc:"Em thấy thế nào?"
Kỷ Thần Hi khẽ cười, đôi má ửng hồng:"Chỉ vậy thôi sao?"
Cô nhìn vào mắt anh với ánh mắt đầy thách thức, nụ cười của cô vừa tinh nghịch vừa khiêu khích. Tịch Cảnh Dương không nói một lời, lần nữa kéo cô lại gần, đôi môi lành lạnh của anh chạm nhẹ vào môi cô, từ một nụ hôn nhẹ như gió thoảng qua, càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt.
Cảm giác mãnh liệt dâng trào, khiến trái tim cả hai cùng đập nhanh hơn. Đến khi nụ hôn dần kết thúc, Tịch Cảnh Dương từ từ nhấc đầu ra, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Đôi môi của Kỷ Thần Hi còn hơi ẩm và đỏ hồng, dấu ấn của nụ hôn vừa rồi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô bằng đầu ngón tay, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
Tịch Cảnh Dương cười nhẹ:"Vậy thế này thì sao?"
Kỷ Thần Hi quay mặt đi ho liên tục để tránh đi sự ngượng ngùng:"Hình phạt này cũng ổn, sau này nếu anh làm gì sai, em chấp thuận cho anh tự chịu phạt thế này.
Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc trắng của cô. Trong lòng thầm nghĩ, vợ nhỏ của anh thật đáng yêu.
So với vùng Cực Bắc đầy khắc nghiệt, Kỷ Thần Hi có niềm tin rằng căn cứ Zero sẽ có kết quả huấn luyện tốt hơn gấp bội lần. Vì ở nơi đây, Tiêu Đồ có thể được dẫn dắt trực tiếp bởi những thiên tài hàng đầu thế giới ở từng lĩnh vực.
Khoảng cách giữa một thiên tài và một người bình thường luôn cố gắng phấn đấu vươn lên tuy không xa. Nhưng so với một thiên tài luôn nỗ lực bức phá từng ngày, thì người bình thường đó dù có cố gắng đến mấy cũng không bao giờ vượt qua được. Đó là sự thật khắc nghiệt và tàn nhẫn của cuộc sống này.
Những thành viên ở Zero, bản thân người nào cũng đều mang IQ cao ngất ngưởng, và chính họ đã là những viên ngọc sáng lóa nhất, đó còn chưa nói đến việc được đã được hai anh em Kỷ Thần Hi ra sức mài dũa ngày qua ngày, giờ đây khó có thể tìm được ai vượt qua được bọn họ.
*Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
(*Câu tục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” muốn nói đến ảnh hưởng của môi trường đối với con người. Sống trong môi trường xấu, thường xuyên tiếp xúc với người xấu thì ta sẽ bị nhiễm thói hư tật xấu. Ngược lại, sống trong môi trường tốt, tiếp xúc với những người tốt thì ta sẽ học hỏi được điều tốt hay, trở thành người có ích.*)
Đặt Tiêu Đồ trong môi trường của những kẻ có bộ não được phát huy gần như tuyệt đối này, tuy là một thách thức xen lẫn áp lực đối với cậu ta, nhưng đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để thúc đẩy những khả năng của cậu ta đến mức cực hạn.
Tuy nhiên, một kẻ từng buông lời lăng mạ "chị gái" yêu quý của cả căn cứ Zero, liệu sẽ sống sót để bước ra khỏi nơi đó hay không, thì quả thật có chút khó nói. Nhưng nếu chính Kỷ Thần Hi đã mở lời, thì người của Zero dù có ghét Tiêu Đồ đến đâu đi nữa, cũng sẽ nương tay chừa cho cậu ta một con đường sống.
"Nếu hai người kia biết cách em nói giúp cho Tiêu Đồ là thế này, bọn họ khóc cũng không ra nước mắt mất." Tịch Cảnh Dương khế phụt cười nói đùa.
Kỷ Thần Hi chống cắm, vẫn duy trì nụ cười xấu xa của mình:"Em chỉ hứa sẽ nói giúp thôi, cũng không nói sẽ giúp bằng cách nào. Chưa kể bản thân em thù dai lắm đấy."
Tịch Cảnh Dương nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt đầy cưng chiều:"Dù em nói thế, nhưng anh biết em sẽ không làm điều gì thiếu trách nhiệm. Chắc chắn là em đã tính toán đến mọi hậu quả trước khi đưa ra quyết định này. Vì vậy, anh đồng ý."
Kỷ Thần Hi gật đầu, ánh mắt có chút hài lòng khi nhận được sự tin tưởng từ anh:"Tiêu Đồ cũng không phải là một người bình thường, cậu ta có những khả năng đặc biệt. Em tin rằng chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ chứng tỏ được mình. Cũng như anh đã nói, nếu không thử thì không biết được khả năng thật sự của cậu ta."
"Anh hiểu, anh sẽ đem cậu ta về đây trong hôm nay, việc còn lại tùy em xử lý."
"Không cần đâu, sẽ có người đến tận đó đón cậu ta đi thôi." Kỷ Thần Hi lần nữa nở một nụ cười đầy giảo hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Cảnh Dương khẽ nhướng mày, khoé môi cong lên:"Phu nhân à, anh sợ con người em rồi đó. Sau này lỡ anh vô ý đắc tội em, vẫn mong phu nhân châm chước bỏ qua cho"
Kỷ Thần Hi bĩu mỗi:"Anh mới đắc tội em rồi đó"
"Hừm...vậy thì anh phải chịu phạt thôi."
"Anh muốn tự phạt thế nào đây?"
Tịch Cảnh Dương bất ngờ chồm người về phía trước, giữ lấy gáy của Kỷ Thần Hi rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn đến nhanh như cơn gió, nhưng mang theo sức nóng mãnh liệt.
Kỷ Thần Hi hơi sững lại, nhưng rồi cũng nhắm mắt, để mặc cho những cảm xúc dịu dàng lan tỏa. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người giữa không gian yên tĩnh.
Tịch Cảnh Dương từ từ buông cô ra, ánh mắt đầy yêu thương và trêu chọc:"Em thấy thế nào?"
Kỷ Thần Hi khẽ cười, đôi má ửng hồng:"Chỉ vậy thôi sao?"
Cô nhìn vào mắt anh với ánh mắt đầy thách thức, nụ cười của cô vừa tinh nghịch vừa khiêu khích. Tịch Cảnh Dương không nói một lời, lần nữa kéo cô lại gần, đôi môi lành lạnh của anh chạm nhẹ vào môi cô, từ một nụ hôn nhẹ như gió thoảng qua, càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt.
Cảm giác mãnh liệt dâng trào, khiến trái tim cả hai cùng đập nhanh hơn. Đến khi nụ hôn dần kết thúc, Tịch Cảnh Dương từ từ nhấc đầu ra, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Đôi môi của Kỷ Thần Hi còn hơi ẩm và đỏ hồng, dấu ấn của nụ hôn vừa rồi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô bằng đầu ngón tay, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
Tịch Cảnh Dương cười nhẹ:"Vậy thế này thì sao?"
Kỷ Thần Hi quay mặt đi ho liên tục để tránh đi sự ngượng ngùng:"Hình phạt này cũng ổn, sau này nếu anh làm gì sai, em chấp thuận cho anh tự chịu phạt thế này.
Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc trắng của cô. Trong lòng thầm nghĩ, vợ nhỏ của anh thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro