Vẻ ngoài đẹp mắ...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Tin tưởng năng lực của Evan và Phó Tuần cũng đã đồng ý sẽ đến trợ phẫu, sau cùng mọi người đã chốt lại sẽ tiến hành phẫu thuật tim cho ông cụ Kỷ vào hai tuần sau.
Trong thời gian đó Evan có thể chú tâm theo dõi tình hình sức khoẻ của ông cụ, để xem có thích hợp để làm phẫu thuật hay không. Tuy tuổi tác của ông cụ đã cao, nhưng nếu thành công thì ông vẫn có thể sống thêm chục năm nữa là bình thường.
Còn về phía Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, cả hai đều có việc riêng nên đã xin phép về trước.
Màn ra mắt của Tịch Cảnh Dương ngày hôm nay, tuy vẫn có chút trắc trở, nhưng so với Kỷ Thần Hi ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều. Ít ra anh cũng đã gây được ấn tượng tốt với ông ngoại của cô và đồng thời cho toàn bộ người của đại viện biết, người đàn ông của đại tiểu thư Kỷ Gia, không phải là người mà bọn họ có thể coi thường.
Kỷ Thần Hi lại nán lại vài phút, dặn dò đôi câu với Evan sẽ ở lại biệt viện nhà họ Kỷ trong thời gian tới. Trong lúc nói ánh mắt cũng cố ý nhìn về phía Mặc Bắc Hàn vài lần, cứ như đang nói về anh.
Dù trong lòng vô cùng bứt rứt, nhất là từ khi nhìn thấy tên nhóc đã tránh né anh mấy ngày qua, biết trước như thế anh đã giả mù thêm mấy ngày nữa rồi.
Sau cùng ôn thần cũng rời đi, Mặc Bắc Hàn ngay lập tức tiến đến kéo tay Evan, muốn nói chuyện đàng hoàng với đối phương. Nào ngờ như đoán trước được hành động của anh, Evan lách người tránh ghi, vẻ mặt thản nhiên đến khó tin nói:“Thiếu tướng Mặc, xin tự trọng. Tôi đã có bạn gái, vì vậy không thích động chạm người khác, dù là cùng giới hay khác giới đi chăng nữa.”
Biểu cảm trên mặt Mặc Bắc Hàn thoáng cứng đờ, qua mấy giây sau anh nghiêm mặt khẳng định chắc nịch:“Cậu nói dối.”
Evan khẽ cười lạnh:“Quan trọng không? Nó liên quan gì đến anh à? Tuy quan hệ giữa tôi và anh không tính là người lạ, nhưng cũng chẳng phải là bạn, anh lấy tư cách gì xen vào chuyện cá nhân của tôi?”
Lời nói sắc sảo, giọng điệu khiêu khích, không cần nghĩ thì Mặc Bắc Hàn cũng biết là do ai dạy Evan nói như thế.
Ngày trước không phải tự nhiên anh và Phó Tuần đều không thích Kỷ Thần Hi. Tuy cô cũng được xem là người tốt, nhưng tính cách của cô gái này lại quá kiêu ngạo và tàn nhẫn, chuyên nói ra những lời khiêu khích dễ khiến người ta mất kiểm soát cảm xúc.
Cứ nghĩ mất trí nhớ rồi thì sẽ thành con người khác, từ một nhóc con khiến người ta đau đầu thành một cô bé biết suy nghĩ trước sau. Ấy thế mà vừa nhớ lại, thì con người trước kia cũng trở lại.
Mặc Bắc Hàn biết muốn kéo gần khoảng cách với Evan, anh cần phải ra tay từ phía của Kỷ Thần Hi trước. Dù anh nhận ra Evan cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với anh, nhưng cậu ta lại quá lệ thuộc vào Kỷ Thần Hi.
Lời nói của cô ấy có tác động quá lớn đến Evan, muốn cậu ta thu lại nanh vuốt của mình, cũng chỉ có thể do Kỷ Thần Hi mở lời trước.
Không phải Mặc Bắc Hàn không tự tin vào bảo thân, nhưng so với quan hệ thân thiết như ruột thịt giữa Evan và Kỷ Thần Hi, anh thật sự có chút không đảm bảo được.
***
“Em rất có thành kiến với anh ta nhỉ?” Trong suốt đoạn đường trở về ký túc xá của Đại học A, Tịch Cảnh Dương có thể nhìn ra tâm trạng cô gái cạnh anh không được tốt, nhất là khi Mặc Bắc Hàn ở gần, không thể không lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi chống tay lên cằm, tựa người vào cửa sổ, khoé môi cong thành một nụ cười đầy khinh bỉ:“Có những người…vẻ ngoài đạo mạo đứng đắn, nhưng bên trong lại thối nát đến cùng cực.”
Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày khó hiểu. Cuối cùng thì người anh em của anh đã gây ra tội gì, lại có thể khiến cho Kỷ Thần Hi phải nói là những lời nặng nề ấy?
Tuy anh không hỏi tiếp, nhưng Kỷ Thần Hi cũng không giấu diếm mà nói luôn:“Anh còn nhớ năm đó em ném anh ta đến chỗ anh không?”
Tịch Cảnh Dương từ từ nhớ lại.
Năm đó Mặc Bắc Hàn vẫn còn rất trẻ đã mang quân hàm cấp Đại Uý. Anh ta nhiều lần tham gia vào các hành động nguy hiểm có liên quan đến khủng bố liên quốc gia. Nhưng tuổi trẻ không tránh khỏi nông nỗi, khi anh đã bị thương nặng trong một lần tham gia hành động ở khu vực biên giới. Mà tình cờ thay được Kỷ Thần Hi vô tình cứu giúp.
Thế nhưng bỗng một ngày, cô lại đem người đến ném cho anh rồi giải thích sơ bộ về tình trạng của Mặc Bắc Hàn, sau đó nhờ anh chăm sóc cho anh ta với yêu cầu là đừng để anh ta chết là được.
Ban đầu anh và Mặc Bắc Hàn cũng chỉ gọi là có quen biết chứ cũng không phải là quá thân thiết. Sau lần cứu mạng ấy, Mặc Bắc Hàn với một số lí do liên quan đến công việc, nên tạm thời che giấu thân phận, ẩn nấp ở R Quốc một thời gian.
Để đền ơn cứu mạng, anh ta cũng đã không ít lần giúp đỡ anh. Hai bên có thể nói là cũng có vài lần cùng vào sinh ra tử với nhau, nên quan hệ cũng dần thân thiết hơn.
Chỉ có điều, dù chính là người ban đầu cứu mạng Mặc Bắc Hàn, nhưng Kỷ Thần Hi lại rất không thích anh ta. Cứ mỗi lần gặp mặt thì đều trêu chọc đối phương, quậy đến mức Mặc Bắc Hàn mất bình tĩnh mấy lần. Tuy cô cũng không ít lần trêu ghẹo Phó Tuần, thế nhưng thái độ đối với Mặc Bắc Hàn lại khác biệt thấy rõ.
Có thể tóm tắt lại bằng bốn từ: Đặc biệt căm ghét.
…----------------…
Trong thời gian đó Evan có thể chú tâm theo dõi tình hình sức khoẻ của ông cụ, để xem có thích hợp để làm phẫu thuật hay không. Tuy tuổi tác của ông cụ đã cao, nhưng nếu thành công thì ông vẫn có thể sống thêm chục năm nữa là bình thường.
Còn về phía Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, cả hai đều có việc riêng nên đã xin phép về trước.
Màn ra mắt của Tịch Cảnh Dương ngày hôm nay, tuy vẫn có chút trắc trở, nhưng so với Kỷ Thần Hi ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều. Ít ra anh cũng đã gây được ấn tượng tốt với ông ngoại của cô và đồng thời cho toàn bộ người của đại viện biết, người đàn ông của đại tiểu thư Kỷ Gia, không phải là người mà bọn họ có thể coi thường.
Kỷ Thần Hi lại nán lại vài phút, dặn dò đôi câu với Evan sẽ ở lại biệt viện nhà họ Kỷ trong thời gian tới. Trong lúc nói ánh mắt cũng cố ý nhìn về phía Mặc Bắc Hàn vài lần, cứ như đang nói về anh.
Dù trong lòng vô cùng bứt rứt, nhất là từ khi nhìn thấy tên nhóc đã tránh né anh mấy ngày qua, biết trước như thế anh đã giả mù thêm mấy ngày nữa rồi.
Sau cùng ôn thần cũng rời đi, Mặc Bắc Hàn ngay lập tức tiến đến kéo tay Evan, muốn nói chuyện đàng hoàng với đối phương. Nào ngờ như đoán trước được hành động của anh, Evan lách người tránh ghi, vẻ mặt thản nhiên đến khó tin nói:“Thiếu tướng Mặc, xin tự trọng. Tôi đã có bạn gái, vì vậy không thích động chạm người khác, dù là cùng giới hay khác giới đi chăng nữa.”
Biểu cảm trên mặt Mặc Bắc Hàn thoáng cứng đờ, qua mấy giây sau anh nghiêm mặt khẳng định chắc nịch:“Cậu nói dối.”
Evan khẽ cười lạnh:“Quan trọng không? Nó liên quan gì đến anh à? Tuy quan hệ giữa tôi và anh không tính là người lạ, nhưng cũng chẳng phải là bạn, anh lấy tư cách gì xen vào chuyện cá nhân của tôi?”
Lời nói sắc sảo, giọng điệu khiêu khích, không cần nghĩ thì Mặc Bắc Hàn cũng biết là do ai dạy Evan nói như thế.
Ngày trước không phải tự nhiên anh và Phó Tuần đều không thích Kỷ Thần Hi. Tuy cô cũng được xem là người tốt, nhưng tính cách của cô gái này lại quá kiêu ngạo và tàn nhẫn, chuyên nói ra những lời khiêu khích dễ khiến người ta mất kiểm soát cảm xúc.
Cứ nghĩ mất trí nhớ rồi thì sẽ thành con người khác, từ một nhóc con khiến người ta đau đầu thành một cô bé biết suy nghĩ trước sau. Ấy thế mà vừa nhớ lại, thì con người trước kia cũng trở lại.
Mặc Bắc Hàn biết muốn kéo gần khoảng cách với Evan, anh cần phải ra tay từ phía của Kỷ Thần Hi trước. Dù anh nhận ra Evan cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với anh, nhưng cậu ta lại quá lệ thuộc vào Kỷ Thần Hi.
Lời nói của cô ấy có tác động quá lớn đến Evan, muốn cậu ta thu lại nanh vuốt của mình, cũng chỉ có thể do Kỷ Thần Hi mở lời trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải Mặc Bắc Hàn không tự tin vào bảo thân, nhưng so với quan hệ thân thiết như ruột thịt giữa Evan và Kỷ Thần Hi, anh thật sự có chút không đảm bảo được.
***
“Em rất có thành kiến với anh ta nhỉ?” Trong suốt đoạn đường trở về ký túc xá của Đại học A, Tịch Cảnh Dương có thể nhìn ra tâm trạng cô gái cạnh anh không được tốt, nhất là khi Mặc Bắc Hàn ở gần, không thể không lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi chống tay lên cằm, tựa người vào cửa sổ, khoé môi cong thành một nụ cười đầy khinh bỉ:“Có những người…vẻ ngoài đạo mạo đứng đắn, nhưng bên trong lại thối nát đến cùng cực.”
Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày khó hiểu. Cuối cùng thì người anh em của anh đã gây ra tội gì, lại có thể khiến cho Kỷ Thần Hi phải nói là những lời nặng nề ấy?
Tuy anh không hỏi tiếp, nhưng Kỷ Thần Hi cũng không giấu diếm mà nói luôn:“Anh còn nhớ năm đó em ném anh ta đến chỗ anh không?”
Tịch Cảnh Dương từ từ nhớ lại.
Năm đó Mặc Bắc Hàn vẫn còn rất trẻ đã mang quân hàm cấp Đại Uý. Anh ta nhiều lần tham gia vào các hành động nguy hiểm có liên quan đến khủng bố liên quốc gia. Nhưng tuổi trẻ không tránh khỏi nông nỗi, khi anh đã bị thương nặng trong một lần tham gia hành động ở khu vực biên giới. Mà tình cờ thay được Kỷ Thần Hi vô tình cứu giúp.
Thế nhưng bỗng một ngày, cô lại đem người đến ném cho anh rồi giải thích sơ bộ về tình trạng của Mặc Bắc Hàn, sau đó nhờ anh chăm sóc cho anh ta với yêu cầu là đừng để anh ta chết là được.
Ban đầu anh và Mặc Bắc Hàn cũng chỉ gọi là có quen biết chứ cũng không phải là quá thân thiết. Sau lần cứu mạng ấy, Mặc Bắc Hàn với một số lí do liên quan đến công việc, nên tạm thời che giấu thân phận, ẩn nấp ở R Quốc một thời gian.
Để đền ơn cứu mạng, anh ta cũng đã không ít lần giúp đỡ anh. Hai bên có thể nói là cũng có vài lần cùng vào sinh ra tử với nhau, nên quan hệ cũng dần thân thiết hơn.
Chỉ có điều, dù chính là người ban đầu cứu mạng Mặc Bắc Hàn, nhưng Kỷ Thần Hi lại rất không thích anh ta. Cứ mỗi lần gặp mặt thì đều trêu chọc đối phương, quậy đến mức Mặc Bắc Hàn mất bình tĩnh mấy lần. Tuy cô cũng không ít lần trêu ghẹo Phó Tuần, thế nhưng thái độ đối với Mặc Bắc Hàn lại khác biệt thấy rõ.
Có thể tóm tắt lại bằng bốn từ: Đặc biệt căm ghét.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro