Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 22
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Người mà mình luôn muốn cứu rỗi lại dịu dàng gọi tên mình ngay trước cửa nhà mình, hiện giờ cậu còn giả bộ thì không còn là đàn ông nữa, cậu cắn răng quay lại, mỉm cười tao nhã, “Trùng hợp vậy, Thịnh cô nương.”
“Đúng vậy, bọn ta tìm ngươi lâu rồi!” Thịnh Dương mỉm cười, nụ cười tươi tắn hơn cả đóa hoa quỳ bên tai nàng, “Ôi, sao ngươi biết ta họ Thịnh?”
Hay quá, tự lật xe, hôm đó kích động quá đã quên hỏi tên người ta.
“Vì chúng ta có duyên.” Tiêu Khinh ra vẻ bí ẩn.
Chỉ có một mình cậu biết cái người đàn ông khoác áo choàng đen đi bên cạnh Thịnh Dương sắp nhìn thủng cả người cậu rồi. Trời sinh Trọng Sắt rất đa nghi, bỗng nhiên có một người xuất hiện, cứu mình, chắc chắn hắn sẽ không cảm kích đâu, hắn không giết mình đã là may rồi.
Thôi thì cũng đã tới rồi, Tiêu Khinh mời bọn họ tới phòng khách uống trà.
Thịnh Dương cầm tách trà, uống một tách Vân Đỉnh Ô Long, “Cảm ơn ân cứu mạng hôm đó của Lôi công tử.”
Trọng Sắt ôn hòa nói, “Có lẽ phải gọi là Tiêu công tử mới đúng.”
Nụ cười của Tiêu Khinh cứng lại, cậu bình tĩnh nói, “Lôi Phong vốn là tên giả của ta, cứ gọi ta là Tiêu Khinh được rồi.”
“Ồ, Tiêu công tử.” Thịnh Dương ngây thơ nói, “Ngươi đúng là người tốt!”
Đừng phát thẻ người tốt tùy tiện như thế!
Tiêu Khinh rót cho Thịnh Dương một tách trà, Trọng Sắt thì vẫn không đụng vào tách trà của hắn, cậu nói, “Không có gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”
“Tại sao Tiêu công tử không tò mò, ta ngồi ở đại sảnh nhưng lại không cởi áo choàng ra?” Trọng Sắt hỏi.
Mấy câu này không có trong sách này!
Khóe môi Tiêu Khinh co quắp, ta thèm quan tâm ngươi có cởi áo choàng ra hay không chắc? Nhưng cậu vẫn chầm chậm đáp, “Ai cũng có chuyện khó nói ra.”
“Vậy sao?” Trọng Sắt cười khẽ, thế mà hắn lại cởi áo choàng ra.
Tiêu Khinh hoảng sợ vì nụ cười của hắn, thấy hắn cởi áo choàng xuống, cậu chỉ muốn lùi ra xa tám mét.
Làm gì đó làm gì đó?!
Ai cho ngươi cởi áo choàng ra, chắc không phải ngươi muốn giết người đó chứ?
Nhưng khi Trọng Sắt cởi áo choàng ra, Tiêu Khinh nhìn vào đôi mắt màu tím kia, tim cậu đập thình thịch.
Trong bộ tiểu thuyết [Phật Ma Thiêu Đốt Ta], mỹ nhân nhiều như mây, đa dạng phong phú, nhưng rõ ràng tác giả đã cài thiết lập mỹ nhân đẹp nhất cho Trọng Sắt. Tóc đen, mắt tím, môi hồng răng trắng, trong mắt có phần tối tăm nhưng khó che giấu được dung mạo vô song kia.
Thảo nào khi bọn họ tới Xích Luyện Nhai ở phía đông, chủ nhân Lăng Huyết Mi của Xích Luyện Nhai – người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của đại lục Hoang Ngục, một trong bốn người ở cảnh thập trọng hợp tại đại lục này nằng nặc đòi gả cho hắn.
“Đúng vậy, bọn ta tìm ngươi lâu rồi!” Thịnh Dương mỉm cười, nụ cười tươi tắn hơn cả đóa hoa quỳ bên tai nàng, “Ôi, sao ngươi biết ta họ Thịnh?”
Hay quá, tự lật xe, hôm đó kích động quá đã quên hỏi tên người ta.
“Vì chúng ta có duyên.” Tiêu Khinh ra vẻ bí ẩn.
Chỉ có một mình cậu biết cái người đàn ông khoác áo choàng đen đi bên cạnh Thịnh Dương sắp nhìn thủng cả người cậu rồi. Trời sinh Trọng Sắt rất đa nghi, bỗng nhiên có một người xuất hiện, cứu mình, chắc chắn hắn sẽ không cảm kích đâu, hắn không giết mình đã là may rồi.
Thôi thì cũng đã tới rồi, Tiêu Khinh mời bọn họ tới phòng khách uống trà.
Thịnh Dương cầm tách trà, uống một tách Vân Đỉnh Ô Long, “Cảm ơn ân cứu mạng hôm đó của Lôi công tử.”
Trọng Sắt ôn hòa nói, “Có lẽ phải gọi là Tiêu công tử mới đúng.”
Nụ cười của Tiêu Khinh cứng lại, cậu bình tĩnh nói, “Lôi Phong vốn là tên giả của ta, cứ gọi ta là Tiêu Khinh được rồi.”
“Ồ, Tiêu công tử.” Thịnh Dương ngây thơ nói, “Ngươi đúng là người tốt!”
Đừng phát thẻ người tốt tùy tiện như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Khinh rót cho Thịnh Dương một tách trà, Trọng Sắt thì vẫn không đụng vào tách trà của hắn, cậu nói, “Không có gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”
“Tại sao Tiêu công tử không tò mò, ta ngồi ở đại sảnh nhưng lại không cởi áo choàng ra?” Trọng Sắt hỏi.
Mấy câu này không có trong sách này!
Khóe môi Tiêu Khinh co quắp, ta thèm quan tâm ngươi có cởi áo choàng ra hay không chắc? Nhưng cậu vẫn chầm chậm đáp, “Ai cũng có chuyện khó nói ra.”
“Vậy sao?” Trọng Sắt cười khẽ, thế mà hắn lại cởi áo choàng ra.
Tiêu Khinh hoảng sợ vì nụ cười của hắn, thấy hắn cởi áo choàng xuống, cậu chỉ muốn lùi ra xa tám mét.
Làm gì đó làm gì đó?!
Ai cho ngươi cởi áo choàng ra, chắc không phải ngươi muốn giết người đó chứ?
Nhưng khi Trọng Sắt cởi áo choàng ra, Tiêu Khinh nhìn vào đôi mắt màu tím kia, tim cậu đập thình thịch.
Trong bộ tiểu thuyết [Phật Ma Thiêu Đốt Ta], mỹ nhân nhiều như mây, đa dạng phong phú, nhưng rõ ràng tác giả đã cài thiết lập mỹ nhân đẹp nhất cho Trọng Sắt. Tóc đen, mắt tím, môi hồng răng trắng, trong mắt có phần tối tăm nhưng khó che giấu được dung mạo vô song kia.
Thảo nào khi bọn họ tới Xích Luyện Nhai ở phía đông, chủ nhân Lăng Huyết Mi của Xích Luyện Nhai – người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của đại lục Hoang Ngục, một trong bốn người ở cảnh thập trọng hợp tại đại lục này nằng nặc đòi gả cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro