Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 43
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Trọng Sắt không nói gì nữa, còn Tiêu phu nhân thì vội vã sắp xếp, nếu hai người không có cha mẹ thì để Trọng Sắt làm trưởng bối cho Thịnh Dương, chải đầu buộc tóc cho nàng.
Từ sau ngày ấy, Tiêu Khinh và Thịnh Dương ít nói chuyện với nhau hơn.
Lúc trước, Thịnh Dương luôn nhìn cậu một cách thoải mái, gọi mình là Tiêu đại ca, bây giờ thì tránh né, khi gặp cũng chỉ gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Cậu không biết phải nói gì, nhưng nếu Thịnh Dương bằng lòng thì chỉ có cậu mới có thể cho nàng cuộc sống tốt nhất.
Hình như Trọng Sắt cũng không có ý kiến gì về chuyện này, trong sách, hắn không hề có tình cảm đôi lứa với Thịnh Dương. Nhưng mấy hôm nay, Tiêu Khinh lại trằn trọc không ngủ được, rốt cuộc chuyện đêm đó của bọn họ là sao?
Dẫu sao cũng không thể ngủ, tuy là Tiêu Khinh muốn Thịnh Dương được hạnh phúc nhưng xét đến cùng, đó thật sự là tình yêu sao? Hay là mình chỉ thích nhân vật này thôi? Hiện giờ sự thật xảy ra trước mắt khiến cậu bắt đầu do dự.
Tiêu Khinh suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng tất cả đều biến thành buồn tiểu, Tiêu Khinh xách quần lên định về phòng tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề này, lại nghe thấy bên phòng Trọng Sắt có tiếng động sột soạt, hình như hắn đang nói chuyện gì đó.
Tiêu Khinh tập trung cao độ, cậu rón rén tới gần, dựa vào tường.
Làm sao nghe chuyện của Trọng Sắt thì là nghe lén được chứ?
Thịnh Dương khẽ thút thít trong phòng Trọng Sắt, nàng nói, “A Trọng, ta không thích cậu ấy.”
Tại sao nghe như thể mình là tên cường hào ác bá bắt cóc dân nữ vậy?
Trọng Sắt im lặng, rồi hắn nói, “Ngươi có thể từ chối.”
“Nhưng cậu ấy đã cứu chúng ta nhiều lần, không có cách nào báo đáp ân tình này, ta chỉ đành lấy thân báo đáp.”
Tiêu Khinh chỉ cảm thấy bốn chữ to xuất hiện trên đầu mình ngay tức khắc: nam phụ độc ác.
“Nếu ngươi không muốn thì ta dẫn ngươi đi.” Trọng Sắt thản nhiên nói.
Thịnh Dương nghẹn ngào, “Nhưng còn chúng ta thì sao? Ngươi chỉ có tình cảm huynh muội với ta thôi sao? Ta luôn đi theo ngươi thì sao chứ?”
Trong sách gốc không hề có lời thoại, cho tới tận lúc chết, Thịnh Dương vẫn chưa tỏ tình, thế mà hôm nay nàng lại khóc sướt mướt trong phòng Trọng Sắt, nói ra tình cảm của mình như thế, “Ta luôn đi theo ngươi, nếu sau này ngươi có người trong lòng thì ta là gì chứ?”
“…” Trọng Sắt im lặng.
“Nếu ta gả cho Tiêu đại ca thì còn có danh phận, Tiêu phu nhân cũng tốt với ta…”
Nghe đến đây, Trọng Sắt nói một cách tế nhị, “Ta vẫn luôn coi ngươi là em gái.”
Thẻ người tốt được phát cho Thịnh Dương, Tiêu Khinh không nói gì mà đi, thôi thì không nghe, không tiện cho lắm.
Trọng Sắt như đã biết có người nghe lén từ lâu, sau khi Tiêu Khinh đi, tầm mắt của hắn dao động nhẹ, hắn nói, “Hai người các ngươi không hợp nhau.”
…
Từ sau ngày ấy, Tiêu Khinh và Thịnh Dương ít nói chuyện với nhau hơn.
Lúc trước, Thịnh Dương luôn nhìn cậu một cách thoải mái, gọi mình là Tiêu đại ca, bây giờ thì tránh né, khi gặp cũng chỉ gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Cậu không biết phải nói gì, nhưng nếu Thịnh Dương bằng lòng thì chỉ có cậu mới có thể cho nàng cuộc sống tốt nhất.
Hình như Trọng Sắt cũng không có ý kiến gì về chuyện này, trong sách, hắn không hề có tình cảm đôi lứa với Thịnh Dương. Nhưng mấy hôm nay, Tiêu Khinh lại trằn trọc không ngủ được, rốt cuộc chuyện đêm đó của bọn họ là sao?
Dẫu sao cũng không thể ngủ, tuy là Tiêu Khinh muốn Thịnh Dương được hạnh phúc nhưng xét đến cùng, đó thật sự là tình yêu sao? Hay là mình chỉ thích nhân vật này thôi? Hiện giờ sự thật xảy ra trước mắt khiến cậu bắt đầu do dự.
Tiêu Khinh suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng tất cả đều biến thành buồn tiểu, Tiêu Khinh xách quần lên định về phòng tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề này, lại nghe thấy bên phòng Trọng Sắt có tiếng động sột soạt, hình như hắn đang nói chuyện gì đó.
Tiêu Khinh tập trung cao độ, cậu rón rén tới gần, dựa vào tường.
Làm sao nghe chuyện của Trọng Sắt thì là nghe lén được chứ?
Thịnh Dương khẽ thút thít trong phòng Trọng Sắt, nàng nói, “A Trọng, ta không thích cậu ấy.”
Tại sao nghe như thể mình là tên cường hào ác bá bắt cóc dân nữ vậy?
Trọng Sắt im lặng, rồi hắn nói, “Ngươi có thể từ chối.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng cậu ấy đã cứu chúng ta nhiều lần, không có cách nào báo đáp ân tình này, ta chỉ đành lấy thân báo đáp.”
Tiêu Khinh chỉ cảm thấy bốn chữ to xuất hiện trên đầu mình ngay tức khắc: nam phụ độc ác.
“Nếu ngươi không muốn thì ta dẫn ngươi đi.” Trọng Sắt thản nhiên nói.
Thịnh Dương nghẹn ngào, “Nhưng còn chúng ta thì sao? Ngươi chỉ có tình cảm huynh muội với ta thôi sao? Ta luôn đi theo ngươi thì sao chứ?”
Trong sách gốc không hề có lời thoại, cho tới tận lúc chết, Thịnh Dương vẫn chưa tỏ tình, thế mà hôm nay nàng lại khóc sướt mướt trong phòng Trọng Sắt, nói ra tình cảm của mình như thế, “Ta luôn đi theo ngươi, nếu sau này ngươi có người trong lòng thì ta là gì chứ?”
“…” Trọng Sắt im lặng.
“Nếu ta gả cho Tiêu đại ca thì còn có danh phận, Tiêu phu nhân cũng tốt với ta…”
Nghe đến đây, Trọng Sắt nói một cách tế nhị, “Ta vẫn luôn coi ngươi là em gái.”
Thẻ người tốt được phát cho Thịnh Dương, Tiêu Khinh không nói gì mà đi, thôi thì không nghe, không tiện cho lắm.
Trọng Sắt như đã biết có người nghe lén từ lâu, sau khi Tiêu Khinh đi, tầm mắt của hắn dao động nhẹ, hắn nói, “Hai người các ngươi không hợp nhau.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro