Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 4
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Tiếc là không có, Trọng Sắt hồi sinh tất cả những em gái đã chết trước đó, chỉ có Thịnh Dương hết lòng hết dạ, vào sinh ra tử vì hắn, đi theo hắn suốt ba năm thì thật sự trở thành công cụ, trở thành nỗi nhớ khi Trọng Sắt đau buồn, cũng không có tên trong kết cục đại đoàn viên.
Nhưng nếu Tiêu Khinh đã xuyên không, lại chẳng hề có nhắc nhở gì, thậm chí là xuyên thành người qua đường, điều này khiến cậu hơi hoang mang. Lẽ nào đây là một giấc mơ chân thật sao? Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn phải tiếp tục đi làm?
Cậu và Mạc Kỳ đi ra sau núi rồi ai tự về nhà nấy, nhà họ Tiêu và nhà họ Mạc sống trên ngọn núi này, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác. Tiêu Khinh vừa ra khỏi nói là đã được ôm xuống ngựa, đưa vào xe ngựa mềm mại rồi được chở về nhà.
Tiêu Khinh không chịu nổi cách đối xử như thế, nhưng đã đi đến đâu rồi phải nhập gia tùy tục, cố gắng sống bình yên ở đó. Cậu bèn nằm trong xe ngựa, vừa lột nho vừa ăn chuối, chầm chậm được đưa về nhà.
Khi về tới nhà, hai vợ chồng nhà họ Tiêu chờ trước cửa lại bế cậu xuống xe ngựa, gần như là Tiêu Khinh không cần phải đi đường.
Tiêu phu nhân sinh cậu khi rất trẻ, nhìn bà vẫn còn trẻ trung lắm, vóc dáng rất đẹp, đẫy đà nở nang, mặc bộ quần áo màu xanh lam, trông có vẻ rạng rỡ động lòng người. Tiêu Khinh còn chưa thấy rõ đã bị bà ôm vào lòng.
Tiêu phu nhân dịu dàng hỏi: “Bé cưng của mẹ, hôm nay con về rồi, con có thu hoạch được gì không nào?”
Tiêu Khinh ngơ ngác vì tình mẹ dạt dào này, cậu lắp bắp nói: “Không… dạ không…”
Tiêu phu nhân bế tiểu Tiêu Khinh tám tuổi lên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, dỗ dành như an ủi: “Ôi, không sao đâu, lần sau mẹ sẽ bảo cha con bao thầu hết cả ngọn núi kia, cho con từ từ săn thú.”
Tiêu Khinh vùi vào lồng ngực mềm mại, mùi hương ấm áp đến từ mẹ hiền ở thế giới này khiến cậu cảm thấy không cần thức tỉnh khỏi giấc mộng này cũng được.
Cậu sinh ra trong một gia đình bình thường và truyền thống, vì được nhận nuôi nên từ nhỏ cậu thường nghe người ta nói: “Cha mẹ nuôi con mất bao nhiêu tiền, cha mẹ nhớ kĩ hết cả, sau này con phải trả lại đấy.”
Nhất là sau khi cậu lên đại học, học phí ở từng học kỳ cùng với tiền sinh hoạt hằng thái khiến cậu luôn phải nghe thấy những lời càm ràm không dứt, rồi cộng thêm một khoản tiền vào đó.
Cảm giác tội lỗi vô hình và thiệt thòi vẫn luôn khiến cậu mệt sắp chết, cũng chưa từng cảm nhận được tình thân đơn thuần ấm áp này.
Nghĩ thế, vành mắt Tiêu Khinh ươn ướt, cậu nhẹ nhàng thút thít, rồi bị Tiêu lão gia phát hiện ngay.
Nhưng nếu Tiêu Khinh đã xuyên không, lại chẳng hề có nhắc nhở gì, thậm chí là xuyên thành người qua đường, điều này khiến cậu hơi hoang mang. Lẽ nào đây là một giấc mơ chân thật sao? Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn phải tiếp tục đi làm?
Cậu và Mạc Kỳ đi ra sau núi rồi ai tự về nhà nấy, nhà họ Tiêu và nhà họ Mạc sống trên ngọn núi này, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác. Tiêu Khinh vừa ra khỏi nói là đã được ôm xuống ngựa, đưa vào xe ngựa mềm mại rồi được chở về nhà.
Tiêu Khinh không chịu nổi cách đối xử như thế, nhưng đã đi đến đâu rồi phải nhập gia tùy tục, cố gắng sống bình yên ở đó. Cậu bèn nằm trong xe ngựa, vừa lột nho vừa ăn chuối, chầm chậm được đưa về nhà.
Khi về tới nhà, hai vợ chồng nhà họ Tiêu chờ trước cửa lại bế cậu xuống xe ngựa, gần như là Tiêu Khinh không cần phải đi đường.
Tiêu phu nhân sinh cậu khi rất trẻ, nhìn bà vẫn còn trẻ trung lắm, vóc dáng rất đẹp, đẫy đà nở nang, mặc bộ quần áo màu xanh lam, trông có vẻ rạng rỡ động lòng người. Tiêu Khinh còn chưa thấy rõ đã bị bà ôm vào lòng.
Tiêu phu nhân dịu dàng hỏi: “Bé cưng của mẹ, hôm nay con về rồi, con có thu hoạch được gì không nào?”
Tiêu Khinh ngơ ngác vì tình mẹ dạt dào này, cậu lắp bắp nói: “Không… dạ không…”
Tiêu phu nhân bế tiểu Tiêu Khinh tám tuổi lên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, dỗ dành như an ủi: “Ôi, không sao đâu, lần sau mẹ sẽ bảo cha con bao thầu hết cả ngọn núi kia, cho con từ từ săn thú.”
Tiêu Khinh vùi vào lồng ngực mềm mại, mùi hương ấm áp đến từ mẹ hiền ở thế giới này khiến cậu cảm thấy không cần thức tỉnh khỏi giấc mộng này cũng được.
Cậu sinh ra trong một gia đình bình thường và truyền thống, vì được nhận nuôi nên từ nhỏ cậu thường nghe người ta nói: “Cha mẹ nuôi con mất bao nhiêu tiền, cha mẹ nhớ kĩ hết cả, sau này con phải trả lại đấy.”
Nhất là sau khi cậu lên đại học, học phí ở từng học kỳ cùng với tiền sinh hoạt hằng thái khiến cậu luôn phải nghe thấy những lời càm ràm không dứt, rồi cộng thêm một khoản tiền vào đó.
Cảm giác tội lỗi vô hình và thiệt thòi vẫn luôn khiến cậu mệt sắp chết, cũng chưa từng cảm nhận được tình thân đơn thuần ấm áp này.
Nghĩ thế, vành mắt Tiêu Khinh ươn ướt, cậu nhẹ nhàng thút thít, rồi bị Tiêu lão gia phát hiện ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro