Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 51
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Còn Vân Đỉnh Phong thì trông rất tiên khí, ai cũng mặc áo trắng bay bay, đeo bịt mắt trắng, dùng linh lực màu lam nhạt bao bọc toàn thân, ngăn cản khí lạnh. Bọn họ đứng ở chỗ độc lập, trong sạch thuần khiết, như hòa thành một thể với nền tuyết trắng toát.
Xích Luyện Nhai thì ăn mặc như các nhân vật trong game, áo đỏ, đan xen yếu tố cổ đại và hiện đại, vô cùng nóng bỏng gợi cảm. Bọn họ tu luyện công pháp hệ hỏa nên không hề sợ gió tuyết ở Côn Lôn.
Đàm Đê Tông ở phía tây không đến, bọn họ không giết linh thú, còn ăn chay, không hòa thuận với đệ tử tứ phương cho lắm.
Lại có vài đệ tử của Vân Đỉnh Phong ngự kiếm tới chậm, bọn họ đáp xuống đất rồi không hẹn mà cùng nhìn Trọng Sắt, hình như là cảm giác được linh hồn của hắn không giống người bình thường.
Chợt có người nhẹ nhàng nói, “Linh hồn của ngươi đặc biệt.”
Trọng Sắt và Tiêu Khinh đứng gần nhau, Tiêu Khinh vô thức tưởng người này nói tới Trọng Sắt, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy được đôi mắt phía sau mảnh vải mỏng kia đang nhìn mình. Người này trông rất tuấn tú, mi tâm có một dấu chấm đỏ sẫm, cho người khác cảm giác thật từ bi và thanh khiết. Cho dù che mắt hắn ta đi thì cũng có thể nhận ra dung mạo của y không tầm thường.
Tiêu Khinh hơi kinh ngạc, cậu chỉ vào bản thân, “Ta sao?”
Người này khẽ gật đầu, nhếch môi mỉm cười, “Ừ.”
Trời ạ, thật sự có người có thể nhìn thấy linh hồn mình qua thân xác này sao?
Tiêu Khinh run lên, sợ người này nói ra những lời tiên đoán, nói mình không phải người của đại lục này gì đó.
“Linh hồn của ngươi có màu vàng, rất đẹp.” Người kia gơi tay như muốn sờ lên mặt Tiêu Khinh.
Tiêu Khinh ngơ ngác, cậu không tránh kịp, ngay khi bàn tay tái nhợt gầy gò kia sắp chạm vào gò má cậu, Trọng Sắt đứng sau lưng Tiêu Khinh lập tức bước lên, hất tay người kia ra, “Tránh đường.”
Sau đó hắn đi ra trước mặt Tiêu Khinh.
“Ta tên là Đỗ Kiến Sương, còn ngươi tên gì?”
Người kia bị Trọng Sắt chen vào nửa chừng, hắn ta cũng chẳng giận, còn hỏi tên của Tiêu Khinh.
Vậy mà là em trai của Đỗ Thời Nguyệt – một trong số các nữ chính. Tiêu Khinh không có ấn tượng gì nhiều về người này, chỉ nhớ là hình như sức khỏe của hắn ta không ổn.
“Tiêu Khinh.”
“Ta đã ghi nhớ.” Đỗ Kiến Sương mỉm cười.
“Mọi người.”
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên giữa đám người, Tiêu Khinh nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy được một cô gái mặc áo đỏ, sở hữu gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đang nói, “Rừng Cực Cảnh vô cùng nguy hiểm, mong là mọi người hãy cẩn thận.”
Chắc đó là Lăng Thư Ca, Tiêu Khinh nhìn chăm chú vào bộ ngực trắng tuyết nửa hở nửa kín sau chiếc áo đỏ của nàng ta, nhớ tới cảnh giường chiếu đặc sắc của nàng ta và Trọng Sắt trong sách, cậu giật mình thấy rất lạ lùng. Tiêu Khinh lại nhìn lông chồn trên người các đệ tử thành Thiên Hoa, bỗng nhiên thấy lạnh thay nàng ta.
Vóc dáng rất đẹp, quá là lời cho tên Trọng Sắt này.
Xích Luyện Nhai thì ăn mặc như các nhân vật trong game, áo đỏ, đan xen yếu tố cổ đại và hiện đại, vô cùng nóng bỏng gợi cảm. Bọn họ tu luyện công pháp hệ hỏa nên không hề sợ gió tuyết ở Côn Lôn.
Đàm Đê Tông ở phía tây không đến, bọn họ không giết linh thú, còn ăn chay, không hòa thuận với đệ tử tứ phương cho lắm.
Lại có vài đệ tử của Vân Đỉnh Phong ngự kiếm tới chậm, bọn họ đáp xuống đất rồi không hẹn mà cùng nhìn Trọng Sắt, hình như là cảm giác được linh hồn của hắn không giống người bình thường.
Chợt có người nhẹ nhàng nói, “Linh hồn của ngươi đặc biệt.”
Trọng Sắt và Tiêu Khinh đứng gần nhau, Tiêu Khinh vô thức tưởng người này nói tới Trọng Sắt, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy được đôi mắt phía sau mảnh vải mỏng kia đang nhìn mình. Người này trông rất tuấn tú, mi tâm có một dấu chấm đỏ sẫm, cho người khác cảm giác thật từ bi và thanh khiết. Cho dù che mắt hắn ta đi thì cũng có thể nhận ra dung mạo của y không tầm thường.
Tiêu Khinh hơi kinh ngạc, cậu chỉ vào bản thân, “Ta sao?”
Người này khẽ gật đầu, nhếch môi mỉm cười, “Ừ.”
Trời ạ, thật sự có người có thể nhìn thấy linh hồn mình qua thân xác này sao?
Tiêu Khinh run lên, sợ người này nói ra những lời tiên đoán, nói mình không phải người của đại lục này gì đó.
“Linh hồn của ngươi có màu vàng, rất đẹp.” Người kia gơi tay như muốn sờ lên mặt Tiêu Khinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Khinh ngơ ngác, cậu không tránh kịp, ngay khi bàn tay tái nhợt gầy gò kia sắp chạm vào gò má cậu, Trọng Sắt đứng sau lưng Tiêu Khinh lập tức bước lên, hất tay người kia ra, “Tránh đường.”
Sau đó hắn đi ra trước mặt Tiêu Khinh.
“Ta tên là Đỗ Kiến Sương, còn ngươi tên gì?”
Người kia bị Trọng Sắt chen vào nửa chừng, hắn ta cũng chẳng giận, còn hỏi tên của Tiêu Khinh.
Vậy mà là em trai của Đỗ Thời Nguyệt – một trong số các nữ chính. Tiêu Khinh không có ấn tượng gì nhiều về người này, chỉ nhớ là hình như sức khỏe của hắn ta không ổn.
“Tiêu Khinh.”
“Ta đã ghi nhớ.” Đỗ Kiến Sương mỉm cười.
“Mọi người.”
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên giữa đám người, Tiêu Khinh nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy được một cô gái mặc áo đỏ, sở hữu gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đang nói, “Rừng Cực Cảnh vô cùng nguy hiểm, mong là mọi người hãy cẩn thận.”
Chắc đó là Lăng Thư Ca, Tiêu Khinh nhìn chăm chú vào bộ ngực trắng tuyết nửa hở nửa kín sau chiếc áo đỏ của nàng ta, nhớ tới cảnh giường chiếu đặc sắc của nàng ta và Trọng Sắt trong sách, cậu giật mình thấy rất lạ lùng. Tiêu Khinh lại nhìn lông chồn trên người các đệ tử thành Thiên Hoa, bỗng nhiên thấy lạnh thay nàng ta.
Vóc dáng rất đẹp, quá là lời cho tên Trọng Sắt này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro