Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 53
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Tiêu Khinh kêu khóc, “Quá lạnh, quá mệt! Ta khổ quá, Mạc Kỳ, huynh cõng ta đi!”
Mạc Kỳ trợn trắng mắt, “Huynh mơ đẹp quá!”
Bốn người ầm ĩ với nhau, không hề gặp chút nguy hiểm nào, đến đêm, bọn họ đốt lửa, tìm chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi.
Nhóm người này cũng là người thần kinh thô, không hề chuẩn bị cho người thay phiên canh gác gì cả, cứ thế mà ngủ. Tiêu Khinh không ngủ được vì quá lạnh.
Cậu nằm gần đống lửa nhất nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cậu hơi hối hận, có cảm giác mình tới đây để chịu khổ.
Mười năm qua, cậu sống trong sự nuông chiều, đã bao giờ chịu ấm ức, phải ngủ trên mảnh vải không thấm nước dưới đất như thế này đâu?
Tiêu Khinh siết chặt áo khoác, vừa mệt vừa lạnh, mặt đất lại còn cứng, khí lạnh xộc lên khiến cậu run lẩy bẩy. Khi Tiêu Khinh mơ màng, cậu có cảm giác ai đó phủ lên người mình một tấm áo choàng lông cáo. Cậu tưởng là Mạc Kỳ nên mỏ mắt ra, lại thấy một đôi mắt màu tím.
Trọng Sắt?
Sao hắn lại ở đây?
Chẳng lẽ bốn người bọn họ đi nhầm vào chỗ nam chính đánh quái thăng cấp rồi hả?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Khinh vang lên, nguy hiểm!
Thật ra Trọng Sắt vẫn luôn ở gần bọn họ, nghe bốn người cười đùa. Hắn cũng không rõ lý do là gì, có lẽ là trên đường đi nhàm chán nên muốn nghe tiếng động, mà bốn người này cũng là nhóm ồn ào nhất.
Hắn còn nghe thấy Tiêu Khinh đòi người đàn ông khác cõng mình, đúng là không biết xấu hổ.
Chẳng biết tại sao Trọng Sắt lại thấy khó chịu, nhưng hắn lại cố tình phớt lờ nó đi.
Tiêu Khinh ngồi dậy, cậu định nói chuyện thì lại thấy ba người kia đang ngủ gần nhau, cậu sợ đánh thức bọn họ nên nhẹ nhàng đứng lên, ra hiệu cho Trọng Sắt tới nơi xa hơn.
Tới đi theo cậu.
Hai người sóng vai đi một quãng, sau khi Tiêu Khinh đảm bảo sẽ không khiến ba người kia tỉnh lại, cậu nói, “Sao ngươi ở đây?”
Tiêu Khinh không hề mừng rỡ mà lại như đang chất vấn Trọng Sắt, làm cho vẻ tối tăm của Trọng Sắt trở nên sâu sắc hơn, hắn hỏi ngược lại, “Tại sao ta không thể ở đây?”
Tiêu Khinh sợ bọn họ đi nhầm vào địa bàn của con rắn chín đầu kia, cậu hơi sốt ruột, “Tiêu rồi, ngươi ở đây, bọn ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Trọng Sắt nhận ra cậu không chào đón mình, hắn cười lạnh, “Ngươi cảm thấy ba người bọn họ, một người ở cảnh tứ trùng tu, hai người ở cảnh tam trọng hóa, ai mà bảo vệ được ngươi?”
Tiêu Khinh phát hiện Trọng Sắt có hơi khinh thường bọn họ, cậu không thích bạn mình bị khinh thường như thế, cậu bật thốt, “Thế thì cũng an toàn hơn ở bên cạnh ngươi rồi!”
Trọng Sắt lại nghĩ là Trọng Sắt không tin mình, thậm chí là Tiêu Khinh còn muốn xa lánh, ghét hắn.
Tại sao cậu lại ghét hắn? Vì chuyện đêm đó hả?
Trọng Sắt giơ tay nắm lấy cổ tay Tiêu Khinh, kéo bàn tay đang giấu trong áo để sưởi ấm ra, Tiêu Khinh còn đang cầm một viên ngọc giữ ấm màu đỏ. Hắn tới gần Tiêu Khinh, gằn từng chữ một, “Tối hôm đó là do ngươi chủ động!”
Mạc Kỳ trợn trắng mắt, “Huynh mơ đẹp quá!”
Bốn người ầm ĩ với nhau, không hề gặp chút nguy hiểm nào, đến đêm, bọn họ đốt lửa, tìm chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi.
Nhóm người này cũng là người thần kinh thô, không hề chuẩn bị cho người thay phiên canh gác gì cả, cứ thế mà ngủ. Tiêu Khinh không ngủ được vì quá lạnh.
Cậu nằm gần đống lửa nhất nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cậu hơi hối hận, có cảm giác mình tới đây để chịu khổ.
Mười năm qua, cậu sống trong sự nuông chiều, đã bao giờ chịu ấm ức, phải ngủ trên mảnh vải không thấm nước dưới đất như thế này đâu?
Tiêu Khinh siết chặt áo khoác, vừa mệt vừa lạnh, mặt đất lại còn cứng, khí lạnh xộc lên khiến cậu run lẩy bẩy. Khi Tiêu Khinh mơ màng, cậu có cảm giác ai đó phủ lên người mình một tấm áo choàng lông cáo. Cậu tưởng là Mạc Kỳ nên mỏ mắt ra, lại thấy một đôi mắt màu tím.
Trọng Sắt?
Sao hắn lại ở đây?
Chẳng lẽ bốn người bọn họ đi nhầm vào chỗ nam chính đánh quái thăng cấp rồi hả?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Khinh vang lên, nguy hiểm!
Thật ra Trọng Sắt vẫn luôn ở gần bọn họ, nghe bốn người cười đùa. Hắn cũng không rõ lý do là gì, có lẽ là trên đường đi nhàm chán nên muốn nghe tiếng động, mà bốn người này cũng là nhóm ồn ào nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn nghe thấy Tiêu Khinh đòi người đàn ông khác cõng mình, đúng là không biết xấu hổ.
Chẳng biết tại sao Trọng Sắt lại thấy khó chịu, nhưng hắn lại cố tình phớt lờ nó đi.
Tiêu Khinh ngồi dậy, cậu định nói chuyện thì lại thấy ba người kia đang ngủ gần nhau, cậu sợ đánh thức bọn họ nên nhẹ nhàng đứng lên, ra hiệu cho Trọng Sắt tới nơi xa hơn.
Tới đi theo cậu.
Hai người sóng vai đi một quãng, sau khi Tiêu Khinh đảm bảo sẽ không khiến ba người kia tỉnh lại, cậu nói, “Sao ngươi ở đây?”
Tiêu Khinh không hề mừng rỡ mà lại như đang chất vấn Trọng Sắt, làm cho vẻ tối tăm của Trọng Sắt trở nên sâu sắc hơn, hắn hỏi ngược lại, “Tại sao ta không thể ở đây?”
Tiêu Khinh sợ bọn họ đi nhầm vào địa bàn của con rắn chín đầu kia, cậu hơi sốt ruột, “Tiêu rồi, ngươi ở đây, bọn ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Trọng Sắt nhận ra cậu không chào đón mình, hắn cười lạnh, “Ngươi cảm thấy ba người bọn họ, một người ở cảnh tứ trùng tu, hai người ở cảnh tam trọng hóa, ai mà bảo vệ được ngươi?”
Tiêu Khinh phát hiện Trọng Sắt có hơi khinh thường bọn họ, cậu không thích bạn mình bị khinh thường như thế, cậu bật thốt, “Thế thì cũng an toàn hơn ở bên cạnh ngươi rồi!”
Trọng Sắt lại nghĩ là Trọng Sắt không tin mình, thậm chí là Tiêu Khinh còn muốn xa lánh, ghét hắn.
Tại sao cậu lại ghét hắn? Vì chuyện đêm đó hả?
Trọng Sắt giơ tay nắm lấy cổ tay Tiêu Khinh, kéo bàn tay đang giấu trong áo để sưởi ấm ra, Tiêu Khinh còn đang cầm một viên ngọc giữ ấm màu đỏ. Hắn tới gần Tiêu Khinh, gằn từng chữ một, “Tối hôm đó là do ngươi chủ động!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro