Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 6
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Nhưng rõ ràng đây là thứ thuộc về bộ tộc Săn Nhẫn, tại sao nó lại xuất hiện trên người mình?
Chẳng lẽ… hôm nay là ngày nam chính giết cha?
Thế thì liên quan gì tới mình chứ?
Tiêu Khinh không hiểu nổi. Từ khi linh hồn của cậu xuyên vào cơ thể Tiêu Khinh tám tuổi cho tới nay đã qua bốn năm, hoàn toàn không hề có nhắc nhở, gợi ý và cảnh cáo của hệ thống xuyên sách gì cả. Bản thân Tiêu Khinh trong sách là một tiểu thiếu gia ngông cuồng tự đại, sau khi cậu xuyên tới đây đã cố ý kìm chế rất nhiều, sống bằng tính cách của mình, không hề nhận được lời cảnh cáo sai thiết lập nhân vật gì cả.
Hai tay Tiêu Khinh nắm chặt lấy xương cốt, cậu nhắm mắt lại, nhớ rõ lại tình cảnh nam chính Trọng Sắt giết cha, cậu như có thể cảm giác được thanh đao xương trắng hếu này tỏa ra mùi máu tanh. Tiêu Khinh khẽ run lên, khẽ hỏi không khí: “Rốt cuộc ngươi muốn ta tới thế giới này để làm gì chứ?”
…
Đêm nay, mưa tầm tã.
Cha lại uống say mèm, Trọng Sắt nhíu mày, hắn khó chịu tránh né bàn tay đầy vết chai của cha, quay về phòng một mình.
Hắn chưa từng cảm nhận được tình thương từ cha, từ lúc hắn bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, cha luôn say mèm, luôn ném đồ, đánh chửi hắn, chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Bà cụ vẫn luôn chăm sóc hắn trong thôn từng nói, cha hắn cũng là một người đáng thương, sau khi mẹ Trọng Sắt sinh hắn xong, bà nhắm mắt xuôi tay, bắt đầu từ khi đó cha hắn mới buồn bã trong lòng.
Hiện giờ Trọng Sắt mười hai tuổi, vì thiếu dinh dưỡng lâu dài nên hắn rất gầy yếu, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng gương mặt thì cực kỳ xinh đẹp. Mặc dù hắn là thiếu niên nhưng vẫn có rất nhiều kẻ thèm nhỏ dãi.
Thế mà còn có cha mình trong số đó.
Không phải Trọng Sắt không nhận ra, hắn còn cảm thấy kinh ngạc. Khát vọng trong mắt cha mình không khác gì những tên độc thân trong thôn làng này.
Tiếng sấm vang vọng ngoài phòng kèm theo tia chớp, như muốn bổ sập căn nhà nhỏ đã xiêu vẹo lụp xụp này.
Trọng Sắt đứng dậy muốn đóng cánh cửa kia lại, nhưng hắn vừa quay lại thì đã bị người ôm lấy từ phía sau. Mùi rượu và mùi mồ hôi tanh nồng hôi hám đan xen ập tới, hắn cảnh giác hỏi: “Cha, cha làm gì thế?”
“Con yêu, để cha ôm con một cái đi, con đã lớn như thế, còn xinh đẹp hơn mẹ con nữa…”
Trọng Sắt cứng đờ, hình như hắn đã nhận ra người cha uống say của mình muốn làm gì. Hắn vùng vẫy đứng dậy như lại bị cha ném lên giường, tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt người đàn ông tiều tụy râu ria, Trọng Sắt không hề giống ông ta một chút nào.
“Cha tỉnh táo lại đi! Con là con của cha đó!” Trọng Sắt gào thét, muốn thoát khỏi tay người đàn ông.
Chẳng lẽ… hôm nay là ngày nam chính giết cha?
Thế thì liên quan gì tới mình chứ?
Tiêu Khinh không hiểu nổi. Từ khi linh hồn của cậu xuyên vào cơ thể Tiêu Khinh tám tuổi cho tới nay đã qua bốn năm, hoàn toàn không hề có nhắc nhở, gợi ý và cảnh cáo của hệ thống xuyên sách gì cả. Bản thân Tiêu Khinh trong sách là một tiểu thiếu gia ngông cuồng tự đại, sau khi cậu xuyên tới đây đã cố ý kìm chế rất nhiều, sống bằng tính cách của mình, không hề nhận được lời cảnh cáo sai thiết lập nhân vật gì cả.
Hai tay Tiêu Khinh nắm chặt lấy xương cốt, cậu nhắm mắt lại, nhớ rõ lại tình cảnh nam chính Trọng Sắt giết cha, cậu như có thể cảm giác được thanh đao xương trắng hếu này tỏa ra mùi máu tanh. Tiêu Khinh khẽ run lên, khẽ hỏi không khí: “Rốt cuộc ngươi muốn ta tới thế giới này để làm gì chứ?”
…
Đêm nay, mưa tầm tã.
Cha lại uống say mèm, Trọng Sắt nhíu mày, hắn khó chịu tránh né bàn tay đầy vết chai của cha, quay về phòng một mình.
Hắn chưa từng cảm nhận được tình thương từ cha, từ lúc hắn bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, cha luôn say mèm, luôn ném đồ, đánh chửi hắn, chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ vẫn luôn chăm sóc hắn trong thôn từng nói, cha hắn cũng là một người đáng thương, sau khi mẹ Trọng Sắt sinh hắn xong, bà nhắm mắt xuôi tay, bắt đầu từ khi đó cha hắn mới buồn bã trong lòng.
Hiện giờ Trọng Sắt mười hai tuổi, vì thiếu dinh dưỡng lâu dài nên hắn rất gầy yếu, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng gương mặt thì cực kỳ xinh đẹp. Mặc dù hắn là thiếu niên nhưng vẫn có rất nhiều kẻ thèm nhỏ dãi.
Thế mà còn có cha mình trong số đó.
Không phải Trọng Sắt không nhận ra, hắn còn cảm thấy kinh ngạc. Khát vọng trong mắt cha mình không khác gì những tên độc thân trong thôn làng này.
Tiếng sấm vang vọng ngoài phòng kèm theo tia chớp, như muốn bổ sập căn nhà nhỏ đã xiêu vẹo lụp xụp này.
Trọng Sắt đứng dậy muốn đóng cánh cửa kia lại, nhưng hắn vừa quay lại thì đã bị người ôm lấy từ phía sau. Mùi rượu và mùi mồ hôi tanh nồng hôi hám đan xen ập tới, hắn cảnh giác hỏi: “Cha, cha làm gì thế?”
“Con yêu, để cha ôm con một cái đi, con đã lớn như thế, còn xinh đẹp hơn mẹ con nữa…”
Trọng Sắt cứng đờ, hình như hắn đã nhận ra người cha uống say của mình muốn làm gì. Hắn vùng vẫy đứng dậy như lại bị cha ném lên giường, tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt người đàn ông tiều tụy râu ria, Trọng Sắt không hề giống ông ta một chút nào.
“Cha tỉnh táo lại đi! Con là con của cha đó!” Trọng Sắt gào thét, muốn thoát khỏi tay người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro