Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 63
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Hôm nay hắn giết rắn chín đầu, hắn tăng sức mạnh lên bao nhiêu thì người này cũng tăng lên bấy nhiêu. Cảm giác này rất lạ.
Trọng Sắt vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng, hình như Tiêu Khinh đã phát hiện cái lò lửa là hắn, cậu vô thức tới gần, kề sát vào người hắn, thậm chí còn nắm tay hắn.
Tim của Trọng Sắt đập càng ngày càng nhanh, hắn có thể cảm nhận được cơn nóng cháy bên tai mình.
“Ngươi nghe lời y làm gì chứ?” Tiêu Khinh khẽ trách.
“Thiếu một cái áo choàng.” Trọng Sắt giải thích ngắn gọn.
Áo choàng da chồn này được làm từ da chồn linh thú tam phẩm, rất rộng, hai người đắp còn dư sức. Nhưng Tiêu Khinh phát hiện hai người bọn họ nằm gần nhau quá, ai cũng mặc áo hơi mỏng. Trọng Sắt còn là thân thông thấu, có linh lực bảo vệ cơ thể, người hắn nóng hơn người Tiêu Khinh nhiều, đúng là ngủ gần hắn dễ chịu hơn không ít.
Tiêu Khinh chợt nhớ ra Lăng Thư Ca đã gia nhập tiểu đội của bọn họ, chắc chắn Mạc Kỳ sẽ không để người ta ngủ ngoài trời như thế, nhưng tại sao Trọng Sắt lại là người ngủ chung với mình, kỳ quái quá. Tiêu Khinh bèn lùi ra sau, “Ngươi gần ta quá.”
Trọng Sắt nói, “Ngươi cứ nhích tới đây.”
Vì chỗ này chật hẹp!
Vốn là cái đệm không thấm nước mà cậu đang nằm chỉ dành cho một người thôi, hai người đàn ông chen chúc với nhau, chắc chắn sẽ dán dính vào nhau cho mà coi!
Nếu còn nhích ra sau lưng nữa thì sẽ là trời tuyết, Tiêu Khinh thở dài định ngồi dậy, “Vậy thì ngươi ngủ đi, ta ngủ đủ rồi.”
Trọng Sắt nắm chặt tay cậu, “Ta không ngủ được.”
Bàn tay thô ráp mảnh khảnh kia kéo tay Tiêu Khinh chạm vào đũng quần mình. Khi chạm vào thứ thô nóng cứng rắn kia, Tiêu Khinh sợ đến mức suýt thì lăn ra xa.
Ai giải thích giúp cậu là tại sao nam chính lại cứng lên không?
Trọng Sắt cảm thấy nửa đêm mà Tiêu Khinh lại kề sát mình, đó là ám chỉ rõ ràng rồi nên hắn đành cố gắng thỏa mãn cậu.
Tiêu Khinh rút tay về như chạm vào bom, cậu choáng váng hoa mắt. Sau đó, trong lúc mơ hồ này, chẳng biết tại sao câu lại nghĩ tới một tuyến thời gian khá là hợp lý.
Trong sách gốc, lúc này là thời gian Trọng Sắt và Lăng Thư Ca song tu, cho nên hắn cứng lên cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?
Có phải là thúc đẩy tình tiết không quá mức mãnh liệt không?
Tiêu Khinh khẽ hỏi, “Ngươi cảm thấy Lăng Thư Ca thế nào?”
Trọng Sắt không nhìn nàng ta trong đêm nay, nhưng Tiêu Khinh hỏi hắn như thế, có thể là do cậu ghen, vì Lăng Thư Ca cứ cố ý vô tình nhắc tới hắn.
Trọng Sắt nói, “Không quen biết.”
Đúng thế, trong sách gốc, là Lăng Thư Ca dụ dỗ hắn, hắn thật sự không quen biết với nàng ta.
Tiêu Khinh định trốn đi nhưng cậu nghĩ là áo choàng của mình còn ở đây, cậu không thể chịu đựng lâu trong cảnh lạnh lẽo buốt giá như thế này, cũng không thể lấy đi được. Tuy Trọng Sắt là thân thông thấu hạng nhất, sẽ không thấy lạnh nhưng nói cho cùng thì cũng là không tốt, khiến Tiêu Khinh thấy hơi do dự.
Trọng Sắt vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng, hình như Tiêu Khinh đã phát hiện cái lò lửa là hắn, cậu vô thức tới gần, kề sát vào người hắn, thậm chí còn nắm tay hắn.
Tim của Trọng Sắt đập càng ngày càng nhanh, hắn có thể cảm nhận được cơn nóng cháy bên tai mình.
“Ngươi nghe lời y làm gì chứ?” Tiêu Khinh khẽ trách.
“Thiếu một cái áo choàng.” Trọng Sắt giải thích ngắn gọn.
Áo choàng da chồn này được làm từ da chồn linh thú tam phẩm, rất rộng, hai người đắp còn dư sức. Nhưng Tiêu Khinh phát hiện hai người bọn họ nằm gần nhau quá, ai cũng mặc áo hơi mỏng. Trọng Sắt còn là thân thông thấu, có linh lực bảo vệ cơ thể, người hắn nóng hơn người Tiêu Khinh nhiều, đúng là ngủ gần hắn dễ chịu hơn không ít.
Tiêu Khinh chợt nhớ ra Lăng Thư Ca đã gia nhập tiểu đội của bọn họ, chắc chắn Mạc Kỳ sẽ không để người ta ngủ ngoài trời như thế, nhưng tại sao Trọng Sắt lại là người ngủ chung với mình, kỳ quái quá. Tiêu Khinh bèn lùi ra sau, “Ngươi gần ta quá.”
Trọng Sắt nói, “Ngươi cứ nhích tới đây.”
Vì chỗ này chật hẹp!
Vốn là cái đệm không thấm nước mà cậu đang nằm chỉ dành cho một người thôi, hai người đàn ông chen chúc với nhau, chắc chắn sẽ dán dính vào nhau cho mà coi!
Nếu còn nhích ra sau lưng nữa thì sẽ là trời tuyết, Tiêu Khinh thở dài định ngồi dậy, “Vậy thì ngươi ngủ đi, ta ngủ đủ rồi.”
Trọng Sắt nắm chặt tay cậu, “Ta không ngủ được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay thô ráp mảnh khảnh kia kéo tay Tiêu Khinh chạm vào đũng quần mình. Khi chạm vào thứ thô nóng cứng rắn kia, Tiêu Khinh sợ đến mức suýt thì lăn ra xa.
Ai giải thích giúp cậu là tại sao nam chính lại cứng lên không?
Trọng Sắt cảm thấy nửa đêm mà Tiêu Khinh lại kề sát mình, đó là ám chỉ rõ ràng rồi nên hắn đành cố gắng thỏa mãn cậu.
Tiêu Khinh rút tay về như chạm vào bom, cậu choáng váng hoa mắt. Sau đó, trong lúc mơ hồ này, chẳng biết tại sao câu lại nghĩ tới một tuyến thời gian khá là hợp lý.
Trong sách gốc, lúc này là thời gian Trọng Sắt và Lăng Thư Ca song tu, cho nên hắn cứng lên cũng là chuyện bình thường mà nhỉ?
Có phải là thúc đẩy tình tiết không quá mức mãnh liệt không?
Tiêu Khinh khẽ hỏi, “Ngươi cảm thấy Lăng Thư Ca thế nào?”
Trọng Sắt không nhìn nàng ta trong đêm nay, nhưng Tiêu Khinh hỏi hắn như thế, có thể là do cậu ghen, vì Lăng Thư Ca cứ cố ý vô tình nhắc tới hắn.
Trọng Sắt nói, “Không quen biết.”
Đúng thế, trong sách gốc, là Lăng Thư Ca dụ dỗ hắn, hắn thật sự không quen biết với nàng ta.
Tiêu Khinh định trốn đi nhưng cậu nghĩ là áo choàng của mình còn ở đây, cậu không thể chịu đựng lâu trong cảnh lạnh lẽo buốt giá như thế này, cũng không thể lấy đi được. Tuy Trọng Sắt là thân thông thấu hạng nhất, sẽ không thấy lạnh nhưng nói cho cùng thì cũng là không tốt, khiến Tiêu Khinh thấy hơi do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro