Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 9
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Tiêu Khinh bật cười, “Vậy những người tu luyện trong thành Thiên Hoa đều ăn đá bào dưa hấu hả?”
“Hả… ta không biết.” Mạc Kỳ tao nhã múc một thìa, y nhìn Tiêu Khinh mà rầu rĩ, “Sao huynh lại là người phàm cơ chứ?”
“Người phàm thì sao chứ? Ta lại không thích tu luyện.” Tiêu Khinh không quan tâm mà nói.
“Thế thì huynh định ở thành Thiên Hoa suốt đời sao? Thế giới bên ngoài to lớn như vậy…”
“Ở đây tốt mà, cha mẹ ta đều ở đây.”
Nhà họ Tiêu là gia đình kinh doanh củi trong thành Thiên Hoa, mặc dù bắt đầu từ thời tổ tiên đã không có thân thông thấu nhưng bọn họ đã buôn bán kinh doanh, kéo dài tới đời này, tích lũy được khá nhiều tiền của, đủ cho Tiêu Khinh sống dư dả no ấm suốt đời.
“Vậy nên ta mới nói huynh không khác gì con nít…” Mạc Kỳ thở dài như ông cụ non, hơi tiếc nuối sau này bạn tốt sẽ không thể sóng vai cùng mình nữa, “Huynh không biết tu luyện thú vị như thế nào đâu.”
Y vừa nói vừa cầm tách trà trên bàn lên, cử động ngón tay, sử dụng linh lực, nước trà trong tách như bị sức mạnh vô hình bao bọc, không hề đổ xuống đất. Nước trà màu vàng nhạt di chuyển một vòng xung quanh Tiêu Khinh, lại rơi vào tách trà như trước.
Khi ngón tay của Mạc Kỳ dừng chuyển động, tách trà hạ xuống bàn rất vững vàng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngoài hơi sóng sánh ra thì không hề rơi một giọt nào.
“Ôi, hay quá!” Tiêu Khinh nể mặt mà khen ngợi bạn tốt nhưng trong mắt không hề có vẻ hâm mộ gì, cậu nói thẳng, “Hết cách rồi, thân thể tầm thường này không có cách nào trở thành người tu luyện được đâu.”
Mặc dù nói thế nhưng tay cậu lại lén lút di chuyển theo tách trà của Mạc Kỳ, để tách trà càng vững vàng hơn. Cậu không muốn nước trà dính đầy lên người mình, mà quần áo này là tự tay mẹ cậu thêu, làm bẩn cũng không được.
“Thôi bỏ đi, sau này ta bảo vệ huynh là được!” Mạc Kỳ rất tự tin, “Ta đã bước vào cảnh nhất trọng tạo. Sư phụ nói ta ở tuổi này mà vào được cảnh nhất trọng tạo đã là giỏi hơn người.”
Mạc Kỳ không biết người bạn tốt trông có vẻ hiền lành giấu một thanh Cốt Nhẫn linh khí nhị phẩm trong người, hơn nữa, tuy là thân người phàm nhưng cậu đã bước vào cảnh nhị trọng luyện.
Có được những thứ này là nhờ Trọng Sắt bắt đầu ra ngoài tu luyện.
Tiêu Khinh bất ngờ phát hiện thân thể mình lại thay đổi theo nam chính, nói cách khác, cậu là một nam chính phiên bản khác, có cùng năng lực với nam chính.
Cậu lại trải qua những ngày tháng êm đềm, ngoài thỉnh thoảng đột nhiên Tiêu Khinh sẽ trở nên mạnh hơn, biết được tiến độ tu luyện của nam chính thì không có chuyện gì khác.
Còn ba năm Trọng Sắt và Thịnh Dương sẽ tới thành Thiên Hoa.
“Hả… ta không biết.” Mạc Kỳ tao nhã múc một thìa, y nhìn Tiêu Khinh mà rầu rĩ, “Sao huynh lại là người phàm cơ chứ?”
“Người phàm thì sao chứ? Ta lại không thích tu luyện.” Tiêu Khinh không quan tâm mà nói.
“Thế thì huynh định ở thành Thiên Hoa suốt đời sao? Thế giới bên ngoài to lớn như vậy…”
“Ở đây tốt mà, cha mẹ ta đều ở đây.”
Nhà họ Tiêu là gia đình kinh doanh củi trong thành Thiên Hoa, mặc dù bắt đầu từ thời tổ tiên đã không có thân thông thấu nhưng bọn họ đã buôn bán kinh doanh, kéo dài tới đời này, tích lũy được khá nhiều tiền của, đủ cho Tiêu Khinh sống dư dả no ấm suốt đời.
“Vậy nên ta mới nói huynh không khác gì con nít…” Mạc Kỳ thở dài như ông cụ non, hơi tiếc nuối sau này bạn tốt sẽ không thể sóng vai cùng mình nữa, “Huynh không biết tu luyện thú vị như thế nào đâu.”
Y vừa nói vừa cầm tách trà trên bàn lên, cử động ngón tay, sử dụng linh lực, nước trà trong tách như bị sức mạnh vô hình bao bọc, không hề đổ xuống đất. Nước trà màu vàng nhạt di chuyển một vòng xung quanh Tiêu Khinh, lại rơi vào tách trà như trước.
Khi ngón tay của Mạc Kỳ dừng chuyển động, tách trà hạ xuống bàn rất vững vàng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngoài hơi sóng sánh ra thì không hề rơi một giọt nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ôi, hay quá!” Tiêu Khinh nể mặt mà khen ngợi bạn tốt nhưng trong mắt không hề có vẻ hâm mộ gì, cậu nói thẳng, “Hết cách rồi, thân thể tầm thường này không có cách nào trở thành người tu luyện được đâu.”
Mặc dù nói thế nhưng tay cậu lại lén lút di chuyển theo tách trà của Mạc Kỳ, để tách trà càng vững vàng hơn. Cậu không muốn nước trà dính đầy lên người mình, mà quần áo này là tự tay mẹ cậu thêu, làm bẩn cũng không được.
“Thôi bỏ đi, sau này ta bảo vệ huynh là được!” Mạc Kỳ rất tự tin, “Ta đã bước vào cảnh nhất trọng tạo. Sư phụ nói ta ở tuổi này mà vào được cảnh nhất trọng tạo đã là giỏi hơn người.”
Mạc Kỳ không biết người bạn tốt trông có vẻ hiền lành giấu một thanh Cốt Nhẫn linh khí nhị phẩm trong người, hơn nữa, tuy là thân người phàm nhưng cậu đã bước vào cảnh nhị trọng luyện.
Có được những thứ này là nhờ Trọng Sắt bắt đầu ra ngoài tu luyện.
Tiêu Khinh bất ngờ phát hiện thân thể mình lại thay đổi theo nam chính, nói cách khác, cậu là một nam chính phiên bản khác, có cùng năng lực với nam chính.
Cậu lại trải qua những ngày tháng êm đềm, ngoài thỉnh thoảng đột nhiên Tiêu Khinh sẽ trở nên mạnh hơn, biết được tiến độ tu luyện của nam chính thì không có chuyện gì khác.
Còn ba năm Trọng Sắt và Thịnh Dương sẽ tới thành Thiên Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro