Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)

Hắn Là Nỗi Nhục...

2024-09-01 12:07:15

“Tạ công tử, hoan nghênh, hoan nghênh.”

Tạ công tử cũng là đệ tử Lăng Tiêu Phái, là đệ tử nội môn.

Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y là lần đầu tiên Chương Cẩm gặp, nhưng vị trước mặt thì hắn ta vô cùng quen thuộc.

Tạ Sùng, đệ tử nội môn của Bích Vân Phong Lăng Tiêu Phái.

Thiên phú hơn người, hiện tại đã là Trúc Cơ kỳ tầng chín.

Nghe nói, sắp tới hắn ta có thể tấn thăng lên đệ tử hạch tâm.

Tạ Sùng và hai người khác mang theo ngạo khí của đệ tử đại phái đi tới.

Hắn ta cũng chỉ gật đầu đối với sự nghênh đón của bọn Chương Cẩm.

“Sắp xếp cho chúng ta một gian phòng.”

Giọng điệu Tạ Sùng lạnh nhạt: “Hôm nay bổn công tử mở tiệc chiêu đãi hai vị sư huynh Quy Nguyên Các ở đây.”

“Hóa ra là cao đồ Quy Nguyên Các, ta là quản sự ở đây, hoan nghênh, hoan nghênh...”

Chương Cẩm không nói nhiều, dẫn theo ba người đi vào một gian phòng.

Tuy nhiên sau khi đến gian phòng này, Tạ Sùng hơi không vui: “Chương quản sự, chuyện gì thế này?”

“Đây là bao gian tốt nhất của tửu lâu các ngươi sao?”

“Hay ngươi cảm thấy ta và hai vị sư huynh không xứng ăn cơm trong bao gian tốt nhất của các ngươi?”

Ngữ khí Tạ Sùng bất thiện, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Chương Cẩm.

Chương Cẩm đổ mồ hôi đầy đầu.

Đây là người của Lăng Tiêu Phái và Quy Nguyên Các, một quản sự nhỏ bé như hắn ta không thể nào chọc vào nổi.

Hắn ta vội vàng giải thích: “Tạ công tử, không phải ta nghĩ vậy, mà bao gian tốt nhất đã có người rồi.”

“Ồ, ai vậy?”

Tạ Sùng coi thường.

“Bảo hắn nhường lại đi, bổn công tử có thể đền bù cho hắn một chút.”

Chương Cẩm nói: “Nghe nói là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong quý phái, Lữ công tử và Tiêu tiểu thư.”

“Lữ Thiếu Khanh?” Tạ Sùng lập tức kinh ngạc.

Hai vị thanh niên Quy Nguyên Các cũng lộ vẻ giật mình.

“Là Thiên Ngự Phong chỗ Kế Ngôn sư huynh sao?”

Không lâu trước đây Kế Ngôn đã nổi tiếng trong tụ hội của ba đại môn phái, cho nên đã để lại ấn tượng sâu sắc với đám tu sĩ bọn hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù nói Kế Ngôn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của ba đại môn phái thì cũng không có ai phản đối.

“Vị Lữ sư huynh này hẳn cũng rất mạnh?”

Một trong hai người của Quy Nguyên Các nghiêm túc nói.

Trên mặt hắn ta mang theo sự kính nể.

Biểu hiện của Kế Ngôn không thể nào bắt bẻ, cho dù là người của Quy Nguyên Các thì cũng không hề có suy nghĩ đối kháng.

“Nhất phong song kiêu sao?”

Một thanh tiên trẻ tuổi khác tên Ngô Thiên Tung cũng có biểm cảm không khác biệt mấy.

Tuy nhiên!

Sau khi Tạ Sùng thoáng giật mình thì mặt mũi tràn đầy khinh thường.

“Ngô sư huynh, không có chuyện nhất phong song kiêu đâu.”

“Kế Ngôn sư huynh là niềm tự hào của chúng ta, còn Lữ Thiếu Khanh sư huynh...

Là nỗi nhục của chúng ta.”

“Nói thật, khi gặp người ngoài, chúng ta đều không muốn nhắc đến hắn.”

Trương Chính hứng thú: “Sao lại nói vậy?”

Chương Cẩm cũng vểnh tai lên nghe, mặc dù hắn ta tới đây đã lâu, nhưng chuyện liên quan đến Lữ Thiếu Khanh hắn ta gần như chưa từng nghe nói đến.

Quá vô danh, thậm chí hắn ta gần như cũng không biết Thiên Ngự Phong còn có một nhân vật như vậy.

Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác, mặt trời chói mắt nhất của Thiên Ngự Phong là Kế Ngôn.

Ngay cả sư phụ Thiều Thừa cũng lộ vẻ ảm đạm nhạt nhòa trước ánh sáng này.

“Nói thế nào nhỉ, người này chỉ cần dùng hai chữ để khái quát là lười và phế.”

“Lười ấy à, bởi vì hắn gần như chẳng tu luyện gì, thực lực chẳng biết tới Trúc Cơ kỳ chưa.”

“Phế, dĩ nhiên là phế vật. Nếu hắn ở trong thế gia thì chính là loại thiếu gia ăn chơi.”

“Chưởng môn và các trưởng lão đã từng nhiều lần phê bình hành vi này của hắn, nhưng hắn ỷ có sư phụ che chở, xưa nay không để ý tới.

“Cho nên nói, mọi người ít nghe nói về chuyện của hắn là vì đệ tử Lăng Tiêu Phái chúng ta đều cảm thấy mất mặt nên không muốn nhắc đến hắn.”

Thì ra là thế.

Sau khi Chương Cẩm nghe xong, trong lòng khinh thường.

Hóa ra là một tên ăn chơi, chẳng trách lại cuồng vọng như vậy, đuổi cả ta ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngô Thiên Tung nói: “Nếu hắn đã như vậy, sao Phong chủ Thiên Ngự Phong lại nhận hắn làm đồ đệ?”

Tạ Sùng nói: “Điểm ấy chúng ta cũng không rõ, nhưng nghe nói, Kế Ngôn sư huynh đối với hắn rất tốt. Có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên mới được nhận vào Thiên Ngự Phong.”

“Dù sao có được Kế Ngôn sư huynh thì có tiện thể nhận thêm kẻ nào khác cũng đáng mà.”

Trương Chính và Ngô Thiên Tung gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nếu Kế Ngôn đồng ý bái nhập Quy Nguyên Các, cho dù muốn dẫn theo một trăm hay một ngàn phế vật, Quy Nguyên Các cũng bằng lòng nhận hết.

Chương Cẩm sau khi nghe xong thì đã không còn để tâm đến Lữ Thiếu Khanh nữa, hắn ta nói với Tạ Sùng: “Tạ công tử, có cần đi bảo hắn nhường bao gian không ạ?”

Tạ Sùng ngẫm nghĩ, nói: “Được rồi, không cần đâu.”

Mặc dù hắn ta xem thường Lữ Thiếu Khanh nhưng Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền, thân phận cao hơn nhiều so với đệ tử nội môn như hắn ta.

Hắn ta không dám tùy tiện đi đắc tội, đồng thời, hắn ta cũng sợ vì chuyện này chọc tới Kế Ngôn.

Nhân khí của Kế Ngôn ở Lăng Tiêu Phái rất cao, chọc tới Kế Ngôn là tự tuyệt đường sống của mình trong Lăng Tiêu Phái.

Trương Chính và Ngô Thiên Tung liếc nhau, hai người đồng thời hiểu ý trong mắt đối phương.

Trương Chính cười nói: “Tạ huynh, hai người chúng ta muốn đi làm quen vị Lữ sư huynh này một chút, không biết có được không?”

Tạ Sùng hơi chần chờ: “Cái này...”

Nói thật, hắn ta cũng không thân với Lữ Thiếu Khanh, số lần gặp Lữ Thiếu Khanh ít đến đáng thương.

Nói thật, trong đệ tử Lăng Tiêu Phái có không ít người chưa từng gặp Lữ Thiếu Khanh lần nào.

Lữ Thiếu Khanh không chỉ một hai lần vắng mặt trong đại hội môn phái, cho nên có vài đệ tử sau khi gia nhập thật sự chưa từng gặp Lữ Thiếu Khanh.

Tạ Sùng cũng chỉ thoáng nhìn thấy hắn từ xa một hai lần trong đại hội môn phái.

Ngô Thiên Tung nói: “Tạ huynh, không phải huynh sợ hắn đấy chứ?

Dính đến mặt mũi nam nhân, Tạ Sùng lập tức cứng cổ nói:

“Đùa à, Tạ Sùng ta sao lại sợ hắn?”

Trương Chính nói: “Vậy chúng ta đi làm quen một chút, dù sao có thể tạo mối quan hệ với đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái là chuyện rất khó.”

“Huống hồ, hắn còn là sư đệ của Kế Ngôn sư huynh, nếu có thể thông qua hắn tạo mối quan hệ với Kế Ngôn sư huynh, dù với ta hay ngươi cũng đều có lợi.”

Tạ Sùng nghe thấy vậy, lúc này gật đầu: “Được, chúng ta đi bái phỏng Lữ sư huynh một chút.”

Chương Cẩm vui mừng, là kẻ đã thành tinh sao hắn ta không nhận ra Trương Chính và Ngô Thiên Tung không hề có ý tốt chứ?

Nhưng hắn ta không vạch trần, ngược lại còn vội vàng dẫn đường.

Trên đường đi, Ngô Thiên Tung một lần nữa hỏi Tạ Sùng: “Tạ huynh, thực lực của hắn thật sự rất bình thường sao?”

Tạ Sùng khẳng định gật đầu: Tất cả mọi người đều nói như vậy, ngay cả chưởng môn cũng nói hắn là một tên quỷ lười...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)

Số ký tự: 0