Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Lữ Thiếu Khanh...
2024-09-01 12:07:15
Sau khi người bịt mặt bị xoắn nát, con chim đỏ ngạo kiều vỗ cánh mấy cái, cuối cùng cũng biến mất trong không khí.
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh thu trường kiếm lại, nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt. Hắn vô cùng bất mãn mà lầm bầm: "Trời ạ, không biết đánh như vậy sao? Sớm biết hắn yếu như gà vậy thì giữa lại chút lực là được rồi. Haiz, thật lãng phí mà."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chính.
Trương Chính bị thương nghiêm trọng, đã hôn mê bất tỉnh.
Lữ Thiếu Khanh không do dự, bắt đầu cướp sạch Trương Chính.
"Còn không biết xấu hổ nói là đệ đệ của Trương Tòng Long, nhưng sao lại nghèo như vậy chứ? Muốn bảo vật không có bảo vật, linh thạch cũng chỉ có một trăm viên, đồ quỷ nghèo."
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, hung hăng khinh bỉ: "Quỷ nghèo mà cũng dám đến trêu chọc ta?"
Sau khi nói xong, chuẩn bị rời đi.
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị rời đi, trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên! Một thanh trường kiếm phá không mà đến, lướt qua đầu Phương Hiểu, làm một cây đại thụ phía sau Phương Hiểu bị đánh thành bột phấn đầy trời.
Phương Hiểu có cảm giác như một mặt trời xẹt qua đầu mình.
Kiếm ý cuồng bạo làm cho Phương Hiểu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
"A, là ảo giác sao?"
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị trí của Phương Hiểu, cuối cùng lắc đầu rời đi.
"Cái tên Đại sư huynh hỗn đản kia, chọc ra nhiều phiền toái như vậy. Đều bảo hắn phải quyết đoán một chút, không nên làm thánh mẫu, nếu quả quyết giết chết người đáng chết thì làm sao mà có nhiều phiền toái như vậy được?"
Phương Hiểu cứng đờ, nàng tiếp tục đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cảm giác của Lữ Thiếu Khanh nhạy bén như thế, nàng thiếu chút nữa bị phát hiện. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình lại có thể để tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này.
Thực lực Kết Đan kỳ.
Thực lực như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi ở Tề Châu, không có mấy người có thể đạt tới.
Thủ tịch của ba môn phái lớn đều là Kết Đan kỳ, trong thế hệ trẻ tuổi của thế gia tu luyện ở Tề Châu không có ai có thực lực Kết Đan kỳ.
Đồng thời, ba môn phái lớn này cũng không có nghe nói ngoại trừ thủ tịch đệ tử đại địa ra, còn có đệ tử trẻ tuổi nào có thực lực đạt tới Kết Đan kỳ.
Nhưng hôm nay, Phương Hiểu đã gặp được.
Điểm này còn chưa làm cho Phương Hiểu rung động. Điều khiến nàng thực sự chấn động chính là Lữ Thiếu Khanh cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Hơn nữa còn đạt tới kiếm ý ở tầng cảnh giới thứ hai: kiếm ý hóa hình.
Kiếm ý có ba cảnh giới lớn, kiếm ý tâm chuyển, kiếm ý hóa hình và kiếm tâm thông thần.
Trong thế hệ trẻ ở Tề Châu, người lĩnh ngộ được kiếm ý tâm chuyển không có mấy người. Chứ đừng nói là lĩnh ngộ ra tầng kiếm ý thứ hai.
Kế Ngôn cũng chính là bởi vì lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình, mới có thể dễ dàng khiêu chiến vượt cấp. Hơn nữa, còn dựa vào điều này, vận dụng tu vi Kết Đan kỳ mà chém giết một địch nhân vừa mới vào Nguyên Anh kỳ.
Dựa vào một tay kiếm ý, lực áp tất cả người trẻ tuổi ở Tề Châu, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở nơi đây.
Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc, Trương Tòng Long của Quy Nguyên Các đều không lĩnh ngộ được kiếm ý.
Rất nhiều người biết Kế Ngôn lợi hại, cho nên buông tha tranh đoạt danh hiệu người đứng đầu, thay vào đó sẽ đi tranh đoạt vị trí thứ hai.
Nhưng hôm nay, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu cảm thấy những người khác cũng đừng tranh danh hiệu người đứng thứ hai Tề Châu nữa, đi tranh hạng ba là được.
Đến lúc này Phương Hiểu mới hiểu được lời Lữ Thiếu Khanh nói sợ lỡ tay đánh chết bọn họ ở trong tửu lâu, đó không phải là chuyện cười.
Lữ Thiếu Khanh thật sự có thực lực này.
Phương Hiểu chuẩn bị giải trừ ngụy trang trên người, lúc muốn rời đi, bỗng nhiên thân thể nàng cứng đờ.
Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện từ trong bóng tối, ánh mắt như điện, nhìn về hướng của nàng.
"Thì ra thật sự là ảo giác sao?"
Lữ Thiếu Khanh thấp giọng lẩm bẩm, sau đó mới chậm rãi biến mất.
Dưới bóng đêm, trong ánh trăng, một trận gió đêm thổi qua.
Da đầu Phương Hiểu tê dại, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cái tên này, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.
Chẳng những thủ đoạn hơn người, sát phạt quyết đoán, hơn nữa tâm tư kín đáo, cẩn thận vô cùng.
Bởi vì một chút hoài nghi, cố ý rời đi rồi quay trở lại, mục đích chính là muốn kiểm chứng có người ở bên cạnh hay không.
Phương Hiểu càng thêm không dám động, cũng không dám rời đi.
Nhìn tư thế của Lữ Thiếu Khanh, một khi phát hiện ra nàng, không chừng sẽ bị diệt khẩu.
Lữ Thiếu Khanh có thực lực mạnh như vậy, lại yên lặng vô danh, thậm chí trong Lăng Tiêu Phái cũng có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của hắn. Chỉ chừng đó cũng đủ để nhìn ra là Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn và bí ẩn.
Mình đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh, có thể bị Lữ Thiếu Khanh coi là địch nhân và tạo thành hiểu lầm gì hay không?
Phương Hiểu không dám đánh cược.
Một khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra nàng, với thực lực của nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Phương Hiểu cứ đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích như vậy.
Mãi đến khi mặt trời mọc, trong rừng vang lên tiếng chim nhỏ kêu, Phương Hiểu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ đứng cả đêm như vậy, không dám có bất kỳ động đậy nào. Đưa mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu Phái, trong lòng nàng âm thầm mặc niệm.
Thật là đáng sợ.
Là Lăng Tiêu Phái đáng sợ hay là Lữ Thiếu Khanh đáng sợ.
Phương Hiểu cũng không biết.
Lúc này, có người từ xa đến, rất nhanh đã xuất hiện trước mắt Phương Hiểu.
Chính là ba người Chương Cẩm, Tạ Sùng và Ngô Thiên Tung chạy tới.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy một mảng lớn dấu vết chiến đấu giống như cuồng phong thổi qua ở nơi này.
Sau đó phát hiện Phương Hiểu.
Chương Cẩm lộ ra vẻ vui mừng: "Tiểu thư, ngài không sao chứ? Thật tốt quá, một đêm ngài không về, làm thuộc hạ vội muốn chết."
Ngô Thiên Tung thì hỏi Phương Hiểu: "Phương tiểu thư có thấy Trương sư huynh không?"
Phương Hiểu chỉ một phương hướng, Ngô Thiên Tung chạy tới phát hiện Trương Chính.
Hắn hét lên giống như mệnh môn bị người ta nắm lấy: "Sư huynh, huynh, huynh làm sao vậy? Huynh tỉnh lại, mau tỉnh lại đi..."
Phương Hiểu cũng đi qua nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nhịn không được đỏ mặt vội vàng xoay đầu sang một bên.
Trương Chính bị lột sạch quần áo chỉ để lại một cái tiết khố. Những thứ trên người hắn đã bị cướp sạch.
Nhưng mà! Vừa rồi Phương Hiểu có liếc mắt nhìn qua tiết khố của Trương Chính, chỗ đó cũng có dấu vết bị lôi kéo.
Cái tên kia!
Phương Hiểu đã không biết nên hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Thực lực cường hãn vô cùng lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy.
Rốt cuộc hắn là loại người gì vậy?
Trong lòng Phương Hiểu sinh ra tò mò.
Phương Hiểu nhìn thoáng qua Chương Cẩm nói với hắn ta: "Chương thúc, hôm nay ngươi về Phương gia đi, đừng ở lại chỗ này."
"Chuyện tửu lâu để ta phụ trách là được."
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh thu trường kiếm lại, nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt. Hắn vô cùng bất mãn mà lầm bầm: "Trời ạ, không biết đánh như vậy sao? Sớm biết hắn yếu như gà vậy thì giữa lại chút lực là được rồi. Haiz, thật lãng phí mà."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chính.
Trương Chính bị thương nghiêm trọng, đã hôn mê bất tỉnh.
Lữ Thiếu Khanh không do dự, bắt đầu cướp sạch Trương Chính.
"Còn không biết xấu hổ nói là đệ đệ của Trương Tòng Long, nhưng sao lại nghèo như vậy chứ? Muốn bảo vật không có bảo vật, linh thạch cũng chỉ có một trăm viên, đồ quỷ nghèo."
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, hung hăng khinh bỉ: "Quỷ nghèo mà cũng dám đến trêu chọc ta?"
Sau khi nói xong, chuẩn bị rời đi.
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị rời đi, trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên! Một thanh trường kiếm phá không mà đến, lướt qua đầu Phương Hiểu, làm một cây đại thụ phía sau Phương Hiểu bị đánh thành bột phấn đầy trời.
Phương Hiểu có cảm giác như một mặt trời xẹt qua đầu mình.
Kiếm ý cuồng bạo làm cho Phương Hiểu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
"A, là ảo giác sao?"
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị trí của Phương Hiểu, cuối cùng lắc đầu rời đi.
"Cái tên Đại sư huynh hỗn đản kia, chọc ra nhiều phiền toái như vậy. Đều bảo hắn phải quyết đoán một chút, không nên làm thánh mẫu, nếu quả quyết giết chết người đáng chết thì làm sao mà có nhiều phiền toái như vậy được?"
Phương Hiểu cứng đờ, nàng tiếp tục đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cảm giác của Lữ Thiếu Khanh nhạy bén như thế, nàng thiếu chút nữa bị phát hiện. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình lại có thể để tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này.
Thực lực Kết Đan kỳ.
Thực lực như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi ở Tề Châu, không có mấy người có thể đạt tới.
Thủ tịch của ba môn phái lớn đều là Kết Đan kỳ, trong thế hệ trẻ tuổi của thế gia tu luyện ở Tề Châu không có ai có thực lực Kết Đan kỳ.
Đồng thời, ba môn phái lớn này cũng không có nghe nói ngoại trừ thủ tịch đệ tử đại địa ra, còn có đệ tử trẻ tuổi nào có thực lực đạt tới Kết Đan kỳ.
Nhưng hôm nay, Phương Hiểu đã gặp được.
Điểm này còn chưa làm cho Phương Hiểu rung động. Điều khiến nàng thực sự chấn động chính là Lữ Thiếu Khanh cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa còn đạt tới kiếm ý ở tầng cảnh giới thứ hai: kiếm ý hóa hình.
Kiếm ý có ba cảnh giới lớn, kiếm ý tâm chuyển, kiếm ý hóa hình và kiếm tâm thông thần.
Trong thế hệ trẻ ở Tề Châu, người lĩnh ngộ được kiếm ý tâm chuyển không có mấy người. Chứ đừng nói là lĩnh ngộ ra tầng kiếm ý thứ hai.
Kế Ngôn cũng chính là bởi vì lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình, mới có thể dễ dàng khiêu chiến vượt cấp. Hơn nữa, còn dựa vào điều này, vận dụng tu vi Kết Đan kỳ mà chém giết một địch nhân vừa mới vào Nguyên Anh kỳ.
Dựa vào một tay kiếm ý, lực áp tất cả người trẻ tuổi ở Tề Châu, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở nơi đây.
Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc, Trương Tòng Long của Quy Nguyên Các đều không lĩnh ngộ được kiếm ý.
Rất nhiều người biết Kế Ngôn lợi hại, cho nên buông tha tranh đoạt danh hiệu người đứng đầu, thay vào đó sẽ đi tranh đoạt vị trí thứ hai.
Nhưng hôm nay, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu cảm thấy những người khác cũng đừng tranh danh hiệu người đứng thứ hai Tề Châu nữa, đi tranh hạng ba là được.
Đến lúc này Phương Hiểu mới hiểu được lời Lữ Thiếu Khanh nói sợ lỡ tay đánh chết bọn họ ở trong tửu lâu, đó không phải là chuyện cười.
Lữ Thiếu Khanh thật sự có thực lực này.
Phương Hiểu chuẩn bị giải trừ ngụy trang trên người, lúc muốn rời đi, bỗng nhiên thân thể nàng cứng đờ.
Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện từ trong bóng tối, ánh mắt như điện, nhìn về hướng của nàng.
"Thì ra thật sự là ảo giác sao?"
Lữ Thiếu Khanh thấp giọng lẩm bẩm, sau đó mới chậm rãi biến mất.
Dưới bóng đêm, trong ánh trăng, một trận gió đêm thổi qua.
Da đầu Phương Hiểu tê dại, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cái tên này, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.
Chẳng những thủ đoạn hơn người, sát phạt quyết đoán, hơn nữa tâm tư kín đáo, cẩn thận vô cùng.
Bởi vì một chút hoài nghi, cố ý rời đi rồi quay trở lại, mục đích chính là muốn kiểm chứng có người ở bên cạnh hay không.
Phương Hiểu càng thêm không dám động, cũng không dám rời đi.
Nhìn tư thế của Lữ Thiếu Khanh, một khi phát hiện ra nàng, không chừng sẽ bị diệt khẩu.
Lữ Thiếu Khanh có thực lực mạnh như vậy, lại yên lặng vô danh, thậm chí trong Lăng Tiêu Phái cũng có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của hắn. Chỉ chừng đó cũng đủ để nhìn ra là Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn và bí ẩn.
Mình đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh, có thể bị Lữ Thiếu Khanh coi là địch nhân và tạo thành hiểu lầm gì hay không?
Phương Hiểu không dám đánh cược.
Một khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra nàng, với thực lực của nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hiểu cứ đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích như vậy.
Mãi đến khi mặt trời mọc, trong rừng vang lên tiếng chim nhỏ kêu, Phương Hiểu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ đứng cả đêm như vậy, không dám có bất kỳ động đậy nào. Đưa mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu Phái, trong lòng nàng âm thầm mặc niệm.
Thật là đáng sợ.
Là Lăng Tiêu Phái đáng sợ hay là Lữ Thiếu Khanh đáng sợ.
Phương Hiểu cũng không biết.
Lúc này, có người từ xa đến, rất nhanh đã xuất hiện trước mắt Phương Hiểu.
Chính là ba người Chương Cẩm, Tạ Sùng và Ngô Thiên Tung chạy tới.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy một mảng lớn dấu vết chiến đấu giống như cuồng phong thổi qua ở nơi này.
Sau đó phát hiện Phương Hiểu.
Chương Cẩm lộ ra vẻ vui mừng: "Tiểu thư, ngài không sao chứ? Thật tốt quá, một đêm ngài không về, làm thuộc hạ vội muốn chết."
Ngô Thiên Tung thì hỏi Phương Hiểu: "Phương tiểu thư có thấy Trương sư huynh không?"
Phương Hiểu chỉ một phương hướng, Ngô Thiên Tung chạy tới phát hiện Trương Chính.
Hắn hét lên giống như mệnh môn bị người ta nắm lấy: "Sư huynh, huynh, huynh làm sao vậy? Huynh tỉnh lại, mau tỉnh lại đi..."
Phương Hiểu cũng đi qua nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nhịn không được đỏ mặt vội vàng xoay đầu sang một bên.
Trương Chính bị lột sạch quần áo chỉ để lại một cái tiết khố. Những thứ trên người hắn đã bị cướp sạch.
Nhưng mà! Vừa rồi Phương Hiểu có liếc mắt nhìn qua tiết khố của Trương Chính, chỗ đó cũng có dấu vết bị lôi kéo.
Cái tên kia!
Phương Hiểu đã không biết nên hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Thực lực cường hãn vô cùng lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy.
Rốt cuộc hắn là loại người gì vậy?
Trong lòng Phương Hiểu sinh ra tò mò.
Phương Hiểu nhìn thoáng qua Chương Cẩm nói với hắn ta: "Chương thúc, hôm nay ngươi về Phương gia đi, đừng ở lại chỗ này."
"Chuyện tửu lâu để ta phụ trách là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro