Chờ đợi
2024-11-05 09:34:16
" Cô nói đủ chưa? Bây giờ phiền cô cút ra khỏi phòng của tôi. Tôi không muốn phải nghe cô nói xấu về Khương Vĩ bất kỳ lần nào nữa. Không thì đừng trách tôi không nói trước. "
" Gì vậy?? Ai đã làm gì đâu mà cọc? Có lòng tốt khuyên nhủ rồi còn nói vậy. Lỡ sau này có chuyện gì thì đừng trách tôi đã không nói trước. "
Đôi mắt Hoài Phong khẽ rũ xuống, chỉ để lộ đôi ngươi màu xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào cô ta. Anh khẽ nở nụ cười và nắm chặt nắm đấm trong lòng bàn tay. Đột ngột một tiếng động lớn phát ra " Đùng"
Chiếc bàn đặt cạnh giường của Hoài Phong bị một lực tác động mạnh khiến cho nó gẫy tanh banh. Một giọng nói kì lạ phát ra:
" Đó là chuyện của tôi. Không cần cô đây quan tâm, nếu cô không muốn như chiếc bàn này! Đừng nghĩ cô là con gái thì tôi sẽ không dám làm gì. Cô nghĩ sai rồi" Nở nụ cười kì lạ.
" Nếu xử lý vết thương đã xong thì vui lòng mời cô ra khỏi phòng. Tôi muốn nghỉ ngơi."
Cô gái đó thấy vậy cũng có chút rén ngang. Trước một loạt những hành động kì quái của Hoài Phong, tay chân cô vô thức mà run rẩy. Những giọt mồ hôi không biết từ khi nào đã lăn dài trên trán.
Không biết phải làm gì trong tình huống này. Cô lặng lẽ thu dọn lại dụng cụ rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
" Tôi xin phép! "
Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hoài Phong khẽ suy nghĩ về những lời nói lúc nãy của Khương Vĩ. Tâm trạng của anh lúc này vô cùng hỗn độn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một dòng cảm xúc như này.
Trong lòng Hoài Phong cảm thấy vô cùng bứt rứt và khó chịu. Nhưng anh không hề biết nguyên nhân của nó. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tin vào trực giác của mình, không dễ dàng bị lời nói của người khác lay động, nhưng lần này thì khác. Chỉ vì một câu nói vô tình của Khương Vĩ lại khiến cho anh suy nghĩ nhiều đến vậy.
" Chết tiệt! Cái cảm xúc quái quỷ gì đây chứ? Cậu ta còn bày ra cái vẻ mặt ngây thơ, vô tội đó nữa. Khó chịu chết đi mất." Vò đầu bức tóc.
Quả thật những câu nói của cô ta lúc nãy không hề lọt vào tai của Hoài Phong lấy một chữ. Anh không cần biết những phiên bản của Khương Vĩ qua từng lời kể của người khác ra sao.
Anh chỉ cần biết Khương Vĩ trước mắt anh là một người hoàn toàn khác với những gì bọn họ kể. Anh chỉ tin vào mắt của mình, những thứ mà anh đã thật sự trải qua, chứ không phải là lời kể của đám người hèn hạ đó. Chỉ biết đứng sau lưng người khác mà bêu riếu, trước mặt thì vô cùng giả tạo cười cười nói nói.
Trong lòng Hoài Phong cứ lâng lâng một dòng suy nghĩ. Anh có nên đi tìm em ấy để xin lỗi không? Sau đó thì hỏi thăm vết thương trên cánh tay của Khương Vĩ. Suy cho cùng thì anh đã thật sự quá đáng trong chuyện lần này. Nhưng anh lấy quyền gì mà xin lỗi? Lấy quyền gì mà hỏi thăm em ấy chứ?
Anh cứ phân vân, mâu thuẫn giữa lí trí và cảm xúc. Một phần thì muốn xin lỗi, tìm gặp Khương Vĩ hỏi thăm về vết thương của cậu, dù sao thì đó cũng là lỗi của anh, với lại em ấy cũng đã cứu anh một mạng, nếu không thì có lẽ bây giờ anh đã trở thành một cái xác vô hồn lạnh lẽo.
Phần còn lại thì anh muốn nhắm mắt làm ngơ, coi như không có chuyện gì xảy ra và cứ cư xử như bình thường, để giữ gìn lấy liên sỉ. Dù gì thì sau này bọn họ cũng chẳng còn gặp nhau.
Với lại em ấy đã phụ trách công việc chăm sóc và theo dõi tình hình của anh. Thì chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau thôi. Tới đó giải thích và mở lời cũng chẳng còn muộn. Nghĩ vậy rồi anh cũng đành nhắm mắt cho qua chỉ để giữ lại hai từ " Liên sỉ"
Cứ thế mà ngày một...ngày hai...ngày ba và ngày bốn.... dần dần trôi đi. Anh vẫn không thấy bóng dáng của Khương Vĩ đâu. Người chăm sóc của anh cũng đã được bệnh viện thay thế. Anh cứ mãi vô định nhìn cánh cửa, chỉ mong bóng lưng quen thuộc đó sẽ xuất hiện.
Chờ đợi trong sự mòn mỏi, một lần nữa cánh cửa lại mở ra. Ánh mắt của Hoài Phong như lóe lên một chút ánh sáng, anh ấp ủ tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Nhưng hiện thực lại vả cho anh một cái thật đau đớn.
Một vị bác sĩ đi vào, cầm trên tay tờ bệnh án và giấy xuất viện của Hoài Phong. Anh ta khẽ nâng kính lên, những bước chân vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ bước nhanh đến chỗ của anh.
" Cho hỏi anh là bệnh nhân Trương Hoài Phong đúng không? "
Khi nhìn thấy không phải là Khương Vĩ. Sắc mặt của anh bỗng thay đổi 180°, đưa ánh mắt chán ghét mà nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ. Giọng nói toát lên vẻ khó chịu:
" Là tôi đấy! Có chuyện gì không??"
Vị bác sĩ nhẹ nhàng đưa cho Hoài Phong tờ bệnh án. Giọng điệu nghiêm nghị nói:
" Tình trạng sức khỏe của anh đã hoàn toàn bình thường. Bây giờ anh đã có thể xuất viện được rồi!"
" Tôi không có tiền để trả tiền viện phí. Tôi sẽ ở lại đây đợi người của tôi đến trả. Chi phí bao nhiêu cứ ghi hết vào trong đấy!" Bình thản đáp.
"Anh không cần thanh toán đâu, đã có người trả và làm giấy xuất viện giúp anh luôn rồi. Bây giờ anh chỉ việc rời đi mà thôi. À mà tôi quên nữa, người đó nhờ tôi đưa cho anh tờ giấy và phong bì này."
Nghe xong câu này khiến Hoài Phong có chút bất ngờ, anh liền đưa tay giựt lấy tờ giấy từ tay vị bác sĩ.
Trong thư:
Tôi đã thanh toán tiền viện phí của anh bằng tiền của tôi rồi. Tình trạng sức khỏe theo dõi và khảo sát thì anh đã hoàn toàn bình thường. Tôi đã lỡ cứu anh thì tôi sẽ có trách nhiệm với anh. Còn số tiền này coi như tôi tặng cho anh. Tôi biết anh không thiếu tiền nhưng mong anh nhận lấy số tiền trong phong bì và trở về nơi anh vốn có. Mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau!
Sao khi đọc xong bức thư thì sắc mặt của anh bỗng tối sầm lại. Anh tức giận xé nát lá thư đó, bây giờ anh còn không biết mình đang làm ra hành động kì quặc gì nữa mà.
Anh chỉ biết mình thật sự khó chịu khi đọc hết lá thư. Suốt những ngày qua Khương Vĩ vẫn luôn âm thầm quan sát tình trạng sức khỏe của anh, mà anh không hề hay biết. Anh cứ mãi ngồi đó vô định mà chờ đợi một điều viễn vong. Anh cảm thấy mình như là trò đùa của Khương Vĩ vậy. Nếu cậu ta đã muốn anh đi như vậy thì anh sẽ không cho cậu ta tội nguyện, anh sẽ bám riết theo cậu ta, xem ai sẽ là người thắng.
" Gì vậy?? Ai đã làm gì đâu mà cọc? Có lòng tốt khuyên nhủ rồi còn nói vậy. Lỡ sau này có chuyện gì thì đừng trách tôi đã không nói trước. "
Đôi mắt Hoài Phong khẽ rũ xuống, chỉ để lộ đôi ngươi màu xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào cô ta. Anh khẽ nở nụ cười và nắm chặt nắm đấm trong lòng bàn tay. Đột ngột một tiếng động lớn phát ra " Đùng"
Chiếc bàn đặt cạnh giường của Hoài Phong bị một lực tác động mạnh khiến cho nó gẫy tanh banh. Một giọng nói kì lạ phát ra:
" Đó là chuyện của tôi. Không cần cô đây quan tâm, nếu cô không muốn như chiếc bàn này! Đừng nghĩ cô là con gái thì tôi sẽ không dám làm gì. Cô nghĩ sai rồi" Nở nụ cười kì lạ.
" Nếu xử lý vết thương đã xong thì vui lòng mời cô ra khỏi phòng. Tôi muốn nghỉ ngơi."
Cô gái đó thấy vậy cũng có chút rén ngang. Trước một loạt những hành động kì quái của Hoài Phong, tay chân cô vô thức mà run rẩy. Những giọt mồ hôi không biết từ khi nào đã lăn dài trên trán.
Không biết phải làm gì trong tình huống này. Cô lặng lẽ thu dọn lại dụng cụ rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
" Tôi xin phép! "
Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hoài Phong khẽ suy nghĩ về những lời nói lúc nãy của Khương Vĩ. Tâm trạng của anh lúc này vô cùng hỗn độn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một dòng cảm xúc như này.
Trong lòng Hoài Phong cảm thấy vô cùng bứt rứt và khó chịu. Nhưng anh không hề biết nguyên nhân của nó. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tin vào trực giác của mình, không dễ dàng bị lời nói của người khác lay động, nhưng lần này thì khác. Chỉ vì một câu nói vô tình của Khương Vĩ lại khiến cho anh suy nghĩ nhiều đến vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Chết tiệt! Cái cảm xúc quái quỷ gì đây chứ? Cậu ta còn bày ra cái vẻ mặt ngây thơ, vô tội đó nữa. Khó chịu chết đi mất." Vò đầu bức tóc.
Quả thật những câu nói của cô ta lúc nãy không hề lọt vào tai của Hoài Phong lấy một chữ. Anh không cần biết những phiên bản của Khương Vĩ qua từng lời kể của người khác ra sao.
Anh chỉ cần biết Khương Vĩ trước mắt anh là một người hoàn toàn khác với những gì bọn họ kể. Anh chỉ tin vào mắt của mình, những thứ mà anh đã thật sự trải qua, chứ không phải là lời kể của đám người hèn hạ đó. Chỉ biết đứng sau lưng người khác mà bêu riếu, trước mặt thì vô cùng giả tạo cười cười nói nói.
Trong lòng Hoài Phong cứ lâng lâng một dòng suy nghĩ. Anh có nên đi tìm em ấy để xin lỗi không? Sau đó thì hỏi thăm vết thương trên cánh tay của Khương Vĩ. Suy cho cùng thì anh đã thật sự quá đáng trong chuyện lần này. Nhưng anh lấy quyền gì mà xin lỗi? Lấy quyền gì mà hỏi thăm em ấy chứ?
Anh cứ phân vân, mâu thuẫn giữa lí trí và cảm xúc. Một phần thì muốn xin lỗi, tìm gặp Khương Vĩ hỏi thăm về vết thương của cậu, dù sao thì đó cũng là lỗi của anh, với lại em ấy cũng đã cứu anh một mạng, nếu không thì có lẽ bây giờ anh đã trở thành một cái xác vô hồn lạnh lẽo.
Phần còn lại thì anh muốn nhắm mắt làm ngơ, coi như không có chuyện gì xảy ra và cứ cư xử như bình thường, để giữ gìn lấy liên sỉ. Dù gì thì sau này bọn họ cũng chẳng còn gặp nhau.
Với lại em ấy đã phụ trách công việc chăm sóc và theo dõi tình hình của anh. Thì chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau thôi. Tới đó giải thích và mở lời cũng chẳng còn muộn. Nghĩ vậy rồi anh cũng đành nhắm mắt cho qua chỉ để giữ lại hai từ " Liên sỉ"
Cứ thế mà ngày một...ngày hai...ngày ba và ngày bốn.... dần dần trôi đi. Anh vẫn không thấy bóng dáng của Khương Vĩ đâu. Người chăm sóc của anh cũng đã được bệnh viện thay thế. Anh cứ mãi vô định nhìn cánh cửa, chỉ mong bóng lưng quen thuộc đó sẽ xuất hiện.
Chờ đợi trong sự mòn mỏi, một lần nữa cánh cửa lại mở ra. Ánh mắt của Hoài Phong như lóe lên một chút ánh sáng, anh ấp ủ tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Nhưng hiện thực lại vả cho anh một cái thật đau đớn.
Một vị bác sĩ đi vào, cầm trên tay tờ bệnh án và giấy xuất viện của Hoài Phong. Anh ta khẽ nâng kính lên, những bước chân vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ bước nhanh đến chỗ của anh.
" Cho hỏi anh là bệnh nhân Trương Hoài Phong đúng không? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nhìn thấy không phải là Khương Vĩ. Sắc mặt của anh bỗng thay đổi 180°, đưa ánh mắt chán ghét mà nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ. Giọng nói toát lên vẻ khó chịu:
" Là tôi đấy! Có chuyện gì không??"
Vị bác sĩ nhẹ nhàng đưa cho Hoài Phong tờ bệnh án. Giọng điệu nghiêm nghị nói:
" Tình trạng sức khỏe của anh đã hoàn toàn bình thường. Bây giờ anh đã có thể xuất viện được rồi!"
" Tôi không có tiền để trả tiền viện phí. Tôi sẽ ở lại đây đợi người của tôi đến trả. Chi phí bao nhiêu cứ ghi hết vào trong đấy!" Bình thản đáp.
"Anh không cần thanh toán đâu, đã có người trả và làm giấy xuất viện giúp anh luôn rồi. Bây giờ anh chỉ việc rời đi mà thôi. À mà tôi quên nữa, người đó nhờ tôi đưa cho anh tờ giấy và phong bì này."
Nghe xong câu này khiến Hoài Phong có chút bất ngờ, anh liền đưa tay giựt lấy tờ giấy từ tay vị bác sĩ.
Trong thư:
Tôi đã thanh toán tiền viện phí của anh bằng tiền của tôi rồi. Tình trạng sức khỏe theo dõi và khảo sát thì anh đã hoàn toàn bình thường. Tôi đã lỡ cứu anh thì tôi sẽ có trách nhiệm với anh. Còn số tiền này coi như tôi tặng cho anh. Tôi biết anh không thiếu tiền nhưng mong anh nhận lấy số tiền trong phong bì và trở về nơi anh vốn có. Mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau!
Sao khi đọc xong bức thư thì sắc mặt của anh bỗng tối sầm lại. Anh tức giận xé nát lá thư đó, bây giờ anh còn không biết mình đang làm ra hành động kì quặc gì nữa mà.
Anh chỉ biết mình thật sự khó chịu khi đọc hết lá thư. Suốt những ngày qua Khương Vĩ vẫn luôn âm thầm quan sát tình trạng sức khỏe của anh, mà anh không hề hay biết. Anh cứ mãi ngồi đó vô định mà chờ đợi một điều viễn vong. Anh cảm thấy mình như là trò đùa của Khương Vĩ vậy. Nếu cậu ta đã muốn anh đi như vậy thì anh sẽ không cho cậu ta tội nguyện, anh sẽ bám riết theo cậu ta, xem ai sẽ là người thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro