Kiềm chế
2024-11-05 09:34:16
"Quyền riêng tư cá nhân? Em định đem luật pháp ra để đối phó với tôi sao? Thật nực cười! Nhưng em nên biết, dù em có trốn tránh như thế nào, sự thật vẫn luôn hiện diện, như cái bóng không bao giờ rời xa. Chi bằng em hãy dũng cảm đối mặt với nó r-"
"Chát!"
Âm thanh của cái tát vang dội trong không gian, như một cú sét ngang trời, làm cho Hoài Phong khựng lại, chưa kịp hiểu điều gì vừa xảy ra. Gương mặt anh dần in hằn vết đỏ rực, dấu ấn của bàn tay Khương Vĩ, như một nhắc nhở về sự khắc nghiệt của cuộc đối thoại này.
Ngơ ngác trước hành động đột ngột của Khương Vĩ, Hoài Phong cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cảm giác đau đớn từ cái tát không thể so với sự uất hận dâng trào trong anh.
Mặt anh tối sầm lại, anh nắm chặt nắm đấm, những ngón tay siết lại đến mức trắng bệch. Ánh mắt của Hoài Phong tràn ngập tức giận, nhưng cũng có chút gì đó khó hiểu, như thể anh đang vật lộn với một cảm xúc sâu sắc hơn.
Khương Vĩ cũng không khá hơn, cậu tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, những đường gân cổ nổi lên như những chiếc thuyền lướt sóng trong cơn bão. Cậu quát lớn, từng từ như một mũi tên chĩa thẳng vào Hoài Phong:
"Anh thì biết cái đéo gì mà nói. Anh có hiểu những gì tôi đã trải qua không? Một mafia như anh thì làm sao có thể hiểu được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng của tôi hả? Đối với anh, mạng người chỉ như cỏ rác, còn với tôi, đó là những sinh mệnh quý giá. Anh có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi không? Có từng cảm nhận được cái giá của sự sống và cái chết không?
Giọng cậu đanh lại, tràn ngập phẫn nộ, như những ngọn sóng dữ dội ập vào bờ. Hoài Phong chớp mắt, không thể nào hiểu nổi vì sao Khương Vĩ lại gào thét như vậy. Anh lắc đầu, cố gắng tìm ra lý do cho những cảm xúc hỗn loạn này. Khương Vĩ không đợi anh trả lời mà cất giọng nói tiếp: (
"Sao anh lại cứ nói những điều ngu xuẩn như vậy? Anh nghĩ tôi chưa từng muốn buông bỏ à? Tôi đã cố gắng rất nhiều,trong những giấc ngủ của tôi. Tôi chưa bao giờ được yên giấc, anh có biết trong giấc liên tục lặp đi, lặp lại cảnh tượng ám ảnh ngày hôm đó không?"' (2
" Những cảnh tượng đẫm máu và kinh dị. Bảng điện tim nằm tròn chỉnh ở con số 0. Anh thì sao hiểu được cảm giác đó chứ? Có những thứ không thể đơn giản như vậy. Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu!"
Mỗi lời của Hoài Phong lúc nãy như một mũi dao đâm vào nỗi đau của Khương Vĩ. Cậu cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão, nơi mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn. ()
"Nghe có vẻ dễ dàng khi người khác nói "hãy buông bỏ quá khứ " Nhưng có ai đã từng giúp tôi tìm ra cách làm không? Mọi người chỉ biết đứng ngoài, phán xét và chỉ trích tôi mà thôi!"
" Họ không hề biết rằng cuộc sống của tôi không phải là một câu chuyện cổ tích, có muôn ngàn phép màu kì diệu.
Mà cuộc sống của tôi là một thế giới đầy màu đen, không có một chút tia sáng lẫn tia hy vọng nào để cứu rỗi cả." (
Khương Vĩ dừng lại, hơi thở dồn dập, như thể đã tiêu tốn hết sức lực của mình. Cậu cảm thấy mình như bị dồn vào góc, nơi không còn lối thoát. Anh mắt của cậu lóe lên sự tuyệt vọng.
"Người như anh, với cái cách mà anh nhìn thế giới, thì sao anh có thể hiểu được tôi? Anh cũng chẳng khác gì những kẻ ngoài kia đâu chứ? Cũng là một con quỷ giả tạo đội lớp người!!"
Khương Vĩ mở miệng định nói thêm điều gì nữa nhưng lại chần chừ. Cảm xúc trong cậu như một cơn sóng lớn, đang dâng trào nhưng không thể thoát ra ngoài. Cậu siết chặt tay, lòng tràn đầy nỗi đau và uất ức.
Cuối cùng, cậu quay lưng lại, đẩy mạnh cánh cửa, rời khỏi căn nhà như một cơn gió giận dữ, để lại Hoài Phong đứng lặng giữa không gian tĩnh mịch. (
Khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Khương Vĩ, căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. Hoài Phong đứng bất động, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa đã khép chặt. Tiếng thở của anh nặng nề, hòa lẫn với sự choáng váng đang dâng lên trong lồng ngực.
Những lời nói đầy phẫn nộ của Khương Vĩ vẫn còn văng vằng trong tâm trí anh, như những mũi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim. "Anh thì biết cái đéo gì..."
Từng từ ngữ như xoáy sâu vào đầu óc, khiến anh không thể rũ bỏ được. Cảm giác tức giận ban đầu dần tan biến, để lại một khoảng trống lạnh lẽo bên trong anh.
Hoài Phong buông lỏng nắm đấm, nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay từng cầm vũ khí, từng dẫm đạp lên sinh mạng của những kẻ khác, từng lần điên cuồng vì địa vị. Anh chưa từng nghĩ, cũng chưa từng cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác, nhất là của Khương Vĩ.
Với anh, thế giới trước đây luôn là những quyết định cứng rắn, một sự lựa chọn sống hoặc chết. Nhưng giờ đây, sự phức tạp của cảm xúc, của những nỗi đau vô hình lại khiến anh không thể định hình được con người mình.
"Buông bỏ quá khứ.." Hoài Phong lặp lại lời mình từng nói với Khương Vĩ.
Anh đã nghĩ điều đó là đúng, rằng chỉ cần buông tay là mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng có lẽ anh đã sai.
Sự lạnh lùng, sự đơn giản hóa mọi chuyện trong thế giới tàn nhẫn của mình đã khiến anh vô tình phớt lờ đi cảm xúc của người khác. Đối với Khương Vĩ, quá khứ không chỉ là những ký ức đau thương, mà còn là những vết sẹo khó lành, những nỗi đau anh chưa từng trải qua.
Hoài Phong cảm thấy như một cơn sóng cảm xúc từ từ nhấn chìm anh, như thể Khương Vĩ vừa mở ra một cánh cửa khác trong suy nghĩ của anh, một cánh cửa mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trong chính cuộc đời của mình...
Khương Vĩ đã đúng... Anh chưa bao giờ hiểu được cậu. Và có lẽ, anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của những tổn thương mà cậu đang mang. Giờ đây, đứng giữa căn phòng trống rỗng, Hoài Phong mới nhận ra rằng mình cần phải thay đổi cách nhìn. Không chỉ là vì Khương Vĩ, mà còn vì chính bản thân anh. Những gì Khương Vĩ vừa nói có thể không chỉ là lời giận dữ trong khoảnh khắc, mà còn là sự thật phũ phàng mà Hoài Phong đã bỏ qua suốt thời gian qua.
"Chát!"
Âm thanh của cái tát vang dội trong không gian, như một cú sét ngang trời, làm cho Hoài Phong khựng lại, chưa kịp hiểu điều gì vừa xảy ra. Gương mặt anh dần in hằn vết đỏ rực, dấu ấn của bàn tay Khương Vĩ, như một nhắc nhở về sự khắc nghiệt của cuộc đối thoại này.
Ngơ ngác trước hành động đột ngột của Khương Vĩ, Hoài Phong cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cảm giác đau đớn từ cái tát không thể so với sự uất hận dâng trào trong anh.
Mặt anh tối sầm lại, anh nắm chặt nắm đấm, những ngón tay siết lại đến mức trắng bệch. Ánh mắt của Hoài Phong tràn ngập tức giận, nhưng cũng có chút gì đó khó hiểu, như thể anh đang vật lộn với một cảm xúc sâu sắc hơn.
Khương Vĩ cũng không khá hơn, cậu tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, những đường gân cổ nổi lên như những chiếc thuyền lướt sóng trong cơn bão. Cậu quát lớn, từng từ như một mũi tên chĩa thẳng vào Hoài Phong:
"Anh thì biết cái đéo gì mà nói. Anh có hiểu những gì tôi đã trải qua không? Một mafia như anh thì làm sao có thể hiểu được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng của tôi hả? Đối với anh, mạng người chỉ như cỏ rác, còn với tôi, đó là những sinh mệnh quý giá. Anh có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi không? Có từng cảm nhận được cái giá của sự sống và cái chết không?
Giọng cậu đanh lại, tràn ngập phẫn nộ, như những ngọn sóng dữ dội ập vào bờ. Hoài Phong chớp mắt, không thể nào hiểu nổi vì sao Khương Vĩ lại gào thét như vậy. Anh lắc đầu, cố gắng tìm ra lý do cho những cảm xúc hỗn loạn này. Khương Vĩ không đợi anh trả lời mà cất giọng nói tiếp: (
"Sao anh lại cứ nói những điều ngu xuẩn như vậy? Anh nghĩ tôi chưa từng muốn buông bỏ à? Tôi đã cố gắng rất nhiều,trong những giấc ngủ của tôi. Tôi chưa bao giờ được yên giấc, anh có biết trong giấc liên tục lặp đi, lặp lại cảnh tượng ám ảnh ngày hôm đó không?"' (2
" Những cảnh tượng đẫm máu và kinh dị. Bảng điện tim nằm tròn chỉnh ở con số 0. Anh thì sao hiểu được cảm giác đó chứ? Có những thứ không thể đơn giản như vậy. Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu!"
Mỗi lời của Hoài Phong lúc nãy như một mũi dao đâm vào nỗi đau của Khương Vĩ. Cậu cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão, nơi mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn. ()
"Nghe có vẻ dễ dàng khi người khác nói "hãy buông bỏ quá khứ " Nhưng có ai đã từng giúp tôi tìm ra cách làm không? Mọi người chỉ biết đứng ngoài, phán xét và chỉ trích tôi mà thôi!"
" Họ không hề biết rằng cuộc sống của tôi không phải là một câu chuyện cổ tích, có muôn ngàn phép màu kì diệu.
Mà cuộc sống của tôi là một thế giới đầy màu đen, không có một chút tia sáng lẫn tia hy vọng nào để cứu rỗi cả." (
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vĩ dừng lại, hơi thở dồn dập, như thể đã tiêu tốn hết sức lực của mình. Cậu cảm thấy mình như bị dồn vào góc, nơi không còn lối thoát. Anh mắt của cậu lóe lên sự tuyệt vọng.
"Người như anh, với cái cách mà anh nhìn thế giới, thì sao anh có thể hiểu được tôi? Anh cũng chẳng khác gì những kẻ ngoài kia đâu chứ? Cũng là một con quỷ giả tạo đội lớp người!!"
Khương Vĩ mở miệng định nói thêm điều gì nữa nhưng lại chần chừ. Cảm xúc trong cậu như một cơn sóng lớn, đang dâng trào nhưng không thể thoát ra ngoài. Cậu siết chặt tay, lòng tràn đầy nỗi đau và uất ức.
Cuối cùng, cậu quay lưng lại, đẩy mạnh cánh cửa, rời khỏi căn nhà như một cơn gió giận dữ, để lại Hoài Phong đứng lặng giữa không gian tĩnh mịch. (
Khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Khương Vĩ, căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. Hoài Phong đứng bất động, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa đã khép chặt. Tiếng thở của anh nặng nề, hòa lẫn với sự choáng váng đang dâng lên trong lồng ngực.
Những lời nói đầy phẫn nộ của Khương Vĩ vẫn còn văng vằng trong tâm trí anh, như những mũi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim. "Anh thì biết cái đéo gì..."
Từng từ ngữ như xoáy sâu vào đầu óc, khiến anh không thể rũ bỏ được. Cảm giác tức giận ban đầu dần tan biến, để lại một khoảng trống lạnh lẽo bên trong anh.
Hoài Phong buông lỏng nắm đấm, nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay từng cầm vũ khí, từng dẫm đạp lên sinh mạng của những kẻ khác, từng lần điên cuồng vì địa vị. Anh chưa từng nghĩ, cũng chưa từng cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác, nhất là của Khương Vĩ.
Với anh, thế giới trước đây luôn là những quyết định cứng rắn, một sự lựa chọn sống hoặc chết. Nhưng giờ đây, sự phức tạp của cảm xúc, của những nỗi đau vô hình lại khiến anh không thể định hình được con người mình.
"Buông bỏ quá khứ.." Hoài Phong lặp lại lời mình từng nói với Khương Vĩ.
Anh đã nghĩ điều đó là đúng, rằng chỉ cần buông tay là mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng có lẽ anh đã sai.
Sự lạnh lùng, sự đơn giản hóa mọi chuyện trong thế giới tàn nhẫn của mình đã khiến anh vô tình phớt lờ đi cảm xúc của người khác. Đối với Khương Vĩ, quá khứ không chỉ là những ký ức đau thương, mà còn là những vết sẹo khó lành, những nỗi đau anh chưa từng trải qua.
Hoài Phong cảm thấy như một cơn sóng cảm xúc từ từ nhấn chìm anh, như thể Khương Vĩ vừa mở ra một cánh cửa khác trong suy nghĩ của anh, một cánh cửa mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trong chính cuộc đời của mình...
Khương Vĩ đã đúng... Anh chưa bao giờ hiểu được cậu. Và có lẽ, anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của những tổn thương mà cậu đang mang. Giờ đây, đứng giữa căn phòng trống rỗng, Hoài Phong mới nhận ra rằng mình cần phải thay đổi cách nhìn. Không chỉ là vì Khương Vĩ, mà còn vì chính bản thân anh. Những gì Khương Vĩ vừa nói có thể không chỉ là lời giận dữ trong khoảnh khắc, mà còn là sự thật phũ phàng mà Hoài Phong đã bỏ qua suốt thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro