Tôi Yêu em thật...
2024-11-05 09:34:16
Dáng vẻ yếu đuối của Khương Vĩ hiện tại như một bức tranh lặng lẽ, mang nét mong manh, khiến Hoài Phong không thể kiềm lòng. Anh lặng yên ngắm nhìn mái tóc màu hạt dẻ của cậu, một vẻ đẹp dịu dàng và khác xa hình ảnh mạnh mẽ và cứng rắn mà Khương Vĩ thường tỏ ra. (2)
Đôi mắt Hoài Phong khẽ rũ xuống, chất chứa một chút ngập ngừng cùng sự si mê khó có thể che giấu. Anh vươn tay, nhẹ nhàng đưa bàn tay đầy đặn đến gần khuôn mặt của Khương Vĩ. Ngón tay dài và mạnh mẽ của anh khẽ vuốt ve mái tóc, động tác chậm rãi và trân trọng, như sợ rằng bất kỳ sự vội vàng nào cũng sẽ phá vỡ khoảnh khắc yên bình này. (5
Hơi thở Hoài Phong đều đặn, từng nhịp đập trong lồng ngực anh như lớn dần. Anh chợt thì thầm, giọng trầm nhưng lại mang chút hơi ấm len lỏi qua từng từ:
" Tôi phải làm sao đây? Cảm giác lúc này là sao chứ? Nó khiến tôi khó chịu. Có lẽ tôi không thể giữ mối quan hệ này là ân nhân nữa rồi..."
Hoài Phong khẽ rút tay lại, lòng ngổn ngang. Anh tự hỏi mình đã lỡ đắm chìm vào đôi mắt yếu đuối ấy từ lúc nào.
Những khoảnh khắc bên cạnh Khương Vĩ cứ như từng dòng hồi ức chậm rãi ùa về, mỗi ánh nhìn, mỗi câu nói, tất cả đều in đậm trong tâm trí anh, dù anh cố tình phớt lờ. Nhưng mỗi lần chạm vào sự mong manh của cậu, lớp vỏ bọc mạnh mẽ của anh lại như bị xé toạc từng chút.
"Khương Vĩ, nếu em biết... anh đã không thể giữ được khoảng cách này nữa rồi..." anh thầm thì, ánh mắt trầm xuống như chất chứa vô vàn tâm sự.
Hoài Phong chậm rãi cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy Khương Vĩ, vòng tay của anh dịu dàng nhưng vững chãi. Khi bế Khương Vĩ lên, anh cảm nhận được hơi thở yếu ớt và nhịp tim yếu mềm của cậu tựa như đang đập rộn ràng ngay trong lồng ngực mình.
Khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở và sự hiện diện đầy thân thuộc của cậu trong vòng tay anh. Lồng ngực Hoài Phong bỗng siết lại, vừa ấm áp vừa nhói lòng, như thể đang ôm cả một thế giới mỏng manh nhưng quý giá.
Anh khẽ cúi đầu, đôi môi anh chạm nhẹ lên mái tóc mềm mại của Khương Vĩ, hơi thở anh dường như đọng lại trên từng sợi tóc của cậu. Trong giây phút ấy, anh thì thầm trong lòng:
"Có lẽ, anh đã yêu em mất rồi. Tôi muốn bảo vệ em, Khương Vĩ à!"
Hoài Phong nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ, mỗi bước đi đều cẩn trọng như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm Khương Vĩ thức giấc. Khi đặt Khương Vĩ xuống giường, anh không thể rời mắt khỏi gương mặt thanh tú của cậu. Cả người Khương Vĩ dường như đang chìm vào một giấc mơ bất an, đôi chân mày nhíu chặt, đôi môi mấp máy những lời không rõ ràng, mang một nét mong manh đáng thương.
Khi Hoài Phong vừa định quay đi, anh nghe tiếng Khương Vĩ lẩm bẩm trong vô thức. Giọng nói yếu đuối và đứt đoạn, như đang mắc kẹt giữa nỗi đau thầm kín và mong muốn được ai đó cứu rỗi:
"Hức... đừng đi mà... xin đừng bỏ lại tôi..."
" Hức...hic!.Tôi...tôi sai.rồi….."
Không biết từ lúc nào khóe mắt của Khương Vĩ đã lăn dài một giọt lệ long lanh. Trái tim Hoài Phong khẽ rung lên.
Lời nói ấy dường như đánh thẳng vào cảm xúc trong lòng của Hoài Phong.
Anh quay lại, cúi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Khương Vĩ. Đôi mắt anh thoáng hiện lên một sự dịu dàng đầy quan tâm, như muốn xoa dịu đi nỗi bất an trong tâm hồn của cậu.
"Không sao rồi, có tôi ở đây." Anh thì thầm, giọng nói ấm áp vang lên như một lời hứa. Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve lưng Khương Vĩ, như đang trấn an một đứa trẻ lạc lối, bị tổn thương giữa đời đầy giông bão.
Hoài Phong ngồi lại bên giường, trong lòng anh ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất cứ ai khiến trái tim mình rung động nhiều đến vậy.
Hoài Phong cứ thế ngồi lại bên giường, không rời đi. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Khương Vĩ, đôi lúc ngắt quãng bởi những âm thanh yếu đuối cậu vô thức bật ra. Hoài Phong nhìn chăm chú vào cậu, trái tim khẽ thắt lại khi thấy dáng vẻ lặng lẽ và mỏng manh ấy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mạnh mẽ, độc lập mà Khương Vĩ luôn cố gắng thể hiện.
Thời gian như trôi chậm lại, mỗi giây phút ngồi cạnh Khương Vĩ, Hoài Phong dường như càng bị hút sâu vào vòng xoáy của những cảm xúc phức tạp. Anh biết rõ mối quan hệ giữa họ vốn chỉ là ân nhân, chỉ là sự giúp đỡ đơn thuần... nhưng khoảnh khắc này, khi Khương Vĩ yếu đuối tựa vào anh, lòng anh lại trào lên một cảm giác không thể gọi tên.
Khương Vĩ khẽ trở mình, tay cậu bất giác nắm lấy tay Hoài Phong như một phản xạ tự nhiên. Hoài Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không buông ra mà chỉ khẽ siết lấy bàn tay lạnh buốt ấy, như muốn truyền hơi ấm và sự an ủi từ sâu trong trái tim mình.
"Có lẽ... tôi đã yêu em thật rồi!.." Hoài Phong thì thầm, ánh mắt đầy mâu thuẫn khi nhìn Khương Vĩ.
Rồi anh cúi xuống, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy sự dịu dàng và âu yếm. Anh muốn ôm cậu thật chặt, muốn làm một lớp bỏ bọc để bảo vệ cho Khương Vĩ. Anh muốn thấy được con người trước đây của cậu. Một con người trong sáng và hồn nhiên như bức ảnh ngày đó.
Đôi mắt Hoài Phong khẽ rũ xuống, chất chứa một chút ngập ngừng cùng sự si mê khó có thể che giấu. Anh vươn tay, nhẹ nhàng đưa bàn tay đầy đặn đến gần khuôn mặt của Khương Vĩ. Ngón tay dài và mạnh mẽ của anh khẽ vuốt ve mái tóc, động tác chậm rãi và trân trọng, như sợ rằng bất kỳ sự vội vàng nào cũng sẽ phá vỡ khoảnh khắc yên bình này. (5
Hơi thở Hoài Phong đều đặn, từng nhịp đập trong lồng ngực anh như lớn dần. Anh chợt thì thầm, giọng trầm nhưng lại mang chút hơi ấm len lỏi qua từng từ:
" Tôi phải làm sao đây? Cảm giác lúc này là sao chứ? Nó khiến tôi khó chịu. Có lẽ tôi không thể giữ mối quan hệ này là ân nhân nữa rồi..."
Hoài Phong khẽ rút tay lại, lòng ngổn ngang. Anh tự hỏi mình đã lỡ đắm chìm vào đôi mắt yếu đuối ấy từ lúc nào.
Những khoảnh khắc bên cạnh Khương Vĩ cứ như từng dòng hồi ức chậm rãi ùa về, mỗi ánh nhìn, mỗi câu nói, tất cả đều in đậm trong tâm trí anh, dù anh cố tình phớt lờ. Nhưng mỗi lần chạm vào sự mong manh của cậu, lớp vỏ bọc mạnh mẽ của anh lại như bị xé toạc từng chút.
"Khương Vĩ, nếu em biết... anh đã không thể giữ được khoảng cách này nữa rồi..." anh thầm thì, ánh mắt trầm xuống như chất chứa vô vàn tâm sự.
Hoài Phong chậm rãi cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy Khương Vĩ, vòng tay của anh dịu dàng nhưng vững chãi. Khi bế Khương Vĩ lên, anh cảm nhận được hơi thở yếu ớt và nhịp tim yếu mềm của cậu tựa như đang đập rộn ràng ngay trong lồng ngực mình.
Khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở và sự hiện diện đầy thân thuộc của cậu trong vòng tay anh. Lồng ngực Hoài Phong bỗng siết lại, vừa ấm áp vừa nhói lòng, như thể đang ôm cả một thế giới mỏng manh nhưng quý giá.
Anh khẽ cúi đầu, đôi môi anh chạm nhẹ lên mái tóc mềm mại của Khương Vĩ, hơi thở anh dường như đọng lại trên từng sợi tóc của cậu. Trong giây phút ấy, anh thì thầm trong lòng:
"Có lẽ, anh đã yêu em mất rồi. Tôi muốn bảo vệ em, Khương Vĩ à!"
Hoài Phong nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ, mỗi bước đi đều cẩn trọng như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm Khương Vĩ thức giấc. Khi đặt Khương Vĩ xuống giường, anh không thể rời mắt khỏi gương mặt thanh tú của cậu. Cả người Khương Vĩ dường như đang chìm vào một giấc mơ bất an, đôi chân mày nhíu chặt, đôi môi mấp máy những lời không rõ ràng, mang một nét mong manh đáng thương.
Khi Hoài Phong vừa định quay đi, anh nghe tiếng Khương Vĩ lẩm bẩm trong vô thức. Giọng nói yếu đuối và đứt đoạn, như đang mắc kẹt giữa nỗi đau thầm kín và mong muốn được ai đó cứu rỗi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hức... đừng đi mà... xin đừng bỏ lại tôi..."
" Hức...hic!.Tôi...tôi sai.rồi….."
Không biết từ lúc nào khóe mắt của Khương Vĩ đã lăn dài một giọt lệ long lanh. Trái tim Hoài Phong khẽ rung lên.
Lời nói ấy dường như đánh thẳng vào cảm xúc trong lòng của Hoài Phong.
Anh quay lại, cúi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Khương Vĩ. Đôi mắt anh thoáng hiện lên một sự dịu dàng đầy quan tâm, như muốn xoa dịu đi nỗi bất an trong tâm hồn của cậu.
"Không sao rồi, có tôi ở đây." Anh thì thầm, giọng nói ấm áp vang lên như một lời hứa. Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve lưng Khương Vĩ, như đang trấn an một đứa trẻ lạc lối, bị tổn thương giữa đời đầy giông bão.
Hoài Phong ngồi lại bên giường, trong lòng anh ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất cứ ai khiến trái tim mình rung động nhiều đến vậy.
Hoài Phong cứ thế ngồi lại bên giường, không rời đi. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Khương Vĩ, đôi lúc ngắt quãng bởi những âm thanh yếu đuối cậu vô thức bật ra. Hoài Phong nhìn chăm chú vào cậu, trái tim khẽ thắt lại khi thấy dáng vẻ lặng lẽ và mỏng manh ấy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mạnh mẽ, độc lập mà Khương Vĩ luôn cố gắng thể hiện.
Thời gian như trôi chậm lại, mỗi giây phút ngồi cạnh Khương Vĩ, Hoài Phong dường như càng bị hút sâu vào vòng xoáy của những cảm xúc phức tạp. Anh biết rõ mối quan hệ giữa họ vốn chỉ là ân nhân, chỉ là sự giúp đỡ đơn thuần... nhưng khoảnh khắc này, khi Khương Vĩ yếu đuối tựa vào anh, lòng anh lại trào lên một cảm giác không thể gọi tên.
Khương Vĩ khẽ trở mình, tay cậu bất giác nắm lấy tay Hoài Phong như một phản xạ tự nhiên. Hoài Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không buông ra mà chỉ khẽ siết lấy bàn tay lạnh buốt ấy, như muốn truyền hơi ấm và sự an ủi từ sâu trong trái tim mình.
"Có lẽ... tôi đã yêu em thật rồi!.." Hoài Phong thì thầm, ánh mắt đầy mâu thuẫn khi nhìn Khương Vĩ.
Rồi anh cúi xuống, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy sự dịu dàng và âu yếm. Anh muốn ôm cậu thật chặt, muốn làm một lớp bỏ bọc để bảo vệ cho Khương Vĩ. Anh muốn thấy được con người trước đây của cậu. Một con người trong sáng và hồn nhiên như bức ảnh ngày đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro