Sứ Mệnh Của Anh Là Yêu Em

"Tôi là Lâm Lâm...

2024-12-20 08:33:05

Tây Hữu: "Tôi không ngờ chị là Tiểu Bá Dương Châu đó"."Lần trước lỡ mạo phạm mong chị dâu bỏ qua".

"Hở..."

Thấy Nghiêm Mạnh Nhi ngạc nhiên nhìn về phía mình, ánh mắt chột dạ của Tây Hữu nhìn sang Tố Lương Phong rồi nhận cái ánh mắt sắc bén của Tống Chi Lâm ở phía đối diện.

"À lần trước lỡ đánh bạn chị và chị ở một trận game...không biết đó là chị"

Tố Lương Phong cũng không cản kịp cái miệng nhanh nhảu của đứa em này liền dùng cử chỉ ra hiệu. Tống Chi Lâm cũng không để Nghiêm Mạnh Nhi ở đây quá lâu nên mở lời đưa cô về nhà.

"Trễ rồi, tôi đưa cô về nhà"

"Không sao đâu, tôi có thể tự về được mà"

"Mạnh Nhi, để Tống Chi Lâm đưa cô về, dù gì lần trước cũng đã đưa về một lần rồi mà. Để cậu ấy đưa về"

Nghiêm Mạnh Nhi cũng không còn cách từ chối nên cũng *gật đầu* đồng ý để anh ấy đưa cô về "Làm phiền anh rồi".

"Không phiền, đợi tôi một chút, tôi vào lấy áo"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được".

Tống Chi Lâm đi vào phòng nghỉ của mình lấy áo khoác, còn Nghiêm Mạnh Nhi ở ngoài đây cũng thu dọn bàn phím và chuột về lại phòng làm việc của Thu Thu, sắp xếp rồi nhanh chóng ra trước cửa căn cứ của chiến đội.

Tống Chi Lâm cũng ra ngay sau đó, dẫn cô đi cùng đến lấy xe ở dưới tầng hầm. Đến xuống bãi giữ xe của căn cứ đột nhiên Tống Chi Lâm dừng lại, quay người lại cách Nghiêm Mạnh Nhi 5 bước chân.

Đột nhiên nghiêm túc khiến Nghiêm Mạnh Nhi cũng bối rối chẳng thể làm gì "Anh ..Anh để quên gì sao??". "Tôi có thể đợi anh lên lấy đồ hoặc...". Nghiêm Mạnh Nhi không biết nói gì khi Tống Chi Lâm cứ nhìn mãi về phía cô.

Tống Chi Lâm bước thêm một bước về phía Nghiêm Mạnh Nhi, bước thêm bước nữa thì lấy điện thoại đã mở sẵn mã Wechat trong túi áo ra "Tôi là Lâm Lâm Chi, có thể kết bạn Wechat với cô được không?"

Nghiêm Mạnh Nhi bị anh ấy làm cho tay chân loạng choạng cả lên *kết bạn wechat thôi sao, có cần nhất thiết phải nghiêm túc vậy không*. "Được chứ"

Cả hai trao đổi Wechat với cách thức khiến người ta phải khiếp sợ của nhà trai, cuối cùng cũng lên xe về nhà. Trên xe Nghiêm Mạnh Nhi cứ nghĩ đến cảnh lúc nãy mà bực cười, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh ánh nhìn của Tống Chi Lâm.

"Mạnh Nhi" - "Hở..". Nghiêm Mạnh Nhi giật mình khi lần đầu nghe Tống Chi Lâm gọi mình bằng giọng nhẹ nhàng như vậy.

"Cô có bạn trai chưa!" Lại là một hỏi khiến người ta giật mình đến từ Đội trưởng Tống của chúng ta.

"Sao anh lại hỏi vậy??". Nghiêm Mạnh Nhi ngơ cả người ra.

Tống Chi Lâm cũng biết câu hỏi của mình như vậy có vẻ không lịch sự "Xin lỗi, tôi muốn tạo không khí tự nhiên nên muốn nói chuyện với cô".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


*Thì ra là vậy?* Nghiêm Mạnh Nhi cũng thoải mái trả lời câu hỏi trước của anh ấy "Bây giờ tôi chưa có ý định có bạn trai"

"Sao lại chưa có ý định"

"Anh thấy đấy, tôi cũng vừa bắt đầu công việc nên muốn có thời gian vào đó hơn, việc có người yêu cũng hơi khó tả nên vẫn chưa có ý định.

"..." Không khí trong xe bây giờ cũng đã thoái mái hơn rồi. Bây giờ cả hai như những người bạn trong game trò chuyện như những ngày trước đó.

Đến bãi đỗ xe của chung cư, Tống Chi Lâm đậu xe cẩn thận rồi chủ động tháo dây an toàn cho Nghiêm Mạnh Nhi.

"Tôi là Lâm Lâm Chi, không làm em giật mình đấy chứ".

*Đâu là giật mình nữa mà là bật ngửa luôn đấy*. Nghiêm Mạnh Nhi cũng xuống xe cùng với Tống Chi Lâm.

"Tôi không ngờ anh lại là Lâm Lâm Chi, lần trước tôi biết LIN là Anh Tố cũng bất ngờ như vậy"

"Đi thôi, vừa đi vừa nói"

"Được".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sứ Mệnh Của Anh Là Yêu Em

Số ký tự: 0