Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần
Lễ Gặp Mặt
2024-09-18 18:51:32
Tiêu Sách ngẩn người, trong nháy mắt, Vân Nhược Vi đã thu hồi kiếm, dẫn thiếu nữ xinh đẹp đi tới.
“Tiểu Tứ, ngây ra đó làm gì?”
Nụ cười trên mặt Vân Nhược Vi thu liễm, khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa.
Tiêu Sách sững sờ lấy lại tinh thần, hắn cầm trong tay túi giới tử, trên khuôn mặt thanh tú trắng lạnh hiện ra một vệt đỏ ửng, hắn vội vàng giấu túi giới tử ra sau lưng, gãi gãi đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Sư tỷ, Tam sư huynh. Ta vừa nhìn thấy các ngươi trở về, không cẩn thận thất thần.”
Ánh mắt hắn mơ hồ, một lúc lâu sau mới dám nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Vân Nhược Vi, khó khăn lắm mới đến được bả vai nàng.
“Sư tỷ, đây chính là tiểu sư muội mà ngươi nói sao?”
Tiêu Sách vừa dứt lời, Vân Chi liền giương mắt nhìn lại.
Nàng gật đầu với Tiêu Sách, trên môi nở nụ cười thân thiện: “Chào tứ sư huynh.”
Vừa rồi nàng ngồi trên thân kiếm, Tiêu Sách còn có chút không nhìn rõ, trước mắt Lăng Tiêu điện đèn đuốc sáng trưng, tiểu cô nương đứng ở đó, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ bị ánh đèn chiếu rọi càng đẹp mắt.
“Chào sư muội.” Tiêu Sách ra vẻ trấn định: “Sư tỷ, các ngươi mau vào đi thôi, sư phụ đợi ở bên trong.”
Vân Nhược Vi gật đầu, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài Châu ở sau, sau đó dẫn Vân Chi đi vào.
Mới tới Tu Chân Giới, Vân Chi còn chưa thích ứng được.
Từ khi bước vào Đệ Thập Phong, nàng đã bị sự xa hoa của Đệ Thập Phong làm cho kinh ngạc.
Không nói đến Lăng Tiêu điện tráng lệ, điêu lan ngọc xây này, dược thảo trồng trong vườn hoa nhỏ kia, hầu như đều là trân bảo hiếm thấy có tiền cũng không mua được.
Dù bán nàng đi, cũng không chống đỡ được nửa cây dược thảo nơi này.
Nàng giống như… Trong lúc vô tình ôm cái bắp đùi vàng.
Vân Chi không khỏi nhớ tới giấc mộng kia.
Trong giấc mơ đó, dường như không nhắc tới nhân vật của Đệ Thập Phong, nàng chỉ nhớ rõ Vấn Kiếm Tông có một ngọn núi thần bí, trên đỉnh núi đều là đệ tử ưu tú xuất thân thế gia đại tộc.
Hơn nữa, phong chủ chính là Thanh Huyền chân nhân cao thâm mạt trắc nhất của toàn bộ tông môn.
Thanh Huyền chân nhân ở tu chân giới địa vị cực cao, chỉ cần có hắn, ngoại nhân căn bản không dám xâm phạm.
Chẳng lẽ ngọn núi thần bí kia chính là Đệ Thập Phong?
Vân Chi suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị đưa vào trong điện.
Mùi thuốc thơm hòa với mùi thịt nướng theo gió chiều bay tới, bụng Vân Chi vang lên không đúng lúc.
Có chút đói.
Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một lão giả tóc trắng mặt mũi hiền lành.
“Ngươi chính là tiểu đệ tử Vân Nhược Vi tìm cho ta?”
Vân Chi không phát hiện ra tu vi của hắn, nhưng cũng không khϊếp đảm, nàng lớn mật đối diện với lão giả, khóe môi nhếch lên, bình tĩnh cười nói: “Là ta.”
Lão giả tựa hồ không ngờ Vân Chi sẽ thản nhiên như thế, lão cười ha ha, xoa xoa đầu Vân Chi: “Tốt, không tệ! Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Vân Chi chớp chớp mắt, giọng giòn tan: “Ta tên Vân Chi, năm nay mười hai tuổi.”
Vân Chi?
Chẳng trách nha đầu Vân Nhược Vi kia lại muốn nhận nàng làm muội muội.
Thanh Huyền chân nhân ngoài ý muốn mở to mắt, hắn sờ sờ râu mép hoa râm của mình, tiếp tục hỏi: “Mười hai tuổi đã đạt đến luyện khí tầng chín? Lúc trước ngươi có sư phụ không?”
Vân Chi cẩn thận nhớ lại một phen, mới lắc đầu, thành thật trả lời: “Trước đó có trưởng bối nói cho ta biết biện pháp dẫn khí, sau khi thành công ta sẽ tự mình tìm kiếm cổ tịch.”
Đáy mắt Thanh Huyền chân nhân hiện lên một tia kinh hỉ, hắn vui vẻ thu tay về, cười nói: “Đại sư tỷ của ngươi quả nhiên có nhãn quang không tồi!”
“Đến đây, tiểu nha đầu, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi tiến vào sư môn, vi sư tặng ngươi một thứ tốt!”
Chỉ thấy hắn vuốt ve giới chỉ vài cái, giống như làm ảo thuật, lấy ra một thanh đoản kiếm tinh xảo.
Thanh kiếm kia bất quá chỉ năm sáu tấc, nhìn không khác gì cây trâm bình thường, không biết Thanh Huyền chân nhân chạm đến công tắc gì, thân đoản kiếm bỗng nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện lên, thanh đoản kiếm kia trong khoảnh khắc biến thành một thanh linh kiếm thượng hảo tràn đầy hào quang.
Chuôi linh kiếm khảm một viên hồng ngọc sáng chói xinh đẹp, dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, Vân Chi cũng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào của trường kiếm.
“Thích không?” Thanh Huyền chân nhân nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương, đáy mắt tang thương tràn đầy ý cười.
Vân Chi bị vẻ ngoài của linh kiếm làm cho kinh ngạc, nàng chớp chớp mắt, khẽ gật đầu: “Thích.”
“Vậy Thu Thủy kiếm này thuộc về ngươi!”
Thanh Huyền chân nhân dễ dàng ném linh kiếm tới, Vân Chi vô thức tiếp được, vỏ kiếm lạnh lẽo thấm vào xương tủy, một cỗ linh khí vi diệu tiến vào trong đó, vuốt phẳng linh lực rục rịch trong cơ thể thiếu nữ.
Chẳng biết tại sao, từ khi bắt đầu vào Lăng Tiêu điện, linh lực trong người nàng vất vả lắm mới ổn định lại lại lần nữa cuộn trào mãnh liệt, cảnh giới Luyện Khí tầng chín mơ hồ có ý buông lỏng, Vân Chi trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể cưỡng ép đè xuống.
Vân Chi vốn muốn nghiên cứu lễ gặp mặt sư phụ tặng, nhưng nàng còn chưa cầm nhiệt linh kiếm, bụng lại kháng nghị.
Vang lên tiếng “ọc ọc” vài lần khiến Vân Chi có chút xấu hổ, nàng đỏ mặt, đang muốn ngẩng đầu hỏi sư tỷ có thể dùng bữa hay không, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng lên.
Mấy thiếu niên cẩm y mười mấy tuổi vây quanh trước mặt mình, bọn họ tò mò nhìn mình, đáy mắt tựa như còn lướt qua vài phần hứng thú rõ ràng.
Thật kỳ quái.
Vân Chi lui về sau, mấy thiếu niên trước mắt cười rạng rỡ.
“Sư muội, chúng ta không ăn thịt người, ngươi sợ làm gì?”
Người nói là một thiếu niên áo xanh, mặt mày như vẽ, nụ cười ôn nhuận, phảng phất một khối thanh ngọc trơn bóng.
Vân Chi cũng không sợ, nàng lắc đầu giải thích: “Ta không sợ.”
“Nhị sư huynh, sư muội nhất định là sợ, ngươi cũng đừng có trêu chọc nàng.” Tiêu Sách xụ mặt, cực kỳ không đồng ý nói.
Khúc Trác Nhiên quay đầu cười mắng: “Ai nói ta trêu chọc sư muội, ta muốn hỏi sư muội một câu.”
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía tiểu cô nương khuôn mặt oánh nhuận đáng yêu, ôn thanh hỏi: “Sư muội, ngươi xem đan dược này có xinh đẹp hay không.”
Khúc Trác Nhiên vừa nói, vừa xoay cổ tay, biến ra một viên Thanh Thần đan màu xanh lá trong suốt, mùi thơm đan dược lưu chuyển, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra linh lực ẩn chứa trong đó.
Vân Chi trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn trả lời: “Đẹp.”
Nhưng mà, làm cho nàng không nghĩ tới chính là, chính mình vừa dứt lời không bao lâu, Khúc Trác Nhiên liền vung tay lên, biến ra một đống bình linh đan diệu dược.
Có chút là bình lưu ly bán trong suốt, Vân Chi tựa hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên đan dược.
“Sư huynh chưa kịp chuẩn bị những vật khác, những đan dược này, coi như là lễ gặp mặt sư huynh đưa cho ngươi.”
Lời này vừa nói ra, hai thiếu niên bên cạnh sâu kín liếc nhau một cái.
“Sư huynh thật giảo hoạt.” Tiêu Sách nhỏ giọng nói thầm: “May mà ta cũng chuẩn bị lễ vật.”
Hắn hắng giọng một cái, tiến lên một bước: “Sư muội, ngươi có thích châu báu không?”
Vân Chi run rẩy gật đầu.
Thiếu niên vui vẻ, hắn quay người mò mẫm vài giây, khi quay đầu lại, trong ngực lại có thêm một đống châu báu xa xỉ hoa lệ!
Tiêu Sách ôm châu báu, trực tiếp nhét vào trong lòng Vân Chi, vui vẻ nói: “Đều cho ngươi hết!”
Vân Chi còn chưa kịp cự tuyệt, thiếu niên mặc áo bào đen phía sau Tiêu Sách đã hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, đẩy Tiêu Sách sang một bên.
Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt lướt qua nàng, nhìn về phía ngoài điện: “Sư muội, ngươi cảm thấy ngọn núi bên ngoài đẹp không?”
Không đợi Vân Chi lắc đầu, thiếu niên không biết từ đâu biến ra một xấp khế đất.
“Đừng nói nữa, ta biết ngươi thích.”
Vân Chi: “?”
Đây là kiểu bá đạo gì.
Vân Chi được sủng ái mà lo sợ, nàng dè dặt nhìn Vân Nhược Vi bên cạnh, không ngờ nàng lại cười, nàng đưa tay xoa đầu Vân Chi, dịu giọng nói: “Không sao, nhận đi. Sau này theo ta về Vân gia, những thứ này chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Vân Chi trợn to mắt ——
Nàng thật sự ôm được đùi vàng!
“Tiểu Tứ, ngây ra đó làm gì?”
Nụ cười trên mặt Vân Nhược Vi thu liễm, khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa.
Tiêu Sách sững sờ lấy lại tinh thần, hắn cầm trong tay túi giới tử, trên khuôn mặt thanh tú trắng lạnh hiện ra một vệt đỏ ửng, hắn vội vàng giấu túi giới tử ra sau lưng, gãi gãi đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Sư tỷ, Tam sư huynh. Ta vừa nhìn thấy các ngươi trở về, không cẩn thận thất thần.”
Ánh mắt hắn mơ hồ, một lúc lâu sau mới dám nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Vân Nhược Vi, khó khăn lắm mới đến được bả vai nàng.
“Sư tỷ, đây chính là tiểu sư muội mà ngươi nói sao?”
Tiêu Sách vừa dứt lời, Vân Chi liền giương mắt nhìn lại.
Nàng gật đầu với Tiêu Sách, trên môi nở nụ cười thân thiện: “Chào tứ sư huynh.”
Vừa rồi nàng ngồi trên thân kiếm, Tiêu Sách còn có chút không nhìn rõ, trước mắt Lăng Tiêu điện đèn đuốc sáng trưng, tiểu cô nương đứng ở đó, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ bị ánh đèn chiếu rọi càng đẹp mắt.
“Chào sư muội.” Tiêu Sách ra vẻ trấn định: “Sư tỷ, các ngươi mau vào đi thôi, sư phụ đợi ở bên trong.”
Vân Nhược Vi gật đầu, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài Châu ở sau, sau đó dẫn Vân Chi đi vào.
Mới tới Tu Chân Giới, Vân Chi còn chưa thích ứng được.
Từ khi bước vào Đệ Thập Phong, nàng đã bị sự xa hoa của Đệ Thập Phong làm cho kinh ngạc.
Không nói đến Lăng Tiêu điện tráng lệ, điêu lan ngọc xây này, dược thảo trồng trong vườn hoa nhỏ kia, hầu như đều là trân bảo hiếm thấy có tiền cũng không mua được.
Dù bán nàng đi, cũng không chống đỡ được nửa cây dược thảo nơi này.
Nàng giống như… Trong lúc vô tình ôm cái bắp đùi vàng.
Vân Chi không khỏi nhớ tới giấc mộng kia.
Trong giấc mơ đó, dường như không nhắc tới nhân vật của Đệ Thập Phong, nàng chỉ nhớ rõ Vấn Kiếm Tông có một ngọn núi thần bí, trên đỉnh núi đều là đệ tử ưu tú xuất thân thế gia đại tộc.
Hơn nữa, phong chủ chính là Thanh Huyền chân nhân cao thâm mạt trắc nhất của toàn bộ tông môn.
Thanh Huyền chân nhân ở tu chân giới địa vị cực cao, chỉ cần có hắn, ngoại nhân căn bản không dám xâm phạm.
Chẳng lẽ ngọn núi thần bí kia chính là Đệ Thập Phong?
Vân Chi suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị đưa vào trong điện.
Mùi thuốc thơm hòa với mùi thịt nướng theo gió chiều bay tới, bụng Vân Chi vang lên không đúng lúc.
Có chút đói.
Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một lão giả tóc trắng mặt mũi hiền lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi chính là tiểu đệ tử Vân Nhược Vi tìm cho ta?”
Vân Chi không phát hiện ra tu vi của hắn, nhưng cũng không khϊếp đảm, nàng lớn mật đối diện với lão giả, khóe môi nhếch lên, bình tĩnh cười nói: “Là ta.”
Lão giả tựa hồ không ngờ Vân Chi sẽ thản nhiên như thế, lão cười ha ha, xoa xoa đầu Vân Chi: “Tốt, không tệ! Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Vân Chi chớp chớp mắt, giọng giòn tan: “Ta tên Vân Chi, năm nay mười hai tuổi.”
Vân Chi?
Chẳng trách nha đầu Vân Nhược Vi kia lại muốn nhận nàng làm muội muội.
Thanh Huyền chân nhân ngoài ý muốn mở to mắt, hắn sờ sờ râu mép hoa râm của mình, tiếp tục hỏi: “Mười hai tuổi đã đạt đến luyện khí tầng chín? Lúc trước ngươi có sư phụ không?”
Vân Chi cẩn thận nhớ lại một phen, mới lắc đầu, thành thật trả lời: “Trước đó có trưởng bối nói cho ta biết biện pháp dẫn khí, sau khi thành công ta sẽ tự mình tìm kiếm cổ tịch.”
Đáy mắt Thanh Huyền chân nhân hiện lên một tia kinh hỉ, hắn vui vẻ thu tay về, cười nói: “Đại sư tỷ của ngươi quả nhiên có nhãn quang không tồi!”
“Đến đây, tiểu nha đầu, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi tiến vào sư môn, vi sư tặng ngươi một thứ tốt!”
Chỉ thấy hắn vuốt ve giới chỉ vài cái, giống như làm ảo thuật, lấy ra một thanh đoản kiếm tinh xảo.
Thanh kiếm kia bất quá chỉ năm sáu tấc, nhìn không khác gì cây trâm bình thường, không biết Thanh Huyền chân nhân chạm đến công tắc gì, thân đoản kiếm bỗng nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện lên, thanh đoản kiếm kia trong khoảnh khắc biến thành một thanh linh kiếm thượng hảo tràn đầy hào quang.
Chuôi linh kiếm khảm một viên hồng ngọc sáng chói xinh đẹp, dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, Vân Chi cũng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào của trường kiếm.
“Thích không?” Thanh Huyền chân nhân nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương, đáy mắt tang thương tràn đầy ý cười.
Vân Chi bị vẻ ngoài của linh kiếm làm cho kinh ngạc, nàng chớp chớp mắt, khẽ gật đầu: “Thích.”
“Vậy Thu Thủy kiếm này thuộc về ngươi!”
Thanh Huyền chân nhân dễ dàng ném linh kiếm tới, Vân Chi vô thức tiếp được, vỏ kiếm lạnh lẽo thấm vào xương tủy, một cỗ linh khí vi diệu tiến vào trong đó, vuốt phẳng linh lực rục rịch trong cơ thể thiếu nữ.
Chẳng biết tại sao, từ khi bắt đầu vào Lăng Tiêu điện, linh lực trong người nàng vất vả lắm mới ổn định lại lại lần nữa cuộn trào mãnh liệt, cảnh giới Luyện Khí tầng chín mơ hồ có ý buông lỏng, Vân Chi trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể cưỡng ép đè xuống.
Vân Chi vốn muốn nghiên cứu lễ gặp mặt sư phụ tặng, nhưng nàng còn chưa cầm nhiệt linh kiếm, bụng lại kháng nghị.
Vang lên tiếng “ọc ọc” vài lần khiến Vân Chi có chút xấu hổ, nàng đỏ mặt, đang muốn ngẩng đầu hỏi sư tỷ có thể dùng bữa hay không, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng lên.
Mấy thiếu niên cẩm y mười mấy tuổi vây quanh trước mặt mình, bọn họ tò mò nhìn mình, đáy mắt tựa như còn lướt qua vài phần hứng thú rõ ràng.
Thật kỳ quái.
Vân Chi lui về sau, mấy thiếu niên trước mắt cười rạng rỡ.
“Sư muội, chúng ta không ăn thịt người, ngươi sợ làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nói là một thiếu niên áo xanh, mặt mày như vẽ, nụ cười ôn nhuận, phảng phất một khối thanh ngọc trơn bóng.
Vân Chi cũng không sợ, nàng lắc đầu giải thích: “Ta không sợ.”
“Nhị sư huynh, sư muội nhất định là sợ, ngươi cũng đừng có trêu chọc nàng.” Tiêu Sách xụ mặt, cực kỳ không đồng ý nói.
Khúc Trác Nhiên quay đầu cười mắng: “Ai nói ta trêu chọc sư muội, ta muốn hỏi sư muội một câu.”
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía tiểu cô nương khuôn mặt oánh nhuận đáng yêu, ôn thanh hỏi: “Sư muội, ngươi xem đan dược này có xinh đẹp hay không.”
Khúc Trác Nhiên vừa nói, vừa xoay cổ tay, biến ra một viên Thanh Thần đan màu xanh lá trong suốt, mùi thơm đan dược lưu chuyển, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra linh lực ẩn chứa trong đó.
Vân Chi trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn trả lời: “Đẹp.”
Nhưng mà, làm cho nàng không nghĩ tới chính là, chính mình vừa dứt lời không bao lâu, Khúc Trác Nhiên liền vung tay lên, biến ra một đống bình linh đan diệu dược.
Có chút là bình lưu ly bán trong suốt, Vân Chi tựa hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên đan dược.
“Sư huynh chưa kịp chuẩn bị những vật khác, những đan dược này, coi như là lễ gặp mặt sư huynh đưa cho ngươi.”
Lời này vừa nói ra, hai thiếu niên bên cạnh sâu kín liếc nhau một cái.
“Sư huynh thật giảo hoạt.” Tiêu Sách nhỏ giọng nói thầm: “May mà ta cũng chuẩn bị lễ vật.”
Hắn hắng giọng một cái, tiến lên một bước: “Sư muội, ngươi có thích châu báu không?”
Vân Chi run rẩy gật đầu.
Thiếu niên vui vẻ, hắn quay người mò mẫm vài giây, khi quay đầu lại, trong ngực lại có thêm một đống châu báu xa xỉ hoa lệ!
Tiêu Sách ôm châu báu, trực tiếp nhét vào trong lòng Vân Chi, vui vẻ nói: “Đều cho ngươi hết!”
Vân Chi còn chưa kịp cự tuyệt, thiếu niên mặc áo bào đen phía sau Tiêu Sách đã hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, đẩy Tiêu Sách sang một bên.
Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt lướt qua nàng, nhìn về phía ngoài điện: “Sư muội, ngươi cảm thấy ngọn núi bên ngoài đẹp không?”
Không đợi Vân Chi lắc đầu, thiếu niên không biết từ đâu biến ra một xấp khế đất.
“Đừng nói nữa, ta biết ngươi thích.”
Vân Chi: “?”
Đây là kiểu bá đạo gì.
Vân Chi được sủng ái mà lo sợ, nàng dè dặt nhìn Vân Nhược Vi bên cạnh, không ngờ nàng lại cười, nàng đưa tay xoa đầu Vân Chi, dịu giọng nói: “Không sao, nhận đi. Sau này theo ta về Vân gia, những thứ này chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Vân Chi trợn to mắt ——
Nàng thật sự ôm được đùi vàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro