Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 14
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Nhưng nhìn cô hôm nay thi pháp, giống như đột nhiên được đả thông đầu óc vậy.
Hô hấp đều đặn, thi pháp thành thạo, còn mang theo một cỗ linh tính.
Chẳng lẽ là bí mật cần học khổ luyện, rốt cục mở ra linh khiếu?
Rất nhiều đại năng lúc mới tu tiên cũng không có hiển lộ tài năng, đều là bất chợt một ngày nào đó bỗng nhiên khai linh khiếu, về sau liền lên như diều gặp gió, một ngày ngàn dặm.
Bàng sư thúc quay đầu nhìn Vạn Bảo Bảo, bản thân cô cũng không có mừng rỡ vì sau khi cố gắng khổ luyện, rốt cục đạt thành mong muốn, mà là vẻ mặt mơ hồ. Hết nhìn tay rồi lại nhìn bia ngắm, trên mặt tràn đầy không thể tin.
Bàng sư thúc: .. Xem ra cũng không phải bỏ ra công phu khổ cực gì... Vậy vừa rồi chỉ là trùng hợp?
"Vạn Bảo Bảo, ngươi làm lại lần nữa." Bàng sư thúc nói.
Ngày thường mỗi người chỉ được thi pháp một lần, nhiều hài tử như vậy, luyện tập một vòng cũng phải phí rất nhiều thời gian.
Nghe sư thúc phân phó, các đệ tử đang luyện đạo pháp xung quanh đều tò mò, nhao nhao dừng lại động tác trong tay, đi tới gần.
Tâm lý con người chính là như vậy, một khi làm một chuyện cực kỳ xuất sắc, lần thứ hai làm sẽ theo bản năng muốn làm cho tốt, vô hình trung tạo cho mình thêm một phần áp lực.
Hơn nữa chung quanh nhiều người nhìn như vậy, cho dù là Vạn Bảo Bảo da mặt dày cũng nhịn không được hít hít mũi.
… Cũng không thể để mất mặt được.
Vạn Bảo Bảo xoa xoa ngón giữa và ngón trỏ tay phải của mình, trong lòng nghĩ: Tụi mày phải cố lên đó.
Cô hít thở đều đặn, Vạn Bảo Bảo thư giãn tay phải, chỉ ngón tay về phía bia ngắm.
Cô tận lực hít thở thật chậm, tập trung toàn lực vào đầu ngón tay, nhưng cảm giác vi diệu vừa rồi lại chậm chạp không đến.
Nếu lấy trạng thái lúc này thi pháp, cô nhất định sẽ bắn lệch.
Vạn Bảo Bảo nhắc nhở bản thân không nên căng thẳng, cố gắng bình tĩnh lại, tư duy trống rỗng.
Hít vào, thở ra, không khí mang theo linh khí xuyên qua cơ thể cô, giống như nước suối dịu dàng chảy qua từng tế bào, trong lúc lơ đãng, cảm giác huyền bí đó lại lặng lẽ đến.
Hết thảy đều trở nên tĩnh lặng, bia ngắm cách đó vài mét phảng phất gần trong gang tấc.
Đầu ngón tay khẽ động, chùm sáng giống như nụ hoa mới nở trong phút chốc nở rộ, bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Bàng sư thúc cẩn thận quan sát, tốc độ ra chiêu của Vạn Bảo Bảo tuy rằng chậm một chút, nhưng từ động tác đến vận dụng đạo pháp, hoàn toàn có thể xưng là có thiên tư.
Chùm sáng vững vàng xuyên qua hồng tâm, biến mất trên không trung.
Lần thi pháp thứ hai rõ ràng yếu hơn, chùm sáng cũng nhỏ hơn lần đầu một vòng.
Bởi vì đạo pháp của cô còn chưa đủ thâm hậu, lần đầu tiên đã tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Pháp lực thâm hậu hoàn toàn cần có thời gian để lắng đọng, cho dù có thiên tư hơn nữa, cũng không có biện pháp một lần đã sở hữu.
Một lần còn có thể nói là trùng hợp, hai lần cũng chỉ có thể nói là có thiên phú.
Chẳng những các tân đệ tử xung quanh giật mình, bản thân Vạn Bảo Bảo cũng giật mình.
Cô lúc nhỏ đi chợ đêm, chưa bao giờ chơi bắn phi tiêu hay bắn súng, bởi vì cô là một hố đen ngắm bắn.
Tại sao đổi sang một thế giới khác, lực ngắm của cô lập tức đột phá tới cấp bậc này?
Bàng sư thúc gật đầu khen ngợi, nói với Vạn Bảo Bảo: "Tiếp tục cố gắng, đừng lười biếng."
Vạn Bảo Bảo đáp một tiếng, nhường chỗ cho đệ tử tiếp theo.
Mới vừa đi qua một bên, Chu Linh giống như khỉ con nhảy tới, bím tóc bẩn trên đầu vung tới vung lui, hưng phấn cười nói: "Từ khi nào mà ngươi lợi hại như vậy!"
Vạn Bảo Bảo chột dạ nghĩ: .. Cô có thể nói là vừa rồi không?
Căng thẳng vừa qua, cảm giác mệt mỏi liền xông lên. Vạn Bảo Bảo mỗi ngày đều phải luyện tập thi pháp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi như hôm nay.
Hô hấp đều đặn, thi pháp thành thạo, còn mang theo một cỗ linh tính.
Chẳng lẽ là bí mật cần học khổ luyện, rốt cục mở ra linh khiếu?
Rất nhiều đại năng lúc mới tu tiên cũng không có hiển lộ tài năng, đều là bất chợt một ngày nào đó bỗng nhiên khai linh khiếu, về sau liền lên như diều gặp gió, một ngày ngàn dặm.
Bàng sư thúc quay đầu nhìn Vạn Bảo Bảo, bản thân cô cũng không có mừng rỡ vì sau khi cố gắng khổ luyện, rốt cục đạt thành mong muốn, mà là vẻ mặt mơ hồ. Hết nhìn tay rồi lại nhìn bia ngắm, trên mặt tràn đầy không thể tin.
Bàng sư thúc: .. Xem ra cũng không phải bỏ ra công phu khổ cực gì... Vậy vừa rồi chỉ là trùng hợp?
"Vạn Bảo Bảo, ngươi làm lại lần nữa." Bàng sư thúc nói.
Ngày thường mỗi người chỉ được thi pháp một lần, nhiều hài tử như vậy, luyện tập một vòng cũng phải phí rất nhiều thời gian.
Nghe sư thúc phân phó, các đệ tử đang luyện đạo pháp xung quanh đều tò mò, nhao nhao dừng lại động tác trong tay, đi tới gần.
Tâm lý con người chính là như vậy, một khi làm một chuyện cực kỳ xuất sắc, lần thứ hai làm sẽ theo bản năng muốn làm cho tốt, vô hình trung tạo cho mình thêm một phần áp lực.
Hơn nữa chung quanh nhiều người nhìn như vậy, cho dù là Vạn Bảo Bảo da mặt dày cũng nhịn không được hít hít mũi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
… Cũng không thể để mất mặt được.
Vạn Bảo Bảo xoa xoa ngón giữa và ngón trỏ tay phải của mình, trong lòng nghĩ: Tụi mày phải cố lên đó.
Cô hít thở đều đặn, Vạn Bảo Bảo thư giãn tay phải, chỉ ngón tay về phía bia ngắm.
Cô tận lực hít thở thật chậm, tập trung toàn lực vào đầu ngón tay, nhưng cảm giác vi diệu vừa rồi lại chậm chạp không đến.
Nếu lấy trạng thái lúc này thi pháp, cô nhất định sẽ bắn lệch.
Vạn Bảo Bảo nhắc nhở bản thân không nên căng thẳng, cố gắng bình tĩnh lại, tư duy trống rỗng.
Hít vào, thở ra, không khí mang theo linh khí xuyên qua cơ thể cô, giống như nước suối dịu dàng chảy qua từng tế bào, trong lúc lơ đãng, cảm giác huyền bí đó lại lặng lẽ đến.
Hết thảy đều trở nên tĩnh lặng, bia ngắm cách đó vài mét phảng phất gần trong gang tấc.
Đầu ngón tay khẽ động, chùm sáng giống như nụ hoa mới nở trong phút chốc nở rộ, bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Bàng sư thúc cẩn thận quan sát, tốc độ ra chiêu của Vạn Bảo Bảo tuy rằng chậm một chút, nhưng từ động tác đến vận dụng đạo pháp, hoàn toàn có thể xưng là có thiên tư.
Chùm sáng vững vàng xuyên qua hồng tâm, biến mất trên không trung.
Lần thi pháp thứ hai rõ ràng yếu hơn, chùm sáng cũng nhỏ hơn lần đầu một vòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì đạo pháp của cô còn chưa đủ thâm hậu, lần đầu tiên đã tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Pháp lực thâm hậu hoàn toàn cần có thời gian để lắng đọng, cho dù có thiên tư hơn nữa, cũng không có biện pháp một lần đã sở hữu.
Một lần còn có thể nói là trùng hợp, hai lần cũng chỉ có thể nói là có thiên phú.
Chẳng những các tân đệ tử xung quanh giật mình, bản thân Vạn Bảo Bảo cũng giật mình.
Cô lúc nhỏ đi chợ đêm, chưa bao giờ chơi bắn phi tiêu hay bắn súng, bởi vì cô là một hố đen ngắm bắn.
Tại sao đổi sang một thế giới khác, lực ngắm của cô lập tức đột phá tới cấp bậc này?
Bàng sư thúc gật đầu khen ngợi, nói với Vạn Bảo Bảo: "Tiếp tục cố gắng, đừng lười biếng."
Vạn Bảo Bảo đáp một tiếng, nhường chỗ cho đệ tử tiếp theo.
Mới vừa đi qua một bên, Chu Linh giống như khỉ con nhảy tới, bím tóc bẩn trên đầu vung tới vung lui, hưng phấn cười nói: "Từ khi nào mà ngươi lợi hại như vậy!"
Vạn Bảo Bảo chột dạ nghĩ: .. Cô có thể nói là vừa rồi không?
Căng thẳng vừa qua, cảm giác mệt mỏi liền xông lên. Vạn Bảo Bảo mỗi ngày đều phải luyện tập thi pháp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro