Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 32
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Vạn Bảo Bảo: Nếu như không chảy nước mắt, vậy thì càng kiên cường.
Nhìn Quách Chi Sơn khóc, Vạn Bảo Bảo cảm thấy mình đang khi dễ trẻ con.
Bàng sư thúc lại không hề mềm lòng.
Hắn cho rằng Quách Chi Sơn lợi dụng quyền lợi mình giao cho cô ta để đi khi dễ người khác, là hành vi vi phạm đạo nghĩa! Nhất định phải nghiêm trị!
Bàng sư thúc biết Quách Chi Sơn rất kiêu ngạo, cho rằng là nguyên nhân tuổi còn nhỏ, qua vài năm sẽ tốt hơn, ai biết lại càng lớn càng lệch! Nếu không quản giáo cẩn thận, về sau gây thành sai lầm lớn liền hỏng bét.
"Chi Sơn, bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần phụ trách phân công việc cho các tân đệ tử nữa."
Quách Chi Sơn vừa nghe, nước mắt chảy còn nhanh hơn.
Vạn Bảo Bảo: Nước mắt này cũng đúng lúc lắm.
Việc mất mặt như bị giáng chức này, cũng giống như ở trước mặt bạn cùng lớp bị giáo viên đuổi khỏi chức lớp trưởng vậy.
Đối với thiếu nữ đang tuổi phản nghịch lại sĩ diện như Quách Chi Sơn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu như ở hiện đại, phú nhị đại như Quách Chi Sơn tùy hứng là có thể đổi lớp, thậm chí là đổi trường học làm lại từ đầu.
Nhưng ở đây lại không được, cô ta cũng không thể không tu tiên hoặc là đổi tông môn, vế trước là đánh vào mặt phụ thân cô ta, vế sau cũng là xoay một vòng tiếp tục đánh vào mặt phụ thân cô ta.
Bàng sư thúc quay đầu nhìn sang Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo đang xem náo nhiệt: ... Hả?
Bàng sư thúc trầm ngâm nói: "Vạn Bảo Bảo, từ ngày mai trở đi ngươi chia việc cho các đệ tử khác."
Vạn Bảo Bảo ở trong các tiểu đệ tử có nhân duyên rất tốt, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc vặt vãnh này.
Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: ... Đừng mà, cô cũng không muốn làm trung tâm osin đâu.
Vạn Bảo Bảo nếu tiếp nhận công việc này, cũng chẳng khác nào hoàn toàn kết thù với Quách Chi Sơn.
Xem lòng dạ hẹp hòi của Quách Chi Sơn, phỏng chừng về sau mỗi lần nhìn thấy Vạn Bảo Bảo chia việc, đều sẽ có cảm giác đó là nhục nhã to lớn đối với cô ta.
Mấu chốt là Vạn Bảo Bảo cũng không muốn tìm nhiều chuyện cho mình, có thời gian làm gì không được, vì sao phải đi làm osin trẻ em?
Nhưng lời này hiển nhiên không thể ăn ngay nói thật, nếu để cho Quách Chi Sơn biết, thứ cô ta trân quý ở chỗ Vạn Bảo Bảo lại thành vướng víu... Lòng tự trọng của tiểu nha đầu sẽ nổ tung.
Vạn Bảo Bảo suy nghĩ một chút mới nói: "Sư thúc, đệ tử cảm thấy việc phân công này vẫn là Chi Sơn đảm nhiệm tốt hơn đệ tử."
Quách Chi Sơn vốn cho rằng Vạn Bảo Bảo sẽ cao hứng tiếp nhận công việc của mình.
Việc phân công cho tất cả tân đệ tử đối với Quách Chi Sơn ham mê quyền lực mà nói, là chuyện cực kỳ có mặt mũi, sẽ không có tân đệ tử nào cự tuyệt mới đúng.
Không nghĩ tới Vạn Bảo Bảo lại từ chối, điều này làm cho cô ta kinh ngạc đến mức ngay cả nước mắt cũng quên chảy.
Bàng sư thúc hỏi: "Ngươi không muốn làm? Hay là sợ làm không tốt? Nếu là sợ làm không tốt, đừng ngại, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào."
Vạn Bảo Bảo lắc đầu, thành khẩn nói: "Sư thúc tín nhiệm đệ tử như vậy, đệ tử tự nhiên muốn làm."
"Vậy là vì sao?"
Vạn Bảo Bảo: "Đệ tử cảm thấy mình chưa chắc sẽ làm tốt hơn Chi Sơn. Chi Sơn tu tiên sớm, trong đám tân đệ tử luôn là người nổi bật, ngoại trừ chuyện lần này, mỗi lần Chi Sơn an bài chưa bao giờ xảy ra sai lầm."
Quách Chi Sơn tuy rằng lòng tự trọng mạnh đến cực đoan, nhưng quả thật rất có trách nhiệm.
Có lẽ cũng là sợ làm sai sẽ mất hết mặt mũi.
Bàng sư thúc trong lòng không khỏi cảm khái, Vạn Bảo Bảo tuổi còn nhỏ lại khoan dung như thế.
Hắn nhìn thật sâu vào hai mắt Vạn Bảo Bảo: "Ngươi không trách Chi Sơn?"
Thấy Bàng sư thúc nghe lọt tai, Vạn Bảo Bảo tiếp tục cố gắng nói: "Người không phải thánh hiền, ai có thể không có lỗi, tuy rằng đệ tử cũng không biết Chi Sơn vì sao lại nhắm vào đệ tử, nhưng chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó, hóa giải là tốt rồi, sư thúc không ngại lại cho Chi Sơn một cơ hội chứ?"
Nhìn Quách Chi Sơn khóc, Vạn Bảo Bảo cảm thấy mình đang khi dễ trẻ con.
Bàng sư thúc lại không hề mềm lòng.
Hắn cho rằng Quách Chi Sơn lợi dụng quyền lợi mình giao cho cô ta để đi khi dễ người khác, là hành vi vi phạm đạo nghĩa! Nhất định phải nghiêm trị!
Bàng sư thúc biết Quách Chi Sơn rất kiêu ngạo, cho rằng là nguyên nhân tuổi còn nhỏ, qua vài năm sẽ tốt hơn, ai biết lại càng lớn càng lệch! Nếu không quản giáo cẩn thận, về sau gây thành sai lầm lớn liền hỏng bét.
"Chi Sơn, bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần phụ trách phân công việc cho các tân đệ tử nữa."
Quách Chi Sơn vừa nghe, nước mắt chảy còn nhanh hơn.
Vạn Bảo Bảo: Nước mắt này cũng đúng lúc lắm.
Việc mất mặt như bị giáng chức này, cũng giống như ở trước mặt bạn cùng lớp bị giáo viên đuổi khỏi chức lớp trưởng vậy.
Đối với thiếu nữ đang tuổi phản nghịch lại sĩ diện như Quách Chi Sơn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu như ở hiện đại, phú nhị đại như Quách Chi Sơn tùy hứng là có thể đổi lớp, thậm chí là đổi trường học làm lại từ đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ở đây lại không được, cô ta cũng không thể không tu tiên hoặc là đổi tông môn, vế trước là đánh vào mặt phụ thân cô ta, vế sau cũng là xoay một vòng tiếp tục đánh vào mặt phụ thân cô ta.
Bàng sư thúc quay đầu nhìn sang Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo đang xem náo nhiệt: ... Hả?
Bàng sư thúc trầm ngâm nói: "Vạn Bảo Bảo, từ ngày mai trở đi ngươi chia việc cho các đệ tử khác."
Vạn Bảo Bảo ở trong các tiểu đệ tử có nhân duyên rất tốt, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc vặt vãnh này.
Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: ... Đừng mà, cô cũng không muốn làm trung tâm osin đâu.
Vạn Bảo Bảo nếu tiếp nhận công việc này, cũng chẳng khác nào hoàn toàn kết thù với Quách Chi Sơn.
Xem lòng dạ hẹp hòi của Quách Chi Sơn, phỏng chừng về sau mỗi lần nhìn thấy Vạn Bảo Bảo chia việc, đều sẽ có cảm giác đó là nhục nhã to lớn đối với cô ta.
Mấu chốt là Vạn Bảo Bảo cũng không muốn tìm nhiều chuyện cho mình, có thời gian làm gì không được, vì sao phải đi làm osin trẻ em?
Nhưng lời này hiển nhiên không thể ăn ngay nói thật, nếu để cho Quách Chi Sơn biết, thứ cô ta trân quý ở chỗ Vạn Bảo Bảo lại thành vướng víu... Lòng tự trọng của tiểu nha đầu sẽ nổ tung.
Vạn Bảo Bảo suy nghĩ một chút mới nói: "Sư thúc, đệ tử cảm thấy việc phân công này vẫn là Chi Sơn đảm nhiệm tốt hơn đệ tử."
Quách Chi Sơn vốn cho rằng Vạn Bảo Bảo sẽ cao hứng tiếp nhận công việc của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc phân công cho tất cả tân đệ tử đối với Quách Chi Sơn ham mê quyền lực mà nói, là chuyện cực kỳ có mặt mũi, sẽ không có tân đệ tử nào cự tuyệt mới đúng.
Không nghĩ tới Vạn Bảo Bảo lại từ chối, điều này làm cho cô ta kinh ngạc đến mức ngay cả nước mắt cũng quên chảy.
Bàng sư thúc hỏi: "Ngươi không muốn làm? Hay là sợ làm không tốt? Nếu là sợ làm không tốt, đừng ngại, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào."
Vạn Bảo Bảo lắc đầu, thành khẩn nói: "Sư thúc tín nhiệm đệ tử như vậy, đệ tử tự nhiên muốn làm."
"Vậy là vì sao?"
Vạn Bảo Bảo: "Đệ tử cảm thấy mình chưa chắc sẽ làm tốt hơn Chi Sơn. Chi Sơn tu tiên sớm, trong đám tân đệ tử luôn là người nổi bật, ngoại trừ chuyện lần này, mỗi lần Chi Sơn an bài chưa bao giờ xảy ra sai lầm."
Quách Chi Sơn tuy rằng lòng tự trọng mạnh đến cực đoan, nhưng quả thật rất có trách nhiệm.
Có lẽ cũng là sợ làm sai sẽ mất hết mặt mũi.
Bàng sư thúc trong lòng không khỏi cảm khái, Vạn Bảo Bảo tuổi còn nhỏ lại khoan dung như thế.
Hắn nhìn thật sâu vào hai mắt Vạn Bảo Bảo: "Ngươi không trách Chi Sơn?"
Thấy Bàng sư thúc nghe lọt tai, Vạn Bảo Bảo tiếp tục cố gắng nói: "Người không phải thánh hiền, ai có thể không có lỗi, tuy rằng đệ tử cũng không biết Chi Sơn vì sao lại nhắm vào đệ tử, nhưng chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó, hóa giải là tốt rồi, sư thúc không ngại lại cho Chi Sơn một cơ hội chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro