Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 34
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Chu Linh há to miệng ăn bánh đậu xanh, khịt mũi nói: "Vạn Bảo Bảo, ngươi đúng là nghĩa khí! Chờ sau này xuống núi ta sẽ dắt ngươi về nhà ta, mời ngươi ăn tiệc."
Nhìn Chu Linh tinh quái, Vạn Bảo Bảo nở nụ cười: "Đợi đến lúc đó chúng ta đã sớm tích cốc rồi."
Đừng nói ăn tiệc, cho dù là bánh ngọt, phỏng chừng cũng là như nhai sáp.
Muốn tu thành tiên, dù sao cũng phải vứt bỏ chút dục vọng nhân thế.
Đây gọi là trao đổi công bằng.
Chu Linh bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng ha."
Vạn Bảo Bảo cười nắc nẻ, sương trắng chậm rãi bay lên không trung.
Bầu trời nơi này khác với đô thị hiện đại, dường như cao hơn, sao trời như kẹo ngọt rải đầy đất, đâu đâu cũng có.
Ăn xong bánh đậu xanh, Vạn Bảo Bảo rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Vừa mới tiến vào mộng đẹp đã đi tới phòng tối nhỏ.
Vẫn là bia ngắm phát điên, cùng với A Phiêu tỷ vĩnh viễn không nhúc nhích.
Vạn Bảo Bảo nhận mệnh làm nóng người, đến đây, luyện tập đi!
Quách Chi Sơn đã không còn gây khó dễ cho cô nữa, khoảng thời gian kế tiếp, Vạn Bảo Bảo sống rất thư thái.
Ban ngày nghiêm túc tu luyện, buổi tối trong mộng cũng tiếp tục tu luyện, cô còn sợ mình một ngày nào đó sẽ bất chợt thăng thiên.
Cùng với đó, tu vi của cô cũng đang tăng tốc chóng mặt.
Thanh Mông Cảnh, Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh.
Đảo mắt cô đã đuổi kịp tiến độ của Chu Linh và Quách Chi Sơn, cũng nhanh chóng vượt qua bọn họ.
Nội dung trong mộng cũng không còn giới hạn trong bia ngắm nữa, trong phòng nhỏ ngày càng đa dạng, tỷ như đột nhiên sẽ xuất hiện lửa cháy khắp phòng, nóng đến mức cô vừa chạy vừa luyện tập thu pháp.
Có lần chạy chậm suýt chút nữa lửa cháy sém mông!
Cũng may trong phòng nhỏ chỉ có cô và A Phiêu tỷ, cho dù quần của cô thật sự bị đốt cháy lủng một cái lỗ... Vậy thì xem phòng tối thành nhà tắm nữ công cộng là được.
Ác quỷ có dọa người hơn nữa thì sau khi ở chung thời gian lâu cũng sẽ dần trở nên quen thuộc, càng miễn bàn A Phiêu tỷ vẫn luôn không cử động, một chút cũng không dọa người.
Vạn Bảo Bảo càng ngày càng không sợ A Phiêu tỷ, có lần trong lúc huấn luyện còn tán gẫu với A Phiêu tỷ vài câu.
Cô nói, còn A Phiêu tỷ mặt không thay đổi nhìn về phía trước.
Chỉ chớp mắt đã tới cuối xuân, Thượng Nguyên Tông nghênh đón hai đại sự.
Một là Viên tông trưởng xuất quan, hai là Thượng Nguyên Tông cùng Đằng Các Tông tỷ thí.
Bầu không khí nô nức này, ngay cả tiểu đệ tử như Vạn Bảo Bảo cũng cảm nhận được.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trên không trung có tu sĩ bay tới bay lui, đôi khi không cẩn thận còn có thể nhìn thấy quần lót bên dưới đạo bào của bọn họ...
"Vạn Bảo Bảo, ngươi nghe nói chưa, chúng ta cũng có thể đi xem tỷ thí!"
Tu chân giới có rất nhiều tông phái lớn nhỏ, nổi danh nhất chính là tứ đại tông phái.
Lấy Thượng Nguyên Tông dẫn đầu, tiếp theo là Đằng Các Tông, Khiếu Sơn Phái và Hàn Thủy Lâu.
Vạn Bảo Bảo cho dù không nhớ được tình tiết nguyên tác, nhưng cũng biết loại hoạt động tỷ thí này nhất định sẽ lặng lẽ phát động nội dung tiểu thuyết.
Phàm là những việc liên quan đến chủ tuyến của tiểu thuyết, cô đều không muốn dính líu tới.
Lỡ như biến thành pháo hôi thì sao?
Vạn Bảo Bảo: "Là ngày nào?"
Chu Linh: "Sắp rồi! Còn có mười lăm ngày!"
Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: Được, ngày đó cô nhất định sẽ bảo Quách Chi Sơn tìm cho cô một ngọn núi cách Chủ Phong xa nhất để làm việc.
Người trong tông đều muốn đi xem tỷ thí, không ai muốn đi quét dọn. Cô vì tập thể mà hy sinh bản thân vậy.
Xin hãy để cô một mình đi.
Chu Linh nhai cánh hoa nói: "Nghe nói Khiếu Sơn Phái vốn cũng muốn tham dự, nhưng đột nhiên lại nói không tham dự được." Chu Linh tiếc nuối thở dài: "Không biết phải qua bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy tứ đại tông phái hỗn chiến rầm rộ nữa."
Vạn Bảo Bảo: ... Đây là sở thích gì, lại thích xem nhiều người đánh nhau?
Nhìn Chu Linh tinh quái, Vạn Bảo Bảo nở nụ cười: "Đợi đến lúc đó chúng ta đã sớm tích cốc rồi."
Đừng nói ăn tiệc, cho dù là bánh ngọt, phỏng chừng cũng là như nhai sáp.
Muốn tu thành tiên, dù sao cũng phải vứt bỏ chút dục vọng nhân thế.
Đây gọi là trao đổi công bằng.
Chu Linh bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng ha."
Vạn Bảo Bảo cười nắc nẻ, sương trắng chậm rãi bay lên không trung.
Bầu trời nơi này khác với đô thị hiện đại, dường như cao hơn, sao trời như kẹo ngọt rải đầy đất, đâu đâu cũng có.
Ăn xong bánh đậu xanh, Vạn Bảo Bảo rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Vừa mới tiến vào mộng đẹp đã đi tới phòng tối nhỏ.
Vẫn là bia ngắm phát điên, cùng với A Phiêu tỷ vĩnh viễn không nhúc nhích.
Vạn Bảo Bảo nhận mệnh làm nóng người, đến đây, luyện tập đi!
Quách Chi Sơn đã không còn gây khó dễ cho cô nữa, khoảng thời gian kế tiếp, Vạn Bảo Bảo sống rất thư thái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban ngày nghiêm túc tu luyện, buổi tối trong mộng cũng tiếp tục tu luyện, cô còn sợ mình một ngày nào đó sẽ bất chợt thăng thiên.
Cùng với đó, tu vi của cô cũng đang tăng tốc chóng mặt.
Thanh Mông Cảnh, Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh.
Đảo mắt cô đã đuổi kịp tiến độ của Chu Linh và Quách Chi Sơn, cũng nhanh chóng vượt qua bọn họ.
Nội dung trong mộng cũng không còn giới hạn trong bia ngắm nữa, trong phòng nhỏ ngày càng đa dạng, tỷ như đột nhiên sẽ xuất hiện lửa cháy khắp phòng, nóng đến mức cô vừa chạy vừa luyện tập thu pháp.
Có lần chạy chậm suýt chút nữa lửa cháy sém mông!
Cũng may trong phòng nhỏ chỉ có cô và A Phiêu tỷ, cho dù quần của cô thật sự bị đốt cháy lủng một cái lỗ... Vậy thì xem phòng tối thành nhà tắm nữ công cộng là được.
Ác quỷ có dọa người hơn nữa thì sau khi ở chung thời gian lâu cũng sẽ dần trở nên quen thuộc, càng miễn bàn A Phiêu tỷ vẫn luôn không cử động, một chút cũng không dọa người.
Vạn Bảo Bảo càng ngày càng không sợ A Phiêu tỷ, có lần trong lúc huấn luyện còn tán gẫu với A Phiêu tỷ vài câu.
Cô nói, còn A Phiêu tỷ mặt không thay đổi nhìn về phía trước.
Chỉ chớp mắt đã tới cuối xuân, Thượng Nguyên Tông nghênh đón hai đại sự.
Một là Viên tông trưởng xuất quan, hai là Thượng Nguyên Tông cùng Đằng Các Tông tỷ thí.
Bầu không khí nô nức này, ngay cả tiểu đệ tử như Vạn Bảo Bảo cũng cảm nhận được.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trên không trung có tu sĩ bay tới bay lui, đôi khi không cẩn thận còn có thể nhìn thấy quần lót bên dưới đạo bào của bọn họ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vạn Bảo Bảo, ngươi nghe nói chưa, chúng ta cũng có thể đi xem tỷ thí!"
Tu chân giới có rất nhiều tông phái lớn nhỏ, nổi danh nhất chính là tứ đại tông phái.
Lấy Thượng Nguyên Tông dẫn đầu, tiếp theo là Đằng Các Tông, Khiếu Sơn Phái và Hàn Thủy Lâu.
Vạn Bảo Bảo cho dù không nhớ được tình tiết nguyên tác, nhưng cũng biết loại hoạt động tỷ thí này nhất định sẽ lặng lẽ phát động nội dung tiểu thuyết.
Phàm là những việc liên quan đến chủ tuyến của tiểu thuyết, cô đều không muốn dính líu tới.
Lỡ như biến thành pháo hôi thì sao?
Vạn Bảo Bảo: "Là ngày nào?"
Chu Linh: "Sắp rồi! Còn có mười lăm ngày!"
Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: Được, ngày đó cô nhất định sẽ bảo Quách Chi Sơn tìm cho cô một ngọn núi cách Chủ Phong xa nhất để làm việc.
Người trong tông đều muốn đi xem tỷ thí, không ai muốn đi quét dọn. Cô vì tập thể mà hy sinh bản thân vậy.
Xin hãy để cô một mình đi.
Chu Linh nhai cánh hoa nói: "Nghe nói Khiếu Sơn Phái vốn cũng muốn tham dự, nhưng đột nhiên lại nói không tham dự được." Chu Linh tiếc nuối thở dài: "Không biết phải qua bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy tứ đại tông phái hỗn chiến rầm rộ nữa."
Vạn Bảo Bảo: ... Đây là sở thích gì, lại thích xem nhiều người đánh nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro