Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 5
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Quỷ của thế kỷ 21 nếu cô hét lên "Ta tin vào khoa học!", vậy thật sự sẽ không nhìn thấy gì nữa.
Cô cẩn thận hồi tưởng bản thân trước khi xuyên qua vài ngày, đến tột cùng là đang làm cái gì.
Cô tan ca như thường lệ, bởi vì không cần tăng ca nên cô tranh thủ thời gian đi phòng tập thể hình.
Ra một thân mồ hôi nóng, tắm rửa một cái, trên đường về nhà mua chút thịt xiên nướng, cà tím nướng và rau hẹ.
Về đến nhà cô vừa ăn xiên uống bia, vừa mở một bộ phim nước ngoài tùy tiện xem.
Ăn xong đánh răng rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài bò lên giường liền ngủ thiếp đi.
Tiếp theo vừa mở mắt đã thấy một chùm tia sáng lóe lên trước mắt...
Vạn Bảo Bảo không có thấy việc nghĩa thì hăng hái đi làm, cũng không xem thường mạng sống, càng không đi tới mấy địa điểm linh dị có từ trường rất mạnh gì đó.
Vậy làm sao cô xuyên qua được?
Có phải trong lúc vô tình đã đụng phải tường của dị thế giới?
Cho dù nội tâm sợ hãi, Vạn Bảo Bảo vẫn cố giả vờ trấn định, sinh hoạt như bình thường.
Vạn Bảo Bảo gốc làm cái gì, cô liền làm cái đó.
Có thể không nói lời nào thì không nói lời nào, khiêm tốn là quan trọng nhất.
Cô rảnh rỗi không có gì làm sẽ sờ sờ không khí xung quanh một chút, hy vọng có thể chạm vào được cánh cửa thời không vô hình.
Đáng tiếc, cô cái gì cũng không sờ được.
Chu Linh tò mò hỏi cô: "Ngươi bắt sâu à?”
Vạn Bảo Bảo: "... Ta đang cảm nhận hiện tại.”
Sau vài ngày giằng co, trong lòng Vạn Bảo Bảo loáng thoáng có một ý niệm không tốt lắm.
Có lẽ... cô thật sự không thể trở về.
Vậy thì, làm thế nào để cô có thể sinh sống trong thế giới này, và cô sẽ sống phần còn lại của cuộc đời mình theo cách nào?
Người có chút hùng tâm tráng chí đều sẽ đi tiếp cận nhân vật chính, ở dị thế rộng lớn này kiến tạo một mảnh thiên địa cho bản thân!
Đáng tiếc, Vạn Bảo Bảo một chút cũng không nghĩ theo hướng đó.
Thứ nhất, cô không có năng lực kia.
Đừng nói trảm yêu trừ ma, cô chỉ nhìn thấy ma quỷ hai chân đã mềm nhũn, mất mặt hơn, nói không chừng trực tiếp tè ra quần.
Thứ hai, câu chuyện có hướng đi riêng của nó, cô không muốn thay đổi nguyên tác.
Ngay cả một con bướm cũng có thể gây ra sóng thần, cô là một người sống sờ sờ như vậy, không thể không gây ra ảnh hưởng.
Cô rất biết tự lượng sức, cũng biết năng lực của mình đến đâu.
Mặc dù cô được học nhiều kiến thức khoa học hơn người ở đây, nhưng cô sẽ không cảm thấy mình có gì đặc biệt.
Dù sao đây cũng là một thế giới chà xát ngón tay là có thể biến ra lửa, trái cây trên cây có thể đánh răng. Những kiến thức toán lý hóa cô học trước đây, ở trước mặt sự vật phi khoa học có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Muốn sống sót ở thế giới này, cô lựa chọn tốt nhất nên học tập đạo pháp đến nơi đến chốn, đến tuổi tác nhất định thì hữu duyên kết đạo lữ, không duyên liền một mình tiêu dao mấy trăm năm.
Ở hiện đại cũng không tìm được người yêu thích hợp, không có đạo lý đến thế giới này liền tìm được hắc mã vương tử.
Vạn Bảo Bảo đã sớm không phải là tiểu nữ sinh có ảo tưởng lãng mạn, cô suy nghĩ thực tế hơn một chút.
Chỉ cần không bệnh không tai, sống thọ đến lúc chết.
Hết cách rồi, cô chẳng những sợ quỷ, còn sợ đau... Việc này không liên quan đến tuổi tác, có bao nhiêu tuổi cô cũng không thay đổi được.
Ngay khi Vạn Bảo Bảo không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng cũng dung nhập vào thế giới đi nhà xí cần bịt mũi, còn phải cẩn thận không để rơi vào hố phân, cuộc sống của cô lại xảy ra một chút biến hóa nhỏ.
Cô phát hiện mình sẽ nằm mơ.
Đương nhiên, người người đều sẽ nằm mơ.
Vạn Bảo Bảo ở thế giới cũ cũng thường nằm mơ, vừa tỉnh lại tất cả đều quên sạch, chỉ nhớ rõ mình ngủ không ngon lắm.
Thế nhưng giấc mộng này lại không giống như vậy, nó cực kỳ cổ quái.
Cô cẩn thận hồi tưởng bản thân trước khi xuyên qua vài ngày, đến tột cùng là đang làm cái gì.
Cô tan ca như thường lệ, bởi vì không cần tăng ca nên cô tranh thủ thời gian đi phòng tập thể hình.
Ra một thân mồ hôi nóng, tắm rửa một cái, trên đường về nhà mua chút thịt xiên nướng, cà tím nướng và rau hẹ.
Về đến nhà cô vừa ăn xiên uống bia, vừa mở một bộ phim nước ngoài tùy tiện xem.
Ăn xong đánh răng rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài bò lên giường liền ngủ thiếp đi.
Tiếp theo vừa mở mắt đã thấy một chùm tia sáng lóe lên trước mắt...
Vạn Bảo Bảo không có thấy việc nghĩa thì hăng hái đi làm, cũng không xem thường mạng sống, càng không đi tới mấy địa điểm linh dị có từ trường rất mạnh gì đó.
Vậy làm sao cô xuyên qua được?
Có phải trong lúc vô tình đã đụng phải tường của dị thế giới?
Cho dù nội tâm sợ hãi, Vạn Bảo Bảo vẫn cố giả vờ trấn định, sinh hoạt như bình thường.
Vạn Bảo Bảo gốc làm cái gì, cô liền làm cái đó.
Có thể không nói lời nào thì không nói lời nào, khiêm tốn là quan trọng nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rảnh rỗi không có gì làm sẽ sờ sờ không khí xung quanh một chút, hy vọng có thể chạm vào được cánh cửa thời không vô hình.
Đáng tiếc, cô cái gì cũng không sờ được.
Chu Linh tò mò hỏi cô: "Ngươi bắt sâu à?”
Vạn Bảo Bảo: "... Ta đang cảm nhận hiện tại.”
Sau vài ngày giằng co, trong lòng Vạn Bảo Bảo loáng thoáng có một ý niệm không tốt lắm.
Có lẽ... cô thật sự không thể trở về.
Vậy thì, làm thế nào để cô có thể sinh sống trong thế giới này, và cô sẽ sống phần còn lại của cuộc đời mình theo cách nào?
Người có chút hùng tâm tráng chí đều sẽ đi tiếp cận nhân vật chính, ở dị thế rộng lớn này kiến tạo một mảnh thiên địa cho bản thân!
Đáng tiếc, Vạn Bảo Bảo một chút cũng không nghĩ theo hướng đó.
Thứ nhất, cô không có năng lực kia.
Đừng nói trảm yêu trừ ma, cô chỉ nhìn thấy ma quỷ hai chân đã mềm nhũn, mất mặt hơn, nói không chừng trực tiếp tè ra quần.
Thứ hai, câu chuyện có hướng đi riêng của nó, cô không muốn thay đổi nguyên tác.
Ngay cả một con bướm cũng có thể gây ra sóng thần, cô là một người sống sờ sờ như vậy, không thể không gây ra ảnh hưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rất biết tự lượng sức, cũng biết năng lực của mình đến đâu.
Mặc dù cô được học nhiều kiến thức khoa học hơn người ở đây, nhưng cô sẽ không cảm thấy mình có gì đặc biệt.
Dù sao đây cũng là một thế giới chà xát ngón tay là có thể biến ra lửa, trái cây trên cây có thể đánh răng. Những kiến thức toán lý hóa cô học trước đây, ở trước mặt sự vật phi khoa học có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Muốn sống sót ở thế giới này, cô lựa chọn tốt nhất nên học tập đạo pháp đến nơi đến chốn, đến tuổi tác nhất định thì hữu duyên kết đạo lữ, không duyên liền một mình tiêu dao mấy trăm năm.
Ở hiện đại cũng không tìm được người yêu thích hợp, không có đạo lý đến thế giới này liền tìm được hắc mã vương tử.
Vạn Bảo Bảo đã sớm không phải là tiểu nữ sinh có ảo tưởng lãng mạn, cô suy nghĩ thực tế hơn một chút.
Chỉ cần không bệnh không tai, sống thọ đến lúc chết.
Hết cách rồi, cô chẳng những sợ quỷ, còn sợ đau... Việc này không liên quan đến tuổi tác, có bao nhiêu tuổi cô cũng không thay đổi được.
Ngay khi Vạn Bảo Bảo không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng cũng dung nhập vào thế giới đi nhà xí cần bịt mũi, còn phải cẩn thận không để rơi vào hố phân, cuộc sống của cô lại xảy ra một chút biến hóa nhỏ.
Cô phát hiện mình sẽ nằm mơ.
Đương nhiên, người người đều sẽ nằm mơ.
Vạn Bảo Bảo ở thế giới cũ cũng thường nằm mơ, vừa tỉnh lại tất cả đều quên sạch, chỉ nhớ rõ mình ngủ không ngon lắm.
Thế nhưng giấc mộng này lại không giống như vậy, nó cực kỳ cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro