Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 9
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Cho nên việc đầu tiên khi cô tỉnh lại trên giường chính là chạy ra ngoài nôn.
Chu Linh đang ở bên ngoài đánh răng thấy thế hoảng sợ, trong miệng còn chứa đầy bọt vẫn hỏi cô: "Ngươi mơ thấy cái gì à?"
Vạn Bảo Bảo nôn khan nửa ngày, chỉ nôn ra một chút nước chua.
Cô dùng chén gỗ của mình múc một gáo nước lạnh, súc miệng, hữu khí vô lực nói: "... Mơ thấy rất nhiều rất nhiều chữ."
Chu Linh ra vẻ thấu hiểu, gật đầu: "Ta hiểu ta hiểu, ta cũng ghét đọc sách xem chữ."
Vạn Bảo Bảo không ghét đọc sách, cô chỉ không thích người khác ép buộc cô đọc sách, cùng với tai họa mà chuyện này đưa tới.
Ăn xong điểm tâm, đám người Vạn Bảo Bảo được phái đi rửa bát.
Những tiểu đệ tử như bọn họ chẳng những phải luyện đạo pháp, còn phải làm rất nhiều việc vặt, những việc như quét dọn phòng cho các sư thúc đều phải làm.
Vạn Bảo Bảo chịu đựng đầu óc choáng váng, hai mắt vô thần nhìn cái chén trong tay, máy móc rửa chén.
"Ngươi có chỗ nào không thoải mái à?" - Chu Linh phụ trách tráng nước lần thứ hai hỏi cô.
Vạn Bảo Bảo: "... Không có, ngủ không ngon thôi."
Trạng thái hiện tại của cô giống như đã hai ngày hai đêm không ngủ, mí mắt đều co giật.
Buổi sáng hôm đó là Bàng sư thúc đến dạy cho bọn họ.
Bàng sư thúc thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, cằm có chút râu mỏng.
Người tu tiên đa phần đều không mập, bởi vì bọn họ không ăn cơm.
Vạn Bảo Bảo có ấn tượng rất sâu sắc đối với Bàng sư thúc, bởi vì ngày đầu tiên cô tới, chùm "laser" kia chính là Bàng sư thúc bắn ra.
Trong tiếng đọc lanh lảnh, Vạn Bảo Bảo lấy lại tinh thần, nhịn xuống cảm giác muốn ngủ gà ngủ gật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.
Hôm nay Bàng sư thúc giảng khởi nguyên của đạo pháp, cơ bản không có tác dụng gì, nhưng tân đệ tử phải nắm rõ các kiến thức cơ bản này, chẳng qua nó rất thích hợp để ru ngủ...
Vạn Bảo Bảo vì đề phòng mình ngủ gật, cô mở trang tiếp theo ra xem trước.
Một bức tranh minh họa đập vào mắt cô.
Tầm mắt Vạn Bảo Bảo khựng lại, tất cả buồn ngủ đều biến mất.
Bởi vì hình minh họa trên sách không phải thứ gì xa lạ, chính là quỷ họa phù xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Vạn Bảo Bảo: .. Đến rồi đến rồi, tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết huyền huyễn đây mà.
Trong lúc vô tình tiết lộ cho ngươi một vài tình tiết quan trọng, sau đó sẽ xâu chuỗi lại với nhau.
Vạn Bảo Bảo hai ngày hai đêm không ngủ, lúc này tim đập đặc biệt kịch liệt, cô vén tóc con hai bên mặt, cẩn thận nhìn vào trong sách.
Rất tốt... Hình minh họa này căn bản không có chú giải.
Không phải, nếu không có chú giải, ngươi vẽ nó lên sách làm gì?
Ngay khi Vạn Bảo Bảo do dự có nên hỏi Bàng sư thúc hay không, Bàng sư thúc đã nói đến trang tiếp theo, cũng chỉ vào hình minh họa trong sách nói: "Đây là Đạo Thủy Văn."
Các tân đệ tử mờ mịt nhìn Đạo Thủy Văn trên sách, tò mò nói: "Sư thúc, đây là phù chú sao?"
Bàng sư thúc cười giải thích: "Nói đến nguồn gốc của Đạo Thủy Văn này, phải nói từ khi thiên địa mới có đạo pháp. Tổ sư gia dựa theo thiên ý sáng tạo ra Đạo Thủy Văn, cũng dùng nó ghi chép lại rất nhiều điển tịch tiên tích."
Bàng sư thúc hai tay ôm quyền, hành lễ với ngọn núi xa xa, trong giọng nói mang theo tự hào: "Chưởng môn bổn tông Viên tông trưởng, may mắn cũng là một trong những truyền nhân của Đạo Thủy Văn, các ngươi nỗ lực cố gắng, ngày nào đó trở thành đại năng, chưa chắc không có cơ hội nhìn thấu tiên tích của tổ sư gia."
Vạn Bảo Bảo: ..
"Sư thúc, chúng ta có thể học Đạo Thủy Văn không?" Các tân đệ tử nóng lòng hỏi.
Bàng sư thúc tiếc nuối lắc đầu: "Đạo Thủy Văn là báu vật tổ sư gia để lại, sao có thể dễ dàng cho người ta học chứ?"
Đừng nói học tập Đạo Thủy Văn, ngay cả hắn, số lần tận mắt nhìn thấy bút tích Đạo Thủy Văn này dùng một bàn tay cũng đếm được.
Chu Linh đang ở bên ngoài đánh răng thấy thế hoảng sợ, trong miệng còn chứa đầy bọt vẫn hỏi cô: "Ngươi mơ thấy cái gì à?"
Vạn Bảo Bảo nôn khan nửa ngày, chỉ nôn ra một chút nước chua.
Cô dùng chén gỗ của mình múc một gáo nước lạnh, súc miệng, hữu khí vô lực nói: "... Mơ thấy rất nhiều rất nhiều chữ."
Chu Linh ra vẻ thấu hiểu, gật đầu: "Ta hiểu ta hiểu, ta cũng ghét đọc sách xem chữ."
Vạn Bảo Bảo không ghét đọc sách, cô chỉ không thích người khác ép buộc cô đọc sách, cùng với tai họa mà chuyện này đưa tới.
Ăn xong điểm tâm, đám người Vạn Bảo Bảo được phái đi rửa bát.
Những tiểu đệ tử như bọn họ chẳng những phải luyện đạo pháp, còn phải làm rất nhiều việc vặt, những việc như quét dọn phòng cho các sư thúc đều phải làm.
Vạn Bảo Bảo chịu đựng đầu óc choáng váng, hai mắt vô thần nhìn cái chén trong tay, máy móc rửa chén.
"Ngươi có chỗ nào không thoải mái à?" - Chu Linh phụ trách tráng nước lần thứ hai hỏi cô.
Vạn Bảo Bảo: "... Không có, ngủ không ngon thôi."
Trạng thái hiện tại của cô giống như đã hai ngày hai đêm không ngủ, mí mắt đều co giật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng hôm đó là Bàng sư thúc đến dạy cho bọn họ.
Bàng sư thúc thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, cằm có chút râu mỏng.
Người tu tiên đa phần đều không mập, bởi vì bọn họ không ăn cơm.
Vạn Bảo Bảo có ấn tượng rất sâu sắc đối với Bàng sư thúc, bởi vì ngày đầu tiên cô tới, chùm "laser" kia chính là Bàng sư thúc bắn ra.
Trong tiếng đọc lanh lảnh, Vạn Bảo Bảo lấy lại tinh thần, nhịn xuống cảm giác muốn ngủ gà ngủ gật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.
Hôm nay Bàng sư thúc giảng khởi nguyên của đạo pháp, cơ bản không có tác dụng gì, nhưng tân đệ tử phải nắm rõ các kiến thức cơ bản này, chẳng qua nó rất thích hợp để ru ngủ...
Vạn Bảo Bảo vì đề phòng mình ngủ gật, cô mở trang tiếp theo ra xem trước.
Một bức tranh minh họa đập vào mắt cô.
Tầm mắt Vạn Bảo Bảo khựng lại, tất cả buồn ngủ đều biến mất.
Bởi vì hình minh họa trên sách không phải thứ gì xa lạ, chính là quỷ họa phù xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Vạn Bảo Bảo: .. Đến rồi đến rồi, tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết huyền huyễn đây mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc vô tình tiết lộ cho ngươi một vài tình tiết quan trọng, sau đó sẽ xâu chuỗi lại với nhau.
Vạn Bảo Bảo hai ngày hai đêm không ngủ, lúc này tim đập đặc biệt kịch liệt, cô vén tóc con hai bên mặt, cẩn thận nhìn vào trong sách.
Rất tốt... Hình minh họa này căn bản không có chú giải.
Không phải, nếu không có chú giải, ngươi vẽ nó lên sách làm gì?
Ngay khi Vạn Bảo Bảo do dự có nên hỏi Bàng sư thúc hay không, Bàng sư thúc đã nói đến trang tiếp theo, cũng chỉ vào hình minh họa trong sách nói: "Đây là Đạo Thủy Văn."
Các tân đệ tử mờ mịt nhìn Đạo Thủy Văn trên sách, tò mò nói: "Sư thúc, đây là phù chú sao?"
Bàng sư thúc cười giải thích: "Nói đến nguồn gốc của Đạo Thủy Văn này, phải nói từ khi thiên địa mới có đạo pháp. Tổ sư gia dựa theo thiên ý sáng tạo ra Đạo Thủy Văn, cũng dùng nó ghi chép lại rất nhiều điển tịch tiên tích."
Bàng sư thúc hai tay ôm quyền, hành lễ với ngọn núi xa xa, trong giọng nói mang theo tự hào: "Chưởng môn bổn tông Viên tông trưởng, may mắn cũng là một trong những truyền nhân của Đạo Thủy Văn, các ngươi nỗ lực cố gắng, ngày nào đó trở thành đại năng, chưa chắc không có cơ hội nhìn thấu tiên tích của tổ sư gia."
Vạn Bảo Bảo: ..
"Sư thúc, chúng ta có thể học Đạo Thủy Văn không?" Các tân đệ tử nóng lòng hỏi.
Bàng sư thúc tiếc nuối lắc đầu: "Đạo Thủy Văn là báu vật tổ sư gia để lại, sao có thể dễ dàng cho người ta học chứ?"
Đừng nói học tập Đạo Thủy Văn, ngay cả hắn, số lần tận mắt nhìn thấy bút tích Đạo Thủy Văn này dùng một bàn tay cũng đếm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro