Chương 31
2024-09-15 09:21:13
Cố Hàn Đình sau khi lấy lại tinh thần, anh trầm lắng ngồi xuống suy nghĩ tìm cách đối phó cũng như khiến Lâm Lạc Ý phải trả giá cho những gì bà ta đã làm. Nhưng nếu muốn hành động gì thì việc đầu tiên anh phải làm chính là đưa ba của anh rời khỏi bà ta, có như thế bà ta mới không điều khiển anh được.
Nói thì đơn giản là thế, nhưng vấn đề đưa được ba của anh ra khỏi Cố gia lại là vấn đề không hề đơn giản. Tại mắt bà ấy ở khắp mọi nơi, nếu không muốn đánh rắn động cỏ thì anh vẫn phải diễn tuồng mẹ con tình thâm như trước đây. Anh cần một người làm tay trong bên cạnh bà ta, nhưng ai mới là người thích hợp đây?
"Dì Phương, con gái của dì vẫn luôn ở trong tay bà ta sao? Trông cô ấy như thế nào?"
"Tôi cũng không biết. Từ lúc bà ấy mang con bé đi đến nay tôi chưa một lần được gặp lại con bé, đến mặt mũi còn bé bây giờ thế nào tôi cũng không biết."
"Vậy đặc điểm để nhận dạng thì sao? Dì còn nhớ không?"
"Có, con bé có một cái bớt màu đỏ như hình một cánh hoa phía sau cổ, chỉ cần nhìn thấy tôi có thể nhận dạng được."
"Được rồi, tôi sẽ cho người tìm con gái của dì. Tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã gây ra, kẻ có tội thì không thể mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được đâu."
****************
Lâm Lạc Ý bước vào một khách sạn sang trọng, ánh mắt bà nhìn ngó cẩn thận rồi mở cửa bước vào căn phòng VIP rồi nhanh chóng đóng chặt cửa. Thẩm Ngạo Bằng từ bên trong tiến đến ôm vòng qua eo bà ta thì thầm lời mật ngọt.
"Anh nhớ em lắm đấy! Đã bao lâu rồi em chẳng chịu đến thăm anh gì cả."
Lâm Lạc Ý quay mặt lại đẩy ông ta ra, sắc mặt như hờn dỗi nói.
"Anh đấy chỉ dẻo miệng, chẳng phải còn có cô vợ mỗi ngày đều bên cạnh anh sao? Còn nói nhớ em gì chứ!"
"Bà ta sao có thể so sánh với em, lại đây anh yêu một chút nào."
Thẩm Ngạo Bằng ôm lấy Lâm Lạc Ý vào lòng hôn lấy hôn để như một con sói đói cần mồi, xoay người bế bà ấy ném lên giường, nhanh chóng trút bỏ quần áo của mình rồi chế ngự lên người bà ta. Lâm Lạc Ý nở nụ cười đắc ý nói.
"Bà ấy bỏ đói anh sao? Gấp gấp như vậy."
"Nhìn thấy bà ấy anh đã chán đến tận cổ rồi, sao có thể so sánh với em chứ!"
Nói rồi ông ta lại cúi xuống hôn lên môi rồi lại trượt dài xuống cổ một cách mạnh bạo, Lâm Lạc Ý thích thú choàng tay ôm lấy ông ta nở nụ cười hài lòng. Từng lớp quần áo của hai người cứ thế trút xuống, hai thân thể trần trụi quần lấy nhau, âm thanh hoang ái vàng lên khắp căn phòng.
Sau giây phút hoang lạc thỏa mãn, cả hai con người vẫn như thế nằm trong lòng nhau. Lâm Lạc Ý vừa nói vừa vuốt ve lồng ngực của Thẩm Ngạo Bằng nói.
"Tiểu Ly thế nào rồi? Đã hồi phục chưa.
"Đã xuất viện rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hẵng. Anh mà bắt được kẻ dám động đến con gái anh thì chắc chắn anh sẽ cho nó sống tàn phế suốt đời này."
"Em cũng bảo Hàn Đình điều tra, nhanh chóng tìm ra cô gái đó để bắt cô ta đến quỳ xuống nhận lỗi với tiểu Ly, mặc cho con bé xử lý. Nhưng cô ta như bốc hơi vậy, chẳng chút tâm hơi nào."
"Chuyện hôn nhân của hai đứa em đã tính thế nào rồi, Hàn Đình nói sao?"
"Anh yên tâm, chuyện em đã quyết Hàn Đình có mười lá gan cũng không dám cãi lời em đâu. Đợi khi tiểu Ly hồi phục hoàn toàn thì hai đứa sẽ đính hôn trước, việc kết hôn cũng sẽ nhanh chóng tiến hành thôi."
Thẩm Ngạo Bằng cúi xuống nhìn sắc mặt của Lâm Lạc Ý, rất khó để biết bà ta đang suy nghĩ gì. Hai người đã qua lại với nhau hai mươi mấy năm nhưng Thẩm Ngạo Bằng cũng không hiểu hết được con người bà ta. Ông ta đến với bà ta mục đích là để cắm sừng chọc tức Cố Đình Sâm, nhưng dần dần mưu mô của ông ta lớn hơn muốn mượn tay bà ta để chiếm luôn cả Cố thị.
Nói thì đơn giản, nhưng từ sau khi ông ta hãm hại Cố Đình Sâm rơi vào cuộc sống thực vật, những tưởng có thể thuận lợi từng bước chiếm lấy Cố thị, không ngờ Cố Hàn Đình đã thay ba mình quán xuyến Cố thị ngày một tốt hơn. Tuy trong tay Lâm Lạc Ý có giấy ủy quyền ngồi vị trí chủ tịch, nhưng đó chỉ là giấy giả do bà ta tự ngụy tạo ra, Cố Đình Sâm vẫn là cổ đông lớn nhất nên ông ta vẫn chưa thể làm gì được. Ông đã từng nhiều lần nói với Lâm Lạc Ý giết chết đi Cố Đình Sâm để chiếm lấy toàn bộ cổ phần kia nhưng bà ta không đồng ý.
"Em định cứ để Cố Đình Sâm làm con bù nhìn như thế mãi sao? Quyền lực bây giờ là của em rồi, em còn cần ông ta làm gì chứ!"
"Đương nhiên cần, em muốn ông ta sống dỡ chết dỡ nhìn em đày đọa con của ông ta. Em muốn ông ta sống không bằng chết."
Nói thì đơn giản là thế, nhưng vấn đề đưa được ba của anh ra khỏi Cố gia lại là vấn đề không hề đơn giản. Tại mắt bà ấy ở khắp mọi nơi, nếu không muốn đánh rắn động cỏ thì anh vẫn phải diễn tuồng mẹ con tình thâm như trước đây. Anh cần một người làm tay trong bên cạnh bà ta, nhưng ai mới là người thích hợp đây?
"Dì Phương, con gái của dì vẫn luôn ở trong tay bà ta sao? Trông cô ấy như thế nào?"
"Tôi cũng không biết. Từ lúc bà ấy mang con bé đi đến nay tôi chưa một lần được gặp lại con bé, đến mặt mũi còn bé bây giờ thế nào tôi cũng không biết."
"Vậy đặc điểm để nhận dạng thì sao? Dì còn nhớ không?"
"Có, con bé có một cái bớt màu đỏ như hình một cánh hoa phía sau cổ, chỉ cần nhìn thấy tôi có thể nhận dạng được."
"Được rồi, tôi sẽ cho người tìm con gái của dì. Tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã gây ra, kẻ có tội thì không thể mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được đâu."
****************
Lâm Lạc Ý bước vào một khách sạn sang trọng, ánh mắt bà nhìn ngó cẩn thận rồi mở cửa bước vào căn phòng VIP rồi nhanh chóng đóng chặt cửa. Thẩm Ngạo Bằng từ bên trong tiến đến ôm vòng qua eo bà ta thì thầm lời mật ngọt.
"Anh nhớ em lắm đấy! Đã bao lâu rồi em chẳng chịu đến thăm anh gì cả."
Lâm Lạc Ý quay mặt lại đẩy ông ta ra, sắc mặt như hờn dỗi nói.
"Anh đấy chỉ dẻo miệng, chẳng phải còn có cô vợ mỗi ngày đều bên cạnh anh sao? Còn nói nhớ em gì chứ!"
"Bà ta sao có thể so sánh với em, lại đây anh yêu một chút nào."
Thẩm Ngạo Bằng ôm lấy Lâm Lạc Ý vào lòng hôn lấy hôn để như một con sói đói cần mồi, xoay người bế bà ấy ném lên giường, nhanh chóng trút bỏ quần áo của mình rồi chế ngự lên người bà ta. Lâm Lạc Ý nở nụ cười đắc ý nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà ấy bỏ đói anh sao? Gấp gấp như vậy."
"Nhìn thấy bà ấy anh đã chán đến tận cổ rồi, sao có thể so sánh với em chứ!"
Nói rồi ông ta lại cúi xuống hôn lên môi rồi lại trượt dài xuống cổ một cách mạnh bạo, Lâm Lạc Ý thích thú choàng tay ôm lấy ông ta nở nụ cười hài lòng. Từng lớp quần áo của hai người cứ thế trút xuống, hai thân thể trần trụi quần lấy nhau, âm thanh hoang ái vàng lên khắp căn phòng.
Sau giây phút hoang lạc thỏa mãn, cả hai con người vẫn như thế nằm trong lòng nhau. Lâm Lạc Ý vừa nói vừa vuốt ve lồng ngực của Thẩm Ngạo Bằng nói.
"Tiểu Ly thế nào rồi? Đã hồi phục chưa.
"Đã xuất viện rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hẵng. Anh mà bắt được kẻ dám động đến con gái anh thì chắc chắn anh sẽ cho nó sống tàn phế suốt đời này."
"Em cũng bảo Hàn Đình điều tra, nhanh chóng tìm ra cô gái đó để bắt cô ta đến quỳ xuống nhận lỗi với tiểu Ly, mặc cho con bé xử lý. Nhưng cô ta như bốc hơi vậy, chẳng chút tâm hơi nào."
"Chuyện hôn nhân của hai đứa em đã tính thế nào rồi, Hàn Đình nói sao?"
"Anh yên tâm, chuyện em đã quyết Hàn Đình có mười lá gan cũng không dám cãi lời em đâu. Đợi khi tiểu Ly hồi phục hoàn toàn thì hai đứa sẽ đính hôn trước, việc kết hôn cũng sẽ nhanh chóng tiến hành thôi."
Thẩm Ngạo Bằng cúi xuống nhìn sắc mặt của Lâm Lạc Ý, rất khó để biết bà ta đang suy nghĩ gì. Hai người đã qua lại với nhau hai mươi mấy năm nhưng Thẩm Ngạo Bằng cũng không hiểu hết được con người bà ta. Ông ta đến với bà ta mục đích là để cắm sừng chọc tức Cố Đình Sâm, nhưng dần dần mưu mô của ông ta lớn hơn muốn mượn tay bà ta để chiếm luôn cả Cố thị.
Nói thì đơn giản, nhưng từ sau khi ông ta hãm hại Cố Đình Sâm rơi vào cuộc sống thực vật, những tưởng có thể thuận lợi từng bước chiếm lấy Cố thị, không ngờ Cố Hàn Đình đã thay ba mình quán xuyến Cố thị ngày một tốt hơn. Tuy trong tay Lâm Lạc Ý có giấy ủy quyền ngồi vị trí chủ tịch, nhưng đó chỉ là giấy giả do bà ta tự ngụy tạo ra, Cố Đình Sâm vẫn là cổ đông lớn nhất nên ông ta vẫn chưa thể làm gì được. Ông đã từng nhiều lần nói với Lâm Lạc Ý giết chết đi Cố Đình Sâm để chiếm lấy toàn bộ cổ phần kia nhưng bà ta không đồng ý.
"Em định cứ để Cố Đình Sâm làm con bù nhìn như thế mãi sao? Quyền lực bây giờ là của em rồi, em còn cần ông ta làm gì chứ!"
"Đương nhiên cần, em muốn ông ta sống dỡ chết dỡ nhìn em đày đọa con của ông ta. Em muốn ông ta sống không bằng chết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro