Chương 36
2024-09-15 09:21:13
Phó Trạch Dương kéo Cổ Hàn Đình rời khỏi Cố gia, biết bà ấy nhiều mưu mô, nếu để Hàn Đình ở lại thêm nữa e là sẽ thêm chuyện. Nhìn sắc mặt của Cố Hàn Đình Phó Trạch Dương có chút lo lắng nói.
"Tôi biết cậu đang rất khó chịu, nhưng đừng quá mất bình tĩnh lúc này. Cậu có thể chịu đựng hai mươi mấy năm, chẳng lẽ thêm chút thời gian ngắn chẳng lẽ không nhịn được sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi lo cho ba tôi. Không ngờ bà ta lại gấp rút như vậy thôi."
"Cậu yên tâm, mũi thuốc đó sẽ có hiệu lực trong tám giờ đồng hồ, nếu bà ta không cho người làm các xét nghiệm thì sẽ không phát hiện ra gì đâu."
"Hy vọng là vậy."
"Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Tôi có lần vô tình nhìn thấy mẹ kế của cậu và Thẩm Ngạo Bằng...ra vào khách sạn một cách mờ ám. "
Cố Hàn Đình vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn Phó Trạch Dương. Ra vào khách sạn một cách mờ ám! Chẳng lẽ bà ta và Thẩm Ngạo Bằng kia có gì đó với nhau sao?
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, tuy bọn họ không đi cùng nhau nhưng lại cùng đến một
phòng. Tôi thấy tò mò nên đã tự mình điều tra, biết được gian phòng đó chỉ có duy nhất Thẩm Ngạo Bằng thuê trong nhiều năm qua. Ngoài ông ta ra chưa có bất kỳ ai thuê căn phòng này, và vị khách duy nhất chính là mẹ kế của cậu. Cậu nói xem có đáng ngờ không?"
"Đúng là rất đáng ngờ, cậu đã điều tra được như thế chắc hẳn cậu đã có cách để có được bằng chứng thiết thực hơn đúng không?"
Phó Trạch Dương đưa mắt nhìn Hàn Đình mỉm cười đầy bí hiểm nói.
"Cậu hỏi thế này là còn đang nghi ngờ khả năng của tôi sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Tôi có ý này."
Nhìn sắc mặt cùng nụ cười đầy ẩn ý của Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình khế nhíu mày hỏi.
"Cậu có trò hay sao?"
"Chẳng phải tuần sau cậu đính hôn sao? Cậu nghĩ nếu lễ đính hôn này có thêm kịch hay mở màn thì sẽ hấp dẫn thế nào nhỉ!"
Như hiểu được ngụ ý trong câu nói của Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình cũng cong môi cười nói.
"Tôi rất mong chờ màn kịch mở màn đầy kịch tính của cậu."
Lại nói về Lâm Lạc Ý sau khi Hàn Đình và Trạch Dương rời đi, bà ta lập tức cho người gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho Cố Đình Sâm. Bà nghi ngờ Hàn Đình đưa Phó Trạch Dương đến mục đích là chữa trị cho ông, thế nhưng kết quả kiểm tra của bác sĩ Cao làm bà ta khá kinh ngạc.
"Phu nhân, sức khỏe của Cố lão gia không có gì tiến triển, trái lại có phần trầm trọng hơn.
"Trầm trọng, nghĩa là sao?"
"Đã mười năm rồi sống trong trạng thái thực vật, có lẽ sức khỏe của ông đã không thể duy trì lâu thêm ạ."
"Ý ông nói ông ấy ...
"Đúng thế, sức khỏe của Cố lão gia sẽ dần dần suy giảm, cộng thêm dùng thuốc theo yêu cầu của phu nhân nên sợ là ông ấy sẽ không còn nhiều thời gian."
"Không được, ông ta không được chết. Ông phải làm cho ông ta sống, tôi muốn ông ta sống."
"Phu nhân việc này đã nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi không làm được."
"Vô dụng! Việc như thế cũng không làm được ông làm bác sĩ gì chứ? Cút!"
Lâm Lạc Ý như phát điên lên khi nghe Cố Đình Sâm sắp không còn sống được bao lâu nữa. Bà không cam tâm, bà không muốn ông ấy chết. Dù là ghen tuông và lòng thù hận đã che mờ lý trí, nhưng tận sâu trong tim bà vẫn còn tình cảm với ông. Cũng vì thế mà từng ấy năm nhiều lần Thẩm Ngạo Bằng muốn giết chết Cố Đình Sâm bà đều không đồng ý. Nhưng giờ đây dù bà không chấp nhận thì sao, người đàn ông này vẫn nhất quyết rời xa bà để tìm đến với người phụ nữ kia ở bên kia thế giới.
"Cố Đình Sâm ông mở mắt ra cho tôi! Bây giờ tôi không muốn ông ngủ nữa, ông mau mở mắt ra cho tôi. Tôi không cho phép ông chết!"
Lâm Lạc Ý hét lên trong đau đớn rồi khụy xuống bên giường Cổ Đình Sâm. Bà ta đã khóc, những giọt nước mắt thù hận và tiếc nuối cứ như thế mà lăn xuống.Tại sao chứ! Tại sao sau tất cả bà vẫn không có được trái tim ông? Tại sao sau tất cả bà vẫn là người thua cuộc!
"Phu nhân đừng như thế. Lão gia cũng đã như thế nhiều năm qua, chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra, chúng ta cũng phải chấp nhận thôi."
Ánh mắt đỏ ngầu ngấn lệ đầy hung ác của Lâm Lạc Ý ngước nhìn lên. Chấp nhận sao? Sau tất cả những chuyện cuối cùng bà vẫn phải chấp nhận ông ấy rời bỏ bà sao?
"Được, nếu đã vậy tôi sẽ để những ngày cuối đời của ông nhìn con trai ông mất tất cả ra sao, đau khổ thế nào"
"Tôi biết cậu đang rất khó chịu, nhưng đừng quá mất bình tĩnh lúc này. Cậu có thể chịu đựng hai mươi mấy năm, chẳng lẽ thêm chút thời gian ngắn chẳng lẽ không nhịn được sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi lo cho ba tôi. Không ngờ bà ta lại gấp rút như vậy thôi."
"Cậu yên tâm, mũi thuốc đó sẽ có hiệu lực trong tám giờ đồng hồ, nếu bà ta không cho người làm các xét nghiệm thì sẽ không phát hiện ra gì đâu."
"Hy vọng là vậy."
"Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Tôi có lần vô tình nhìn thấy mẹ kế của cậu và Thẩm Ngạo Bằng...ra vào khách sạn một cách mờ ám. "
Cố Hàn Đình vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn Phó Trạch Dương. Ra vào khách sạn một cách mờ ám! Chẳng lẽ bà ta và Thẩm Ngạo Bằng kia có gì đó với nhau sao?
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, tuy bọn họ không đi cùng nhau nhưng lại cùng đến một
phòng. Tôi thấy tò mò nên đã tự mình điều tra, biết được gian phòng đó chỉ có duy nhất Thẩm Ngạo Bằng thuê trong nhiều năm qua. Ngoài ông ta ra chưa có bất kỳ ai thuê căn phòng này, và vị khách duy nhất chính là mẹ kế của cậu. Cậu nói xem có đáng ngờ không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng là rất đáng ngờ, cậu đã điều tra được như thế chắc hẳn cậu đã có cách để có được bằng chứng thiết thực hơn đúng không?"
Phó Trạch Dương đưa mắt nhìn Hàn Đình mỉm cười đầy bí hiểm nói.
"Cậu hỏi thế này là còn đang nghi ngờ khả năng của tôi sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Tôi có ý này."
Nhìn sắc mặt cùng nụ cười đầy ẩn ý của Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình khế nhíu mày hỏi.
"Cậu có trò hay sao?"
"Chẳng phải tuần sau cậu đính hôn sao? Cậu nghĩ nếu lễ đính hôn này có thêm kịch hay mở màn thì sẽ hấp dẫn thế nào nhỉ!"
Như hiểu được ngụ ý trong câu nói của Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình cũng cong môi cười nói.
"Tôi rất mong chờ màn kịch mở màn đầy kịch tính của cậu."
Lại nói về Lâm Lạc Ý sau khi Hàn Đình và Trạch Dương rời đi, bà ta lập tức cho người gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho Cố Đình Sâm. Bà nghi ngờ Hàn Đình đưa Phó Trạch Dương đến mục đích là chữa trị cho ông, thế nhưng kết quả kiểm tra của bác sĩ Cao làm bà ta khá kinh ngạc.
"Phu nhân, sức khỏe của Cố lão gia không có gì tiến triển, trái lại có phần trầm trọng hơn.
"Trầm trọng, nghĩa là sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã mười năm rồi sống trong trạng thái thực vật, có lẽ sức khỏe của ông đã không thể duy trì lâu thêm ạ."
"Ý ông nói ông ấy ...
"Đúng thế, sức khỏe của Cố lão gia sẽ dần dần suy giảm, cộng thêm dùng thuốc theo yêu cầu của phu nhân nên sợ là ông ấy sẽ không còn nhiều thời gian."
"Không được, ông ta không được chết. Ông phải làm cho ông ta sống, tôi muốn ông ta sống."
"Phu nhân việc này đã nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi không làm được."
"Vô dụng! Việc như thế cũng không làm được ông làm bác sĩ gì chứ? Cút!"
Lâm Lạc Ý như phát điên lên khi nghe Cố Đình Sâm sắp không còn sống được bao lâu nữa. Bà không cam tâm, bà không muốn ông ấy chết. Dù là ghen tuông và lòng thù hận đã che mờ lý trí, nhưng tận sâu trong tim bà vẫn còn tình cảm với ông. Cũng vì thế mà từng ấy năm nhiều lần Thẩm Ngạo Bằng muốn giết chết Cố Đình Sâm bà đều không đồng ý. Nhưng giờ đây dù bà không chấp nhận thì sao, người đàn ông này vẫn nhất quyết rời xa bà để tìm đến với người phụ nữ kia ở bên kia thế giới.
"Cố Đình Sâm ông mở mắt ra cho tôi! Bây giờ tôi không muốn ông ngủ nữa, ông mau mở mắt ra cho tôi. Tôi không cho phép ông chết!"
Lâm Lạc Ý hét lên trong đau đớn rồi khụy xuống bên giường Cổ Đình Sâm. Bà ta đã khóc, những giọt nước mắt thù hận và tiếc nuối cứ như thế mà lăn xuống.Tại sao chứ! Tại sao sau tất cả bà vẫn không có được trái tim ông? Tại sao sau tất cả bà vẫn là người thua cuộc!
"Phu nhân đừng như thế. Lão gia cũng đã như thế nhiều năm qua, chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra, chúng ta cũng phải chấp nhận thôi."
Ánh mắt đỏ ngầu ngấn lệ đầy hung ác của Lâm Lạc Ý ngước nhìn lên. Chấp nhận sao? Sau tất cả những chuyện cuối cùng bà vẫn phải chấp nhận ông ấy rời bỏ bà sao?
"Được, nếu đã vậy tôi sẽ để những ngày cuối đời của ông nhìn con trai ông mất tất cả ra sao, đau khổ thế nào"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro