Chương 43
2024-09-15 09:21:13
Không trả lời Phương Vãn Tình, bọn người bịt mặt kia phá cổng bước vào bắt lấy bà bịt miệng lại. Uyển Ân thấy thế vội hô hoán lên, nhìn thấy cô bọn họ nhanh chóng bước đến bắt luôn cả cô, đưa chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại cười nói.
"Mục tiêu của bọn tao là mày đấy. Đưa bọn họ đi!"
Cả Phương Văn Tình và Hạ Uyển Ân đều bị bắt đưa lên xe rời đi. Xe của bọn họ vừa ra khỏi không lâu thì Cố Hàn Đình cũng trở về, nhìn cánh cổng mở toang trong lòng Hàn Đình có một dự cảm không lành. Anh bước xuống xe vội vã bước vào nhà lên tiếng gọi.
"Dì Phương! Ân Ân!"
Không một câu trả lời, anh vội bước đến phòng Uyển Ân tìm cô nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Sự bất an trong lòng càng cao, anh liền kiểm tra camera quan sát, nhìn thấy Phương Vãn Tình và Hạ Uyển Ân đều bị bắt đi khiến Hàn Đình vô cùng bàng hoàng. Thấy bọn họ vừa rời đi không lâu Hàn Đình lập tức lái xe đuổi theo, vừa ra đến cửa thì đã thấy Lâm Lạc Ý gọi điện thoại đến. Có chút chần chừ anh chầm chậm bắt máy.
"Con nghe đây!"
"Đang vội đi đâu vậy? Tìm người sao?"
Câu hỏi của Lâm Lạc Ý chính là câu trả lời cho suy nghĩ trong đầu của anh. Quả nhiên là bà ta, nhưng tại sao bà ta lại làm vậy? Chẳng lẽ bà ta đã biết chuyện gì rồi sao?
"Mẹ, mẹ cho người bắt dì Phương và Hạ Uyển Ân sao?"
"Đúng thế! Con nghĩ với mấy trò mèo đó có thể qua mặt được mẹ sao? Mẹ nhìn con lớn lên hai mươi mấy năm vốn nghĩ con có thể lừa được mẹ à?"
"Mẹ... mẹ nói gì còn không hiểu"
Hàn Đình vừa nói vừa siết chặt lấy bàn tay mình thành nắm đấm, Lâm Lạc Ý lại lạnh giọng.
"Con nói xem cái thai trong bụng Hạ Uyển Ân là của ai?"
Cố Hàn Đình hoàn toàn chấn động khi nghe bà ấy nhắc đến cái thai của Hạ Uyển Ân. Làm sao bà ta lại nhắm đến cái thai của Uyển Ân, rốt cuộc bà ấy đã biết những gì!
"Mẹ, con..."
"Con định nói rằng con làm sao biết đúng không? Không sao, cái thai cũng đã hơn năm tháng rồi, muốn biết thì có thể dùng thuốc ép cô ta sinh non rồi lấy kết quả giám định. Nhưng vấn đề là liệu mẹ con của nó có sống được không?"
"Mẹ...đừng, đừng làm thế! Mẹ rốt cuộc muốn con làm gì?"
"Vẫn là con hiểu ý của mẹ. Ngày kia mẹ muốn thay vì là đính hôn, mẹ muốn con và Thẩm Lưu Ly kết hôn. Nếu như con muốn Hạ Uyển Ân kia yên bình đến ngày sinh nở thì tốt nhất đừng có ý định chống đối mẹ, nếu không con cũng biết hậu quả rồi đấy!"
Lâm Lạc Ý cúp điện thoại, Cố Hàn Đình siết chặt tay trong cơn thịnh nộ khụy xuống sàn gào lên trong vô vọng. Anh trăm tình ngàn tính những tưởng có thể trả thù cho mẹ mình, không ngờ lại đẩy người anh yêu đi vào nguy hiểm. Đến một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ được, làm sao anh có thể trả thù cho mẹ và cứu ba của mình khỏi bà ta đây! Anh phải làm sao đây.
Hạ Uyển Ân và Phương Vãn Tình được đưa đến một ngôi nhà hoang cách xa thành phố, lượng thuốc mê khá lớn nên mãi đến hôm sau hai người mới tỉnh lại. Nhìn thấy Hạ Uyển Ân cũng bị trói bên cạnh mình, Phương Vãn Tình lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh rồi quay sang Uyển Ân nhẹ giọng gọi.
"Uyển Ân! Mau tỉnh lại đi cháu. Uyển Ân!"
Đôi mắt nặng trĩu, Uyển Ân nghe thấy tiếng gọi của bà nhướng mắt lên. Nhìn khung cảnh xã lạ Uyển Ân có chút hoảng vùng vẫy cánh tay bị trói chặt, cô đưa mắt nhìn quanh rồi quay sang Phương Văn Tình hỏi.
"Dì, đây là đâu?"
"Dì cũng không biết."
"Tỉnh rồi sao?"
Lâm Lạc Ý từ bên ngoài bước vào, Phương Vãn Tình với cùng ngạc nhiên khi biết người chủ mưu đêm qua bắt cóc bà và Hạ Uyển Ân là bà. Nhưng bà làm thế để làm gì chứ! Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện bà nói hết sự thật cho thiếu gia rồi sao?
"Phu nhân, sao bà lại bắt chúng tôi?"
"Phương Vãn Tình bà cũng lớn gan lắm! Dám thông đồng với Hàn Đình lừa tôi, bà nghĩ bà có thể bảo vệ được con khốn này và tạp chủng trong bụng cô ta sao?"
Tiếng quát của Lâm Lạc Ý làm Phương Vãn Tình vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ bà ta đã biết được cái thai trong bụng của Uyển Ân là của thiếu gia rồi sao?
"Phu nhân bà nói gì tôi không hiểu, tôi có bao che gì đâu chứ! Tôi luôn làm theo ý của phu nhân mà
"Làm theo ý tôi sao? Làm theo ý tôi mà lại tồn tại đứa con của Hàn Đình hơn năm tháng trong bụng cô ta à?"
Vừa nói Lâm Lạc Ý vừa ném kết quả giám định vào mặt Phương Vãn Tình, những tờ giấy rơi xuống mặt đất, kết quả trước mặt khiến Hạ Uyển Ân kinh ngạc. Làm sao bà ấy làm được chuyện này, bà ấy đã làm gì với bé con trong bụng mình sao?
"Phu nhân, đây có khi nào là sự nhầm lẫn không?"
"Nhầm lẫn sao? Bà còn định qua mặt tôi, tôi thấy bà không còn muốn gặp lại con gái mình nữa rồi."
Lâm Lạc Ý vừa nói vừa quay lưng đi. Phương Vãn Tình nghe nhắc đến con gái mình thì hoảng hốt bò theo bà khóc lóc vang xin.
"Phu nhân tôi xin bà, bà đừng làm hại con bé. Tôi sai rồi, tôi sai rồi phu nhân. Phu nhân muốn tôi làm gì cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không dám cãi lời phu nhân nữa, xin phu nhân đừng làm hại con tôi."
"Mục tiêu của bọn tao là mày đấy. Đưa bọn họ đi!"
Cả Phương Văn Tình và Hạ Uyển Ân đều bị bắt đưa lên xe rời đi. Xe của bọn họ vừa ra khỏi không lâu thì Cố Hàn Đình cũng trở về, nhìn cánh cổng mở toang trong lòng Hàn Đình có một dự cảm không lành. Anh bước xuống xe vội vã bước vào nhà lên tiếng gọi.
"Dì Phương! Ân Ân!"
Không một câu trả lời, anh vội bước đến phòng Uyển Ân tìm cô nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Sự bất an trong lòng càng cao, anh liền kiểm tra camera quan sát, nhìn thấy Phương Vãn Tình và Hạ Uyển Ân đều bị bắt đi khiến Hàn Đình vô cùng bàng hoàng. Thấy bọn họ vừa rời đi không lâu Hàn Đình lập tức lái xe đuổi theo, vừa ra đến cửa thì đã thấy Lâm Lạc Ý gọi điện thoại đến. Có chút chần chừ anh chầm chậm bắt máy.
"Con nghe đây!"
"Đang vội đi đâu vậy? Tìm người sao?"
Câu hỏi của Lâm Lạc Ý chính là câu trả lời cho suy nghĩ trong đầu của anh. Quả nhiên là bà ta, nhưng tại sao bà ta lại làm vậy? Chẳng lẽ bà ta đã biết chuyện gì rồi sao?
"Mẹ, mẹ cho người bắt dì Phương và Hạ Uyển Ân sao?"
"Đúng thế! Con nghĩ với mấy trò mèo đó có thể qua mặt được mẹ sao? Mẹ nhìn con lớn lên hai mươi mấy năm vốn nghĩ con có thể lừa được mẹ à?"
"Mẹ... mẹ nói gì còn không hiểu"
Hàn Đình vừa nói vừa siết chặt lấy bàn tay mình thành nắm đấm, Lâm Lạc Ý lại lạnh giọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con nói xem cái thai trong bụng Hạ Uyển Ân là của ai?"
Cố Hàn Đình hoàn toàn chấn động khi nghe bà ấy nhắc đến cái thai của Hạ Uyển Ân. Làm sao bà ta lại nhắm đến cái thai của Uyển Ân, rốt cuộc bà ấy đã biết những gì!
"Mẹ, con..."
"Con định nói rằng con làm sao biết đúng không? Không sao, cái thai cũng đã hơn năm tháng rồi, muốn biết thì có thể dùng thuốc ép cô ta sinh non rồi lấy kết quả giám định. Nhưng vấn đề là liệu mẹ con của nó có sống được không?"
"Mẹ...đừng, đừng làm thế! Mẹ rốt cuộc muốn con làm gì?"
"Vẫn là con hiểu ý của mẹ. Ngày kia mẹ muốn thay vì là đính hôn, mẹ muốn con và Thẩm Lưu Ly kết hôn. Nếu như con muốn Hạ Uyển Ân kia yên bình đến ngày sinh nở thì tốt nhất đừng có ý định chống đối mẹ, nếu không con cũng biết hậu quả rồi đấy!"
Lâm Lạc Ý cúp điện thoại, Cố Hàn Đình siết chặt tay trong cơn thịnh nộ khụy xuống sàn gào lên trong vô vọng. Anh trăm tình ngàn tính những tưởng có thể trả thù cho mẹ mình, không ngờ lại đẩy người anh yêu đi vào nguy hiểm. Đến một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ được, làm sao anh có thể trả thù cho mẹ và cứu ba của mình khỏi bà ta đây! Anh phải làm sao đây.
Hạ Uyển Ân và Phương Vãn Tình được đưa đến một ngôi nhà hoang cách xa thành phố, lượng thuốc mê khá lớn nên mãi đến hôm sau hai người mới tỉnh lại. Nhìn thấy Hạ Uyển Ân cũng bị trói bên cạnh mình, Phương Vãn Tình lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh rồi quay sang Uyển Ân nhẹ giọng gọi.
"Uyển Ân! Mau tỉnh lại đi cháu. Uyển Ân!"
Đôi mắt nặng trĩu, Uyển Ân nghe thấy tiếng gọi của bà nhướng mắt lên. Nhìn khung cảnh xã lạ Uyển Ân có chút hoảng vùng vẫy cánh tay bị trói chặt, cô đưa mắt nhìn quanh rồi quay sang Phương Văn Tình hỏi.
"Dì, đây là đâu?"
"Dì cũng không biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỉnh rồi sao?"
Lâm Lạc Ý từ bên ngoài bước vào, Phương Vãn Tình với cùng ngạc nhiên khi biết người chủ mưu đêm qua bắt cóc bà và Hạ Uyển Ân là bà. Nhưng bà làm thế để làm gì chứ! Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện bà nói hết sự thật cho thiếu gia rồi sao?
"Phu nhân, sao bà lại bắt chúng tôi?"
"Phương Vãn Tình bà cũng lớn gan lắm! Dám thông đồng với Hàn Đình lừa tôi, bà nghĩ bà có thể bảo vệ được con khốn này và tạp chủng trong bụng cô ta sao?"
Tiếng quát của Lâm Lạc Ý làm Phương Vãn Tình vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ bà ta đã biết được cái thai trong bụng của Uyển Ân là của thiếu gia rồi sao?
"Phu nhân bà nói gì tôi không hiểu, tôi có bao che gì đâu chứ! Tôi luôn làm theo ý của phu nhân mà
"Làm theo ý tôi sao? Làm theo ý tôi mà lại tồn tại đứa con của Hàn Đình hơn năm tháng trong bụng cô ta à?"
Vừa nói Lâm Lạc Ý vừa ném kết quả giám định vào mặt Phương Vãn Tình, những tờ giấy rơi xuống mặt đất, kết quả trước mặt khiến Hạ Uyển Ân kinh ngạc. Làm sao bà ấy làm được chuyện này, bà ấy đã làm gì với bé con trong bụng mình sao?
"Phu nhân, đây có khi nào là sự nhầm lẫn không?"
"Nhầm lẫn sao? Bà còn định qua mặt tôi, tôi thấy bà không còn muốn gặp lại con gái mình nữa rồi."
Lâm Lạc Ý vừa nói vừa quay lưng đi. Phương Vãn Tình nghe nhắc đến con gái mình thì hoảng hốt bò theo bà khóc lóc vang xin.
"Phu nhân tôi xin bà, bà đừng làm hại con bé. Tôi sai rồi, tôi sai rồi phu nhân. Phu nhân muốn tôi làm gì cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không dám cãi lời phu nhân nữa, xin phu nhân đừng làm hại con tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro