Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 23
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
"Reng, reng, reng,… " Đang mải làm việc nên Lâm Thiên cũng không để ý đến điện thoại.
"Cốc, cốc! "
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Thiên vẫn chú tâm vào công việc. Tiếng gõ cửa lại vang lên kèm theo giọng nói của giám đốc Trương. " Trợ lý Lâm, cậu có trong đó không?"
“Tôi có. " Lâm Thiên rời khỏi bàn làm việc đi ra mở cửa. " Giám đốc Trương, cô tìm tôi có việc gì sao?”
"Đã trưa rồi nên tôi đến gọi cậu đi ăn trưa cùng. Cậu là người mới chắc chưa quen chỗ, để tôi dẫn cậu xuống phòng ăn của công ty. " Trương Hoa cười nói.
"Đã trưa rồi sao? Vậy cô đợi tôi một lát để tôi sắp xếp lại tài liệu đã. "
"Cậu sắp xếp đi! Tôi đợi cậu ở cầu thang máy. "
“Làm phiền cô rồi!”
Trương Hoa gật đầu rồi đi. Lâm Thiên trở lại phòng, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, cầm điện thoại lên thấy có năm cuộc gọi nhỡ của Hải Thâm, cậu ấn máy gọi lại.
[Sao tôi gọi mãi mà cậu không bắt máy vậy?]
[À, chắc tại tôi mải làm nên không để ý điện thoại. ] Lâm Thiên cười.
[Mà cậu làm ở bộ phận nào rồi? Sao tôi không thấy cậu ở nhà ăn công ty vậy?] Hải Thâm vừa ăn vừa hỏi.
[Tôi làm trợ lý chủ tịch. ]
[Trợ lý chủ tịch à, vị trí tốt đấy, chúc mừng cậu. ] Hải Thâm cười nói. Như nhớ ra chuyện gì, Hải Thâm nói tiếp. [Mà giờ cậu đang ở đâu, cậu không định ăn trưa hay sao mà còn chưa xuống ăn nữa? Có cần tôi cầm đồ ăn lên cho cậu không?]
[Tôi đang ở trụ sở chính của Tập đoàn Thiên Không. Bây giờ cũng đang chuẩn bị đi ăn đây. ]
[Trụ sở chính sao? Vậy là chúng ta không được làm cùng chỗ rồi!! ]
[Nhưng vẫn cùng một công ty mà. Thôi tôi đi ăn đây! Có gì tối về chúng ta nói tiếp. ]
[Ừm! Cậu đi ăn đi. Tôi cũng ăn tiếp đây. ]
[Ừm! Tôi cúp máy trước đây!]
Cất điện thoại vào túi, Lâm Thiên đi nhanh đến cầu thang máy. Thấy Trương Hoa đang đứng, cậu đi lại. " Để cô phải đợi lâu rồi!"
“Không sao, chúng ta đi thôi!”
Hai người cùng bước vào thang máy đi xuống nhà ăn. Hôm nay ở đây cũng không đông lắm, chắc do họ xuống muộn nên mọi người đi hết rồi. " Trợ lý Lâm, cậu muốn ăn gì để tôi đi lấy luôn cho?"
"Tôi cũng không kén ăn đâu. Mà cô ngồi vào bàn để tôi đi lấy là được. " Lâm Thiên đi nhanh lại điểm lấy cơm, Trương Hoa chỉ đành ngồi vào bàn. " Vậy cậu lấy cho tôi chút thịt kho, trứng với rau là được. "
"Tôi biết rồi. Cô cứ ngồi đấy đợi tôi. "
Trong lúc đợi Lâm Thiên lấy cơm, một đồng nghiệp ngồi sau quay lại chỉ tay về phía Lâm Thiên mà hỏi cô. " Chị Hoa, kia là ai vậy? Bạn trai chị hả? Đẹp trai quá đi!"
"Đấy không phải bạn trai của tôi. Cậu ấy là trợ lý mới của chủ tịch. "
"Trợ lý chủ tịch sao? Trước giờ chủ tịch đâu có cần trợ lý hay thư ký gì đâu. Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ đặc biệt với chủ tịch. "
"Đừng nghĩ lung tung. Theo như tôi biết thì hôm nay chủ tịch với trợ lý Lâm là lần đầu gặp mặt. "
"Lần đầu gặp mặt, nhất kiến chung tình. Thuyền này tôi sẽ làm thuyền trưởng. " Máu hủ trong người đồng nghiệp kia nổi lên.
"Đừng nói linh tinh, nếu để đến tai chủ tịch có khi là mất việc đấy. Suốt ngày đọc mấy cuốn tiểu thuyết rồi lúc nào cũng nghĩ linh tinh. " Trương Hoa nhắc nhở.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Lâm Thiên cầm hai khay cơm đi đến.
“Không có gì đâu cậu đừng để ý. " Trương Hoa nhận lấy một khay cơm rồi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. " Cậu ngồi xuống đây luôn đi!”
“Chào cậu, tôi nghe chị Hoa nói cậu là trợ lý của chủ tịch hả? Tôi là Đỗ Yến ở bộ phận kế toán. Còn cậu là…?”
"Chào cô, Đỗ Yến! Tôi là Lâm Thiên, cô cũng có thể gọi tôi là Tiểu Thiên. Sau này mong cô chỉ giáo nhiều. " Lâm Thiên gật nhẹ đầu như chào hỏi.
"Tiểu Thiên à? Tôi thích cậu rồi đấy. " Đỗ Yến nháy mắt với cậu rồi quay lại bàn tiếp tục ăn.
Trương Hoa ngồi nghe nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng. " Đừng để ý cô ấy, cậu mau ăn đi, để thức ăn nguội rồi ăn sẽ mất ngon đấy. "
Lâm Thiên gật đầu rồi bắt đầu ăn.
Ăn xong, Lâm Thiên hỏi. " Không biết chủ tịch đã ăn chưa?"
"Tôi cũng không biết nữa, trước giờ chưa ai thấy chủ tịch rời khỏi phòng vào buổi trưa cả. "
“Giám đốc Trương, phòng chủ tịch ở tầng mấy vậy?”
“Ở tầng năm! Cậu hỏi để làm gì?”
“Tôi định mua chút đồ ăn nhẹ mang lên cho chủ tịch thôi!” Nói rồi cậu thẳng ra cổng vào một quán ăn cổ truyền gần đó. Lúc đi ra trên tay cậu cầm một túi đồ ăn và nước uống.
“Cậu mua nhiều vậy làm gì?” Thấy cậu cầm nhiều đồ, Trương Hoa lấy làm lạ.
"Tại tôi không biết chủ tịch thích ăn gì nên mua vậy thôi. “Lâm Thiên đưa túi đồ lên nhìn rồi bước tiếp. " Chúng ta đi thôi!”
Đến trước cửa phòng chủ tịch, Lâm Thiên đưa tay lên gõ cửa. " Chủ tịch, anh có trong đó không? Tôi nghe nói anh chưa ăn gì nên có mua ít đồ ăn nhẹ mang lên cho anh đây. "
Cửa phòng mở ra, “Cậu vào đi!” Thiên Minh mời cậu vào rồi đóng cửa lại. Hắn đi lại bàn uống nước, cậu cũng đi theo. Hắn chỉ vào ghế. " Cậu ngồi đi! Tìm tôi có việc gì sao?"
"Tôi nghe nói anh chưa ăn gì nên có mua ít đồ ăn để anh ăn tạm cho đỡ đói. " Lâm Thiên bỏ đồ ăn lên bàn đẩy lại phía của hắn. "Tôi không biết anh thích ăn gì nên mua mấy món tôi thích ăn, mong anh không chê. "
“Cảm ơn cậu!” Thiên Minh cười rồi mở túi đồ ra.
"Anh cứ tự nhiên, còn một số tài liệu cần tôi sử lý nên tôi đi trước đây. " Nói rồi cậu rời khỏi phòng của hắn.
Thiên Minh nhìn chỗ đồ ăn trên bàn. " Sao sở thích ăn uống lại giống nhau vậy chứ?"
"Cốc, cốc! "
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Thiên vẫn chú tâm vào công việc. Tiếng gõ cửa lại vang lên kèm theo giọng nói của giám đốc Trương. " Trợ lý Lâm, cậu có trong đó không?"
“Tôi có. " Lâm Thiên rời khỏi bàn làm việc đi ra mở cửa. " Giám đốc Trương, cô tìm tôi có việc gì sao?”
"Đã trưa rồi nên tôi đến gọi cậu đi ăn trưa cùng. Cậu là người mới chắc chưa quen chỗ, để tôi dẫn cậu xuống phòng ăn của công ty. " Trương Hoa cười nói.
"Đã trưa rồi sao? Vậy cô đợi tôi một lát để tôi sắp xếp lại tài liệu đã. "
"Cậu sắp xếp đi! Tôi đợi cậu ở cầu thang máy. "
“Làm phiền cô rồi!”
Trương Hoa gật đầu rồi đi. Lâm Thiên trở lại phòng, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, cầm điện thoại lên thấy có năm cuộc gọi nhỡ của Hải Thâm, cậu ấn máy gọi lại.
[Sao tôi gọi mãi mà cậu không bắt máy vậy?]
[À, chắc tại tôi mải làm nên không để ý điện thoại. ] Lâm Thiên cười.
[Mà cậu làm ở bộ phận nào rồi? Sao tôi không thấy cậu ở nhà ăn công ty vậy?] Hải Thâm vừa ăn vừa hỏi.
[Tôi làm trợ lý chủ tịch. ]
[Trợ lý chủ tịch à, vị trí tốt đấy, chúc mừng cậu. ] Hải Thâm cười nói. Như nhớ ra chuyện gì, Hải Thâm nói tiếp. [Mà giờ cậu đang ở đâu, cậu không định ăn trưa hay sao mà còn chưa xuống ăn nữa? Có cần tôi cầm đồ ăn lên cho cậu không?]
[Tôi đang ở trụ sở chính của Tập đoàn Thiên Không. Bây giờ cũng đang chuẩn bị đi ăn đây. ]
[Trụ sở chính sao? Vậy là chúng ta không được làm cùng chỗ rồi!! ]
[Nhưng vẫn cùng một công ty mà. Thôi tôi đi ăn đây! Có gì tối về chúng ta nói tiếp. ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ừm! Cậu đi ăn đi. Tôi cũng ăn tiếp đây. ]
[Ừm! Tôi cúp máy trước đây!]
Cất điện thoại vào túi, Lâm Thiên đi nhanh đến cầu thang máy. Thấy Trương Hoa đang đứng, cậu đi lại. " Để cô phải đợi lâu rồi!"
“Không sao, chúng ta đi thôi!”
Hai người cùng bước vào thang máy đi xuống nhà ăn. Hôm nay ở đây cũng không đông lắm, chắc do họ xuống muộn nên mọi người đi hết rồi. " Trợ lý Lâm, cậu muốn ăn gì để tôi đi lấy luôn cho?"
"Tôi cũng không kén ăn đâu. Mà cô ngồi vào bàn để tôi đi lấy là được. " Lâm Thiên đi nhanh lại điểm lấy cơm, Trương Hoa chỉ đành ngồi vào bàn. " Vậy cậu lấy cho tôi chút thịt kho, trứng với rau là được. "
"Tôi biết rồi. Cô cứ ngồi đấy đợi tôi. "
Trong lúc đợi Lâm Thiên lấy cơm, một đồng nghiệp ngồi sau quay lại chỉ tay về phía Lâm Thiên mà hỏi cô. " Chị Hoa, kia là ai vậy? Bạn trai chị hả? Đẹp trai quá đi!"
"Đấy không phải bạn trai của tôi. Cậu ấy là trợ lý mới của chủ tịch. "
"Trợ lý chủ tịch sao? Trước giờ chủ tịch đâu có cần trợ lý hay thư ký gì đâu. Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ đặc biệt với chủ tịch. "
"Đừng nghĩ lung tung. Theo như tôi biết thì hôm nay chủ tịch với trợ lý Lâm là lần đầu gặp mặt. "
"Lần đầu gặp mặt, nhất kiến chung tình. Thuyền này tôi sẽ làm thuyền trưởng. " Máu hủ trong người đồng nghiệp kia nổi lên.
"Đừng nói linh tinh, nếu để đến tai chủ tịch có khi là mất việc đấy. Suốt ngày đọc mấy cuốn tiểu thuyết rồi lúc nào cũng nghĩ linh tinh. " Trương Hoa nhắc nhở.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Lâm Thiên cầm hai khay cơm đi đến.
“Không có gì đâu cậu đừng để ý. " Trương Hoa nhận lấy một khay cơm rồi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. " Cậu ngồi xuống đây luôn đi!”
“Chào cậu, tôi nghe chị Hoa nói cậu là trợ lý của chủ tịch hả? Tôi là Đỗ Yến ở bộ phận kế toán. Còn cậu là…?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào cô, Đỗ Yến! Tôi là Lâm Thiên, cô cũng có thể gọi tôi là Tiểu Thiên. Sau này mong cô chỉ giáo nhiều. " Lâm Thiên gật nhẹ đầu như chào hỏi.
"Tiểu Thiên à? Tôi thích cậu rồi đấy. " Đỗ Yến nháy mắt với cậu rồi quay lại bàn tiếp tục ăn.
Trương Hoa ngồi nghe nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng. " Đừng để ý cô ấy, cậu mau ăn đi, để thức ăn nguội rồi ăn sẽ mất ngon đấy. "
Lâm Thiên gật đầu rồi bắt đầu ăn.
Ăn xong, Lâm Thiên hỏi. " Không biết chủ tịch đã ăn chưa?"
"Tôi cũng không biết nữa, trước giờ chưa ai thấy chủ tịch rời khỏi phòng vào buổi trưa cả. "
“Giám đốc Trương, phòng chủ tịch ở tầng mấy vậy?”
“Ở tầng năm! Cậu hỏi để làm gì?”
“Tôi định mua chút đồ ăn nhẹ mang lên cho chủ tịch thôi!” Nói rồi cậu thẳng ra cổng vào một quán ăn cổ truyền gần đó. Lúc đi ra trên tay cậu cầm một túi đồ ăn và nước uống.
“Cậu mua nhiều vậy làm gì?” Thấy cậu cầm nhiều đồ, Trương Hoa lấy làm lạ.
"Tại tôi không biết chủ tịch thích ăn gì nên mua vậy thôi. “Lâm Thiên đưa túi đồ lên nhìn rồi bước tiếp. " Chúng ta đi thôi!”
Đến trước cửa phòng chủ tịch, Lâm Thiên đưa tay lên gõ cửa. " Chủ tịch, anh có trong đó không? Tôi nghe nói anh chưa ăn gì nên có mua ít đồ ăn nhẹ mang lên cho anh đây. "
Cửa phòng mở ra, “Cậu vào đi!” Thiên Minh mời cậu vào rồi đóng cửa lại. Hắn đi lại bàn uống nước, cậu cũng đi theo. Hắn chỉ vào ghế. " Cậu ngồi đi! Tìm tôi có việc gì sao?"
"Tôi nghe nói anh chưa ăn gì nên có mua ít đồ ăn để anh ăn tạm cho đỡ đói. " Lâm Thiên bỏ đồ ăn lên bàn đẩy lại phía của hắn. "Tôi không biết anh thích ăn gì nên mua mấy món tôi thích ăn, mong anh không chê. "
“Cảm ơn cậu!” Thiên Minh cười rồi mở túi đồ ra.
"Anh cứ tự nhiên, còn một số tài liệu cần tôi sử lý nên tôi đi trước đây. " Nói rồi cậu rời khỏi phòng của hắn.
Thiên Minh nhìn chỗ đồ ăn trên bàn. " Sao sở thích ăn uống lại giống nhau vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro