Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 48
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
Thấy xe chạy theo hướng khác, Lâm Thiên ngạc nhiên. “Hình như đây không phải đường về nhà chủ tịch. Tiểu Bắc, cậu có đi nhầm đường không vậy??!”
Tiểu Bắc ngồi trên thấy cậu hỏi vậy thì cười. “Đây chính xác là đường về nhà chủ tịch mà. Còn cậu đang nói là nhà ở khu chung cư cao cấp kia hả?” Qua gương chiếu hậu thấy cậu gật đầu, cậu ta nói tiếp. “Căn nhà đấy chỉ có một phòng ngủ thôi, mà cậu chuyển đến lại không ở chung phòng với chủ tịch nên chủ tịch mới chuyển đến căn hộ khác có hai phòng ngủ để tiện cho việc “ở chung” của hai người chứ. Nhưng nếu cậu muốn đến căn chung cư kia ở chung phòng với chủ tịch thì tôi cũng không ngại quay xe đâu. Đúng không chủ tịch?”
Bị Tiểu Bắc hỏi vậy, tai hắn đỏ lên vì ngượng. Hắn chỉ đành ho nhẹ mấy tiếng để phá tan bầu không khí. “Khụ! Khụ! Tập trung lái xe đi!”
"Vâng, vâng, vâng, thưa chủ tịch. " Tiểu Bắc cười tươi trả lời hắn rồi tập trung vào lái xe.
Xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự hai tầng sang trọng. Tiểu Bắc xuống xe rồi đi mở cửa cho hắn và cậu. “Chủ tịch, Tiểu Thiên, đến nơi rồi, hai người xuống xe đi!”
Thiên Minh và Lâm Thiên lần lượt bước xuống xe. Tiểu Bắc đi lấy va li của hai người đưa cho cậu. "Chủ tịch, tôi đưa hai người đến nơi rồi thì tôi cũng xin phép về trước đây. "
“Ừm!” Hắn nhẹ gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của hắn, cậu ta liền vui vẻ quay sang tạm biệt cậu. “Tôi về với bà xã của tôi đây! Cậu với chủ tịch hai người ở lại vui vẻ nha!”
“Tạm biệt!” Tuy thấy lời nói của Tiểu Bắc có chút kì lạ nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều mà đưa tay lên chào lại.
“Tạm biệt!” Tiểu Bắc cũng đưa tay lên chào lại rồi lái xe đi.
Nhìn bóng xe biến mất sau ngã rẽ, hắn mở cửa bước vào trước rồi quay ra nhìn cậu. "Vào đi! Mấy ngày này cậu cứ thoải mái coi đây như nhà mình là được. "
Nói rồi cả hai cùng đi vào trong. Hắn dẫn cậu đến căn phòng bên trái trên tầng hai. "Đây là phòng của cậu. Còn phòng của tôi ở bên cạnh. "
Lâm Thiên bước vào, nhìn một lượt quanh phòng. “Một mình tôi ở trong căn phòng này sao?”
Nghe cậu hỏi vậy, hắn tiến lại gần rồi như thổi gió vào tai cậu. “Nếu cậu cảm thấy trống trải quá thì có thể ở chung phòng với tôi được mà!”
“Hả??!” Bị hắn nói vậy, lại bị hơi nóng thổi vào tai khiến cậu giật mình, tai cũng đỏ lên.Cậu bất giác xoay người lùi về sau để giữ khoảng cách với hắn nhưng lại vấp phải chân mình mà mất thăng bằng ngã lên giường. Thấy cậu sắp ngã, Thiên Minh đưa tay ra đỡ nhưng không kịp nên cũng mất thăng bằng mà ngã xuống giường. May mà hắn kịp chống tay nên không ngã vào người cậu. Hắn đứng dậy nhưng không biết vì lý do gì khiến hắn lần nữa mất thăng bằng mà ngã lên người cậu. Lần này không may như lần trước, môi hắn chạm vào thứ gì đó mềm mềm. Khi mở mắt ra nhìn thì chạm vào ánh mắt ngạc nhiên của cậu. Thiên Minh chớp chớp mắt, Lâm Thiên cũng chớp mắt theo, bốn mắt nhìn nhau 'đầy đắm đuối '.
Thiên Minh chống tay để đứng lên, để che giấu sự ngượng ngùng, hắn dùng tay ôm vết thương rồi nhìn cậu. “Cậu không sao chứ? Vừa rồi chỉ là sự cố thôi nên cậu đừng để ý!”
Thấy tay hắn đang ôm vết thương, cậu lo lắng nên cũng vội đứng dậy đi lại xem. “Vết thương của anh không sao chứ? Có phải vừa rồi đã va vào nó rồi không? Để tôi xem nó có bị sưng lên không?”
“Tôi không sao! Chỉ là hơi đau chút thôi!” Tuy mồm nói vậy nhưng thấy cậu lo lắng cho mình như vậy thì hắn cũng vẫn để cậu xem.
Nhìn vết thương đang có dấu hiệu sưng lên, Lâm Thiên kéo hắn ngồi lên giường rồi dùng cồn xử lý qua vết thương cho hắn.
Sau khi sử lý xong vết thương, hai người cùng nhau nấu rồi ăn cơm. Xong xuôi, hai người đều trở về phòng của mình.
Vào game, hai người không hẹn mà lại cùng nhau xuất hiện trong Đào hoa đảo rồi cùng nhau đi đến chỗ lò rèn. Nhìn thời gian trên đó, Phi Thiên Tiếu có chút mong chờ. “Chỉ còn hơn hai phút nữa thôi là hai thanh kiếm được luyện xong rồi. Không biết lúc luyện hóa xong nó có khác biệt gì không?”
“Cậu mong chờ thành quả đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Đây là lần đầu tiên tôi luyện hóa vũ khí từ khi bắt đầu chơi game đến giờ đó!”
“Tôi cũng vậy!”
“Không phải chứ, sư phụ. Anh chơi game này lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên anh luyện hóa vũ khí sao?” Phi Thiên Tiếu ngạc nhiên.
Hắn không nói gì chỉ “Ừm!” nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này, hệ thống cũng thông báo kết thúc thời gian luyện hóa. Hai thanh kiếm từ từ bay lên, hình dáng của chúng cũng được thay đổi trông tinh tế hơn, lực chiến cũng được tăng lên rất nhiều. Bỗng trên màn hình xuất hiện đề xuất: Người chơi có muốn thay đổi tên vũ khí? Có hoặc Không?
Cậu nhìn đề xuất rồi hỏi hắn:" Còn có thể thay đổi tên của vũ khí sao? Sư phụ, anh có muốn đổi không?"
“Vậy cậu có đổi không?”
“Có. Tôi sẽ đổi tên cho nó thành Phá Vân. Còn anh muốn đổi tên gì cho nó?”
“Bạo Phong!” Hắn chỉ ngắn gọn nói ra hai chữ như vậy.
"Bạo Phong, Bạo Phong kiếm! Cái tên này rất hay. "
“Phá Vân cũng rất hay!”
Sau khi khen qua khen lại xong thì hai người bắt đầu nhập tên mới cho thanh kiếm của mình.
Lập tức hệ thống tổng liền thông báo: Chúc mừng người chơi Tầm Thiên luyện được thần khí Bạo Phong kiếm. ~ Chúc mừng người chơi Phi Thiên Tiếu luyện được thần khí Phá Vân kiếm.
Thông báo vừa được đưa ra, khu chat lại bắt đầu xôn xao.
Miêu Miêu: Đại Thần đã mạnh rồi lại còn luyện ra được thần khí như vậy thì còn ai là đối thủ nữa chứ.
Cá mập trắng: Có phải là bật hack không vậy?
Tiểu tiên nữ: Wow!! Đại Thần đúng là đại thần mà, luôn là số một.
Cá chép hóa rồng: Đại Thần, Đại Thần, làm thế nào để luyện ra được thần khí vậy?
Trùm cuối: Nãy giờ có ai giống tôi để ý đến cái tên Phi Thiên Tiếu không? Tầm Thiên luyện ra thần khí đã đành rồi sao đến người không có tên tuổi gì cũng luyện ra thần khí vậy? Có phải game bị lỗi rồi không?
Củ cải trắng: Cái tên Phi Thiên Tiếu này dạo gần đây nổi tiếng thật đấy.
Ông trùm: Cô biết người này sao?
Củ cải trắng: Cậu ta là đồ đệ của Tầm Thiên.
Tiểu tiên nữ: Sao trên đời lại có người may mắn như vậy chứ? Giá như tôi có thể làm cậu ta trong một ngày để được ở bên Đại Thần thì tốt biết mấy
…Bla, bla…
Cùng lúc đó, nhóm của Lôi Công cũng nhanh chóng liên lạc với hai người họ để biết thông tin chi tiết.
Cuối cùng sau một hồi 'hỏi đáp kịch liệt ', họ cũng nhận được những thông tin cần thiết và tiến sâu vào thảo luận. Đến khi nhìn lên đồng hồ thấy đã muộn, tất cả mới bắt đầu thoát game để nghỉ ngơi.!!
Tiểu Bắc ngồi trên thấy cậu hỏi vậy thì cười. “Đây chính xác là đường về nhà chủ tịch mà. Còn cậu đang nói là nhà ở khu chung cư cao cấp kia hả?” Qua gương chiếu hậu thấy cậu gật đầu, cậu ta nói tiếp. “Căn nhà đấy chỉ có một phòng ngủ thôi, mà cậu chuyển đến lại không ở chung phòng với chủ tịch nên chủ tịch mới chuyển đến căn hộ khác có hai phòng ngủ để tiện cho việc “ở chung” của hai người chứ. Nhưng nếu cậu muốn đến căn chung cư kia ở chung phòng với chủ tịch thì tôi cũng không ngại quay xe đâu. Đúng không chủ tịch?”
Bị Tiểu Bắc hỏi vậy, tai hắn đỏ lên vì ngượng. Hắn chỉ đành ho nhẹ mấy tiếng để phá tan bầu không khí. “Khụ! Khụ! Tập trung lái xe đi!”
"Vâng, vâng, vâng, thưa chủ tịch. " Tiểu Bắc cười tươi trả lời hắn rồi tập trung vào lái xe.
Xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự hai tầng sang trọng. Tiểu Bắc xuống xe rồi đi mở cửa cho hắn và cậu. “Chủ tịch, Tiểu Thiên, đến nơi rồi, hai người xuống xe đi!”
Thiên Minh và Lâm Thiên lần lượt bước xuống xe. Tiểu Bắc đi lấy va li của hai người đưa cho cậu. "Chủ tịch, tôi đưa hai người đến nơi rồi thì tôi cũng xin phép về trước đây. "
“Ừm!” Hắn nhẹ gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của hắn, cậu ta liền vui vẻ quay sang tạm biệt cậu. “Tôi về với bà xã của tôi đây! Cậu với chủ tịch hai người ở lại vui vẻ nha!”
“Tạm biệt!” Tuy thấy lời nói của Tiểu Bắc có chút kì lạ nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều mà đưa tay lên chào lại.
“Tạm biệt!” Tiểu Bắc cũng đưa tay lên chào lại rồi lái xe đi.
Nhìn bóng xe biến mất sau ngã rẽ, hắn mở cửa bước vào trước rồi quay ra nhìn cậu. "Vào đi! Mấy ngày này cậu cứ thoải mái coi đây như nhà mình là được. "
Nói rồi cả hai cùng đi vào trong. Hắn dẫn cậu đến căn phòng bên trái trên tầng hai. "Đây là phòng của cậu. Còn phòng của tôi ở bên cạnh. "
Lâm Thiên bước vào, nhìn một lượt quanh phòng. “Một mình tôi ở trong căn phòng này sao?”
Nghe cậu hỏi vậy, hắn tiến lại gần rồi như thổi gió vào tai cậu. “Nếu cậu cảm thấy trống trải quá thì có thể ở chung phòng với tôi được mà!”
“Hả??!” Bị hắn nói vậy, lại bị hơi nóng thổi vào tai khiến cậu giật mình, tai cũng đỏ lên.Cậu bất giác xoay người lùi về sau để giữ khoảng cách với hắn nhưng lại vấp phải chân mình mà mất thăng bằng ngã lên giường. Thấy cậu sắp ngã, Thiên Minh đưa tay ra đỡ nhưng không kịp nên cũng mất thăng bằng mà ngã xuống giường. May mà hắn kịp chống tay nên không ngã vào người cậu. Hắn đứng dậy nhưng không biết vì lý do gì khiến hắn lần nữa mất thăng bằng mà ngã lên người cậu. Lần này không may như lần trước, môi hắn chạm vào thứ gì đó mềm mềm. Khi mở mắt ra nhìn thì chạm vào ánh mắt ngạc nhiên của cậu. Thiên Minh chớp chớp mắt, Lâm Thiên cũng chớp mắt theo, bốn mắt nhìn nhau 'đầy đắm đuối '.
Thiên Minh chống tay để đứng lên, để che giấu sự ngượng ngùng, hắn dùng tay ôm vết thương rồi nhìn cậu. “Cậu không sao chứ? Vừa rồi chỉ là sự cố thôi nên cậu đừng để ý!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy tay hắn đang ôm vết thương, cậu lo lắng nên cũng vội đứng dậy đi lại xem. “Vết thương của anh không sao chứ? Có phải vừa rồi đã va vào nó rồi không? Để tôi xem nó có bị sưng lên không?”
“Tôi không sao! Chỉ là hơi đau chút thôi!” Tuy mồm nói vậy nhưng thấy cậu lo lắng cho mình như vậy thì hắn cũng vẫn để cậu xem.
Nhìn vết thương đang có dấu hiệu sưng lên, Lâm Thiên kéo hắn ngồi lên giường rồi dùng cồn xử lý qua vết thương cho hắn.
Sau khi sử lý xong vết thương, hai người cùng nhau nấu rồi ăn cơm. Xong xuôi, hai người đều trở về phòng của mình.
Vào game, hai người không hẹn mà lại cùng nhau xuất hiện trong Đào hoa đảo rồi cùng nhau đi đến chỗ lò rèn. Nhìn thời gian trên đó, Phi Thiên Tiếu có chút mong chờ. “Chỉ còn hơn hai phút nữa thôi là hai thanh kiếm được luyện xong rồi. Không biết lúc luyện hóa xong nó có khác biệt gì không?”
“Cậu mong chờ thành quả đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Đây là lần đầu tiên tôi luyện hóa vũ khí từ khi bắt đầu chơi game đến giờ đó!”
“Tôi cũng vậy!”
“Không phải chứ, sư phụ. Anh chơi game này lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên anh luyện hóa vũ khí sao?” Phi Thiên Tiếu ngạc nhiên.
Hắn không nói gì chỉ “Ừm!” nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này, hệ thống cũng thông báo kết thúc thời gian luyện hóa. Hai thanh kiếm từ từ bay lên, hình dáng của chúng cũng được thay đổi trông tinh tế hơn, lực chiến cũng được tăng lên rất nhiều. Bỗng trên màn hình xuất hiện đề xuất: Người chơi có muốn thay đổi tên vũ khí? Có hoặc Không?
Cậu nhìn đề xuất rồi hỏi hắn:" Còn có thể thay đổi tên của vũ khí sao? Sư phụ, anh có muốn đổi không?"
“Vậy cậu có đổi không?”
“Có. Tôi sẽ đổi tên cho nó thành Phá Vân. Còn anh muốn đổi tên gì cho nó?”
“Bạo Phong!” Hắn chỉ ngắn gọn nói ra hai chữ như vậy.
"Bạo Phong, Bạo Phong kiếm! Cái tên này rất hay. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phá Vân cũng rất hay!”
Sau khi khen qua khen lại xong thì hai người bắt đầu nhập tên mới cho thanh kiếm của mình.
Lập tức hệ thống tổng liền thông báo: Chúc mừng người chơi Tầm Thiên luyện được thần khí Bạo Phong kiếm. ~ Chúc mừng người chơi Phi Thiên Tiếu luyện được thần khí Phá Vân kiếm.
Thông báo vừa được đưa ra, khu chat lại bắt đầu xôn xao.
Miêu Miêu: Đại Thần đã mạnh rồi lại còn luyện ra được thần khí như vậy thì còn ai là đối thủ nữa chứ.
Cá mập trắng: Có phải là bật hack không vậy?
Tiểu tiên nữ: Wow!! Đại Thần đúng là đại thần mà, luôn là số một.
Cá chép hóa rồng: Đại Thần, Đại Thần, làm thế nào để luyện ra được thần khí vậy?
Trùm cuối: Nãy giờ có ai giống tôi để ý đến cái tên Phi Thiên Tiếu không? Tầm Thiên luyện ra thần khí đã đành rồi sao đến người không có tên tuổi gì cũng luyện ra thần khí vậy? Có phải game bị lỗi rồi không?
Củ cải trắng: Cái tên Phi Thiên Tiếu này dạo gần đây nổi tiếng thật đấy.
Ông trùm: Cô biết người này sao?
Củ cải trắng: Cậu ta là đồ đệ của Tầm Thiên.
Tiểu tiên nữ: Sao trên đời lại có người may mắn như vậy chứ? Giá như tôi có thể làm cậu ta trong một ngày để được ở bên Đại Thần thì tốt biết mấy
…Bla, bla…
Cùng lúc đó, nhóm của Lôi Công cũng nhanh chóng liên lạc với hai người họ để biết thông tin chi tiết.
Cuối cùng sau một hồi 'hỏi đáp kịch liệt ', họ cũng nhận được những thông tin cần thiết và tiến sâu vào thảo luận. Đến khi nhìn lên đồng hồ thấy đã muộn, tất cả mới bắt đầu thoát game để nghỉ ngơi.!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro